Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 387: Thù hận lẫn nhau, đến chết không thôi?




Giọng anh trầm khàn, vang vọng trong phòng ngủ, có một cảm giác u buồn sâu sắc, làm lòng cô đau nhói thật sâu.

Thật xin lỗi?

Thế mà anh đã nói lời xin lỗi với cô, dây dưa với nhau bao năm nay, trong bóng tối không ngày không đêm, cuộc sống ở trong khủng hoảng một thời gian dài, làm sao ba chữ đơn giản ‘thật xin lỗi’ có thể bồi thường được?

Nước mắt vô thanh vô tức chảy dài trên má, nhìn bóng lưng cao lớn rộng rãi của anh, cô thấy bóng lưng này có chút thê lương.

“Năm năm qua, có lẽ cái chết của em cũng đã mang theo thù hận của anh đi xa, trong lòng anh đã bình tĩnh lại… Cũng có thể cảm giác bình tĩnh này đã làm chứng quầng loạn của anh không phát tác nữa… nhưng em đã trở lại…”

Lòng anh đau tới mức anh phải nhắm hai mắt lại, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Cho nên, tôi không nên trở về, đúng không?” Cô cười tới lạnh lẽo.

Hắc Diêm Tước hít sâu một hơi, lắc đầu một cái, “Anh rất bế tắc, anh… không muốn em chết, không hề muốn em chết, gặp lại em, sẽ làm anh nhớ lại những thù hận, sau đó, không thể tự kiểm soát được mà làm ra những chuyện thương tổn tới em, mặc dù vậy, anh vẫn không muốn em rời xa anh…”

Nước mắt ồ ạt chảy ra ngay khi nhắm mắt lại, hai chữ thù hận, nỗi đau phải mang trên mình bao năm nay, làm cho bọn họ chưa bao giờ ngừng bị tổn thương.

“Nói cho tôi biết, anh hận nhà họ Thẩm như vậy, nỗi hận khắc sâu tới vậy, là do nguyên nhân gì, đã xảy ra chuyện gì?” Cô muốn biết, cũng cần biết.

Bờ vai anh khẽ run, chậm rãi nói…

“…Nếu như anh nói, thù hận giữa chúng ta, có lẽ cả đời này cũng không sao chấm dứt được, em sẽ làm thế nào?”

Người cô run lên, nắm chặt quả đấm, trong lòng lạnh lẽo từng hồi, “Anh vẫn không chịu nói cho tôi biết sao?... Vậy thì để tôi đưa Tiểu Trạch đi, hãy cho chúng tôi được tự do!”

Im lặng một lúc rất lâu, không khí ấm áp lan tỏa khắp căn phòng, nhưng Tường Vi vẫn thấy cơ thể mình rét run như trước, đầu ngón tay không hề có một chút nhiệt độ nào, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh, lẳng lặng chờ câu trả lời của anh.

Tâm trạng hết sức rối rắm, anh nói giữa bọn họ không có khả năng chấm dứt, có phải thế nghĩa là, đời này chỉ có thể mãi mãi thù hận nhau, đến chết không thôi?

“…” Nhỏ giọng rên rỉ, anh khẽ lắc đầu một cái, “…Thật xin lỗi, anh không thể, anh không làm được!”

Bờ vai Tường Vi đột nhiên rũ xuống, giống một đứa trẻ vừa bị rút sạch linh hồn, trên mặt không có một tia máu, “Anh thật là ích kỷ, thật tàn nhẫn, tôi là người vô tội nhất nhà họ Thẩm, chỉ là một con dê bị đưa ra hứng tội, tại sao muốn tôi phải hứng lấy tất cả? Ân oán đời trước, đến đời này đã nhập nhằng không rõ, anh muốn thù hận này kéo dài đời đời kiếp kiếp sao? Tiểu Trạch thì sao đây? Nó sẽ tìm ai để hận? Ha, hay anh muốn nó tách thành hai nửa, tự mình hận lấy mình?”

Tường Vi, Tường Vi, một cái tên hẳn là xinh đẹp, vì sao cuộc sống của cô không được như tên?

“Không, không phải vậy.” Anh nói trong đau đớn kịch liệt, “Anh không muốn cho hai người đi, là bởi vì cho tới tận bây giờ, anh đã thật sự muốn buông bỏ mối thù hận này, xin em đừng truy hỏi nữa, hãy coi như tất cả mọi chuyện đều qua rồi, đều đã tan thành mây khói, anh thật sự chân thành, muốn chung sống hòa bình với hai mẹ con em.”

Xoay người lại, anh nện từng bước chân mạnh mẽ tới trước mặt cô, cúi thấp người xuống, đặt tay trên đôi bờ vai gầy yếu của cô, trong đối mắt đen láy tinh xảo, chói lọi rực rỡ, xẹt qua một nỗi bi ai buồn khổ, ngay sau đó dịu dàng như nước, “Anh thừa nhận là tính anh nóng nảy, đây cũng là việc anh bất lực không có cách nào, anh cũng không biết cách dỗ dành người khác, nhưng vì hai mẹ con em, anh tình nguyện bắt đầu học từ bây giờ, có được không?”

Anh hiền hòa, làm cô kinh ngạc, cô mở to đôi mắt ngọc, không dám chớp mắt, chỉ sợ sẽ bỏ qua một biểu cảm nào đó trên khuôn mặt anh… anh nói thật không?

Khẽ thở dài, cô lắc đầu một cái, Tường Vi nói, “Tôi không dám, không biết anh như này có phải là một kiểu ngụy trang khác hay không, loại đau đớn đó rất đáng sợ, thật xin lỗi… tôi vẫn không có cách nào chấp nhận được…”

Đau đớn kéo dài cả chục năm nay, làm sao nói quên là có thể quên sạch không còn một mống, nó là nỗi ám ảnh dai dẳng, mặc dù bất cứ khi nào nguy nan cô nhất định sẽ nhớ tới anh, ví như khi còn ở cung điện Alva chẳng hạn, khi bị Alva xâm phạm, trong thời khắc nguy nan cận kề, người cô muốn gặp nhất là anh… Đây là một sự lệ thuộc từ trong tiềm thức, khi yếu ớt nhất, người duy nhất cô nghĩ tới chỉ có anh thôi!

Nhưng, nỗi hận đi theo như hình với bóng. Cái bóng rất đáng sợ, dù ngươi đi tới đâu, khi quay đầu lại, nó đều ở ngay bên cạnh, chỉ có thể đứng thẳng dưới ánh nắng chói chang, mới có thể làm nó thu lại nhỏ nhất, nhưng anh đâu phải mặt trời nóng bỏng, cho nên làm sao mà đuổi được cái bóng đen này đi?

Cô cũng rất bế tắc, cũng bị thứ tình cảm yên hận lẫn lộn này hành hạ, không còn hình người!

“Anh hiểu…” Mở miệng, anh ngắm khuôn mặt đẫm nước mắt của cô thật kỹ, ấn đường khóa chặt, “Anh hiểu…”

Anh thật sự hiểu, nỗi ám ảnh của cô, giống với chứng quầng loạn anh từng mắc, cần thời gian thật dài mới có thể chữa lành, có lúc, tạo ra một vết thương, chảy máu làm mủ, mặc dù nó sẽ kết vảy, nhưng vĩnh viễn vẫn là một vết thương, cho dù không đau, nhưng vết thương vẫn tồn tại.

Trong lòng bi thương vô hạn, anh cười khổ một tiếng, xoa bóp bả vai cô, “Tối nay, trước em đi tắm một phát rồi nghỉ ngơi thật tốt đi, anh không làm phiền em nữa.”

Cô đang muốn đứng lên, anh lại đè cô xuống, lắc đầu một cái, “Để anh tới đó bế con lại đây, ở đó lạnh.”

Không cho cô cơ hội từ chối, anh xoay người, bóng lưng có chút cô đơn, bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Nỗi ám ảnh trong lòng cô, là do anh một tay gieo xuống, khi anh quay đầu lại mới biết rằng, cô đã không thể nào quay đầu lại.

Anh hiểu được, mặc dù đau lòng, mặc dù trong màn đêm sâu thẳm, nỗi cô đơn rất sâu sẽ tới, sau đó anh sẽ nhớ cô, nhớ lại những thù hận và những chuyện đã qua, nhưng anh không hề nói cho cô biết….