Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 464: Chuyện cũ không ai biết (3)




“Toy rồi!”

Suy nghĩ đầu tiên của Diệu Tư là mình đã tông vào thứ gì rồi, anh vội vàng mở cửa xe nhanh chóng đi tới ___

“Trời ơi!”

Khi anh thấy một cô gái mặc đồ trắng ngã trước xe mình đang than nhẹ, không khỏ hô khẽ một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng kinh hãi, tông vào người khác rồi! “Tiểu thư, thật là xin lỗi ... Tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện. ...”

Đợi tới khi Diệu Tư ngồi xổm xuống, mới nhìn rõ khuôn mặt cô gái ... “Là cô?” Là cô gái té xỉu ở trong vườn hoa!

“ .... Tiên sinh .... hu hu .... xin hãy cứu đứa bé của tôi .... xin hãy cứu đứa bé của tôi ...” Cô gái vừa mới nhìn vào ánh mắt Diệu Tư, hiển nhiên cô cũng phát hiện ra rằng người đàn ông này chính là người tốt bụng mà lúc nãy cô đã gặp trong vườn hoa. Nhất thời, nước mắt tràn mi, vật thể bé nhỏ trong ngực không ngừng phát ra tiếng kêu.

“Đứa bé?” Diệu Tư khó hiểu đưa mắt nhìn cái bọc đang bao lấy vật nhỏ trong ngực cô gái, trong lòng lo lắng, ngón tay nhanh chóng vén lên một chút, khi anh chạm vào nguồn nhiệt ấm nóng bên trong cái bọc thì “Là đang bị sốt đúng không?”

“Hu hu ... đúng, cầu xin ngài, tiên sinh, van ngài hãy cứu lấy con tôi!” Cô gái kêu lên thảm thiết, một tay nắm chặt tay Diệu Tư, vội vàng kêu lên.

“Được, cô đưa đứa trẻ lên xe đi, tôi lập tức đưa hai người tới bệnh viện!” Khi Diệu Tư biết cô gái này đã có con thì trong lòng thấy có chút mất mát, nhưng cứu người như cứu hỏa, anh không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đứng lên, anh gấp gáp chạy vào trong xe, mới phát hiện cô gái vẫn tựa vào đầu xe nức nở không nhúc nhích gì.

“Sao vậy?” Anh khẽ hỏi.

“Tôi ... tôi ... không đi được ...” Cô gái nức nở nghẹn ngào đáp.

“Trời ạ, va chạm nghiêm trọng lắm sao? Tôi còn tưởng là ... Thật xin lỗi, tôi sẽ bế cô lên!” Lòng Diệu Tư lo lắng, không chút do dự cúi người xuống, một phát bế cô lên, nhanh chóng đưa vào trong xe.

Đóng cửa xe, thắt dây an toàn cho cô, đạp động cơ xe chạy như điên về hướng bệnh viện ...

Nếu như mà Diệu Tư biết rằng, đời này đụng phải người phụ nữ ấy, là tuyệt vời nhất cũng là đau khổ nhất đời mình, liệu anh còn có thể giống như lúc này đây, không chùn bước làm việc nghĩa mà ôm cô lên, cũng như ôm cô vào trong cõi sâu nhất lòng mình hay không?

Đáp án, anh không biết, nhưng chuyện cũ của anh và cô ấy, đã lặng lẽ bắt đầu từ đêm nay ....

Bác sĩ tiêm cho đứa trẻ xong, đứa bé yên tĩnh nằm trên giường bệnh truyền nước biển, cuối cùng cơn sốt cao cũng lui dần.

Lúc này cô gái mới tỉnh táo lại, ra khỏi cửa phòng bệnh, mới phát hiện người đàn ông đã giúp cô hai lần vẫn còn đang ngồi chờ ngoài hành lang.

“Tiên sinh, ngài ...”

Diệu Tư xoay người lại, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu lên con người anh, lọt vào trong mắt cô gái, anh là người cao quý ưu nhã, đẹp đẽ như vẽ.

“Tiểu thư, tôi nghe bác sĩ nói đứa bé đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm?” Diệu Tư khiêm tốn nở nụ cười trước sau như một, đối với cô gái nhỏ gầy sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy trước mặt, không thể dứt mắt ra được.

“Vâng, cuối cùng Tường Vi cũng không sao. Cảm ơn ngài, tiên sinh, đêm nay thật là cảm ơn đại ơn đại đức của ngài! Ngài là ân nhân cứu mạng hai mẹ con tôi, tôi thật sự không sao báo đáp được, tôi ...”

“Suỵt!” Không đợi cô gái nói xong, Diệu Tư đã ngăn cô gái nói cảm ơn, “Nên nói xin lỗi là tôi, cô chắc là mình không cần kiểm tra sao? Mới rồi thật sự không có đụng cô bị thương chứ?”

“Thật không có, thật xin lỗi, tiên sinh, mới rồi là do tôi không cẩn thận ngã bên đường, may sao mà ngài phanh xe lại kịp thời .... Tôi chỉ .... bị nếm mùi sợ hãi chút thôi ...” Nói tới chỗ này, sắc mặt tái nhợt của cô lại đỏ lên, ngại ngùng cúi thấp đầu, thật là mất mặt, cô đúng là kẻ mềm yếu bất lực không chút tài sức.

“Ha ha, cô phải thật sự không sao đấy nhé, nếu không là tôi có tội lớn rồi.”

Diệu Tư khẽ cười lên, thầm thở dài một hơi, đôi mắt đen như mực nhìn khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của cô, cô thật đẹp, giống hệt một đóa hoa nhỏ bé ngượng ngùng, vẻ đẹp của cô là tươi mát xuất thần, có hương vị thẹn thùng, hấp dẫn ánh mắt anh thật sâu, “Tôi họ Hắc, tên là Diệu Tư, còn cô, cô tên gì?”

Cô gái ngẩng đầu lên, bộ dáng khó xử nhìn Diệu Tư một cái, “ ... Tôi ... tôi tên là Thanh Lam.” Đây là lần đầu tiên, cô và một người đàn ông xa lạ trao đổi tên họ, chuyện này với cô mà nói là cực kỳ vượt khuôn phép, trong mắt có sự lo lắng, nhưng không đành lòng cự tuyệt lại ánh mắt chân thành của anh.

“Thanh Lam? Ừhm, tên thật hay!”

Khóe miệng Diệu Tư toét ra đường con dịu dàng, lộ ra hàm răng tuyết trắng sạch sẽ, Thanh Lam nhìn nụ cười của anh, nỗi tự ty mặc cảm trong lòng bắt đầu dâng trào, lo sợ lảng tránh ánh mắt nhiệt tình của anh, cô ... không xứng được nói chuyện với người cao cao tại thượng như vậy, sạch sẽ như vậy đi?

“Tiên sinh ... Đêm nay thật cảm tạ ngài. Mặc dù tôi không biết tại sao ngài lại xuất hiện ở nhà họ Thẩm, nhưng mà ... Có thể xin ngài đừng nói với bất kỳ một người nhà họ Thẩm nào là đã gặp tôi, có được không?”

Thanh Lam sâu kín buông ra những lời này, một sự khủng hoảng hiện lên trên khuôn mặt còn ứ đọng chút vết máu, nếu không phải vì Tường Vi sốt cao không có ai tới xem, cô sẽ không mạo hiểm ôm nó ra ngoài, phải biết rằng tội danh ‘cả đêm không về’ cô không thể gánh vác nổi, chưa nói tới việc còn ở chung một chỗ với người đàn ông này!

“Ây, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, hình như cô rất sợ người nhà họ Thẩm? Chẳng lẽ người nhà họ Thẩm ngược đãi cô sao?” Diệu Tư nhớ lại lúc ở trong vườn hoa đã thấy người phụ nữ thương tích đầy mình, mặc dù lúc này đã thay một bộ quần áo, nhưng cô vẫn chẳng che nổi những vết ứ đọng kia, “Cô không cần phải sợ, bây giờ cho dù là người giúp việc, nếu bị chủ nhân ngược đãi cũng có thể kiện lên tòa án mà!”

Thanh Lam buồn khổ lắc đầu, thở dài một hơi thật sâu, “ .... Tiên sinh, cảm ơn ý tốt của ngài, tôi không sao ... Chỉ cần Tường Vi được tốt, tôi chịu nhiều uất ức một chút cũng không tính là gì ...”

Nói xong, trong mắt Thanh Lam trào ra lệ nóng.

“Đừng khách khí như vậy, gọi tôi là Diệu Tư thôi. Tôi hứa với cô, sẽ không nói cho bất kỳ một ai, nhưng mà cô cũng nên tin tưởng vào chính mình, đừng có khuất phục dưới cường quyền, mỗi người sống trên đời đều nên có tự trọng, không có bất kỳ ai có quyền tước đoạt đi, ngay cả chồng mình cũng không được!”

Chợt nghe Diệu Tư nói tới chữ ‘chồng’ thì ánh mắt Thanh Lam co rúm lại rồi hạ xuống, im lặng cúi đầu không dám lên tiếng.