Tổng Giám Đốc Đừng Chạy: Ông Xã, Ngoan Để Em Yêu Anh

Chương 2: Âu Dương Thiên Phương (Anh)




Cô nhìn người tiến vào thì mơ to tròn mắt không thể tin được , mấp máy môi : " Tại sao lại là anh ? " Ha , chết rồi cô chưa chuẩn bị tâm lí để gặp anh nữa mà . Cô quan sát anh một phen ,  anh chỉ mới thành niên mà chiều cao đã 1m7 rồi , khuôn mặt như điêu khắc , đồng dạng với cô đều là Phượng mâu nhưng của anh lại dài và hẹp hơn , sóng mũi cao thẳng , môi mõng khẽ nhếch quả thật quyến rũ mê người , hôm nay anh lại mặt thêm áo sơ - mi trắng cùng quần tây đơn giản nhìn anh thật soái quá đi , cô nhịn không được tim đập ' bang bang ' , khuôn mặt hơi đỏ lên .

.     Anh luôn để ý từng cử động của cô sao mà nhìn không thấy sự biến đổi của cô chứ , tưởng cô đỏ mặt vì tức giận bèn nói : " Em làm sao vậy ? . Nếu em không thích nhìn thấy tôi thì tôi đi " Nếu để ý thì sẽ thấy trong phượng mâu của anh lóe lên tia mất mác . 

.    Cô nghe anh muốn rời đi , hốt hoảng gọi anh lại : " Phong , em không có , em.. "

.    Anh đang tính rời đi thì nghe cô gọi anh bằng tên thân mật như vậy thì động tác nhất thời khựng lại , xoay qua nhìn cô : " Vậy em muốn thế nào ? " tuy giọng điệu vẫn băng lãnh nhưng lại mang theo một chút vui mừng khó phát giác có lè vì cô đã chịu gọi tên anh đi . 

.    Cô lúng túng thật rồi , một mặt không muốn anh rời đi nhưng lại chưa biết ứng phó với anh như thế nào , bỗng cô nhớ có chuyện để nói rồi : " Thiên Phong , ngày mai là ngày khai giảng đầu tiên của em khi lên cấp 3 , anh qua chở em đi nhé " 

.    Tia vui mừng trong mắt anh thoáng biến mất , nhíu mi không vui : " Gọi anh là Phong đi , còn nữa em đang bị thương không thể đi học được , chừng nào xuất viện đi rồi tính " giọng nói không chút độ ấm nào cho thấy tâm trạng anh không được tốt rồi .

.    Cô quả thật không hiểu nỗi anh nghĩ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu gọi : " Phong " sau đó bắt đầu làm nũng : " Phong , em đã khỏi rồi mà cho em ra viện đi a~~ , em hứa sẽ ngoan mà " . 

.    Nghe giọng điệu làm nũng của cô , tâm nhão như bột rồi nên anh đành phải đầu hàng : " Được rồi , coi như anh sợ em luôn " trong đôi mắt phượng loé lên sự cưng chiều cùng nhu tình nhàn nhạt .

.    Cô thấy anh đáp ứng thì nhoẻnh miệng cười : " Phong , anh thật tốt với em , em yêu anh nhất " Lời này chả biết cô vô tình hay cố ý nữa . 

.    ' Em yêu anh nhất ' chỉ có câu này của cô là lọt được vào tai anh , tim anh nhảy loạn trong lồng ngực nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh : " Em ... Em nghĩ ngơi đi anh có việc đi trước , anh sẽ làm đơn xuất viện cho em , ngày mai đến đón em đi học , anh đi đây " Nhưng hai bên tai đỏ bừng đã bán đứng tâm tình của chủ nhân nó . Dù anh băng lãnh thế nào cũng chỉ là một thiếu niên thôi .

.    Cô tất nhiên nhìn thấy sự biến đổi của anh , nhìn theo bóng anh đã đi ra và đóng cửa lại ' phốc xuy ' cô thấy dáng vẻ xấu hổ của anh thật quá dễ thương đi bèn nhịn không cười to . 

~~~~~~~~~~~~~~~~~ Dãy Phân Cách xấu hổ a ~~~~~~~~~~~~~~~~~

.    Anh đi trên hành lang bệnh viện làm cho những cô y tá cùng bác sĩ nữ ngoáy đầu lại nhìn anh trong mắt toàn là sự si mê , tuy chỉ mới thành niên nhưng lại đẹp trai như vậy quả thật hiếm có nha ( mây : Cái lũ mê trai * xoay qua * Ô¬Ô Phong ca thật suất a~~ Chúng nữ : * liếc khinh bỉ * ) . 

.    Anh cũng không để ý đến vì bây giờ trong lòng anh chỉ quanh quẩn câu nói ' em yêu anh nhất ' của cô thôi . Trong lòng thầm tự giễu chỉ vì một câu nói của cô thôi cũng có thể làm anh mất ăn mất ngủ . Anh quả thật yêu cô quá sâu đậm rồi , không cách nào giãn hồi nữa , dù sao anh cũng chỉ hơn cô mấy tháng thôi chưa thể tự tạo ra đôi cánh riêng của mình để nhét cô vào lòng mà yêu thương che chở . 

.    Nghĩ như thế trong mắt anh loé lên tia kiên định , đúng , chỉ cần cố gắng anh sẽ có thể làm được , thấy thang máy mở ra anh bèn đi vào . 

~~~~~~~~~~~~~~~~ Dãy Phân cách trong phòng bệnh a ~~~~~~~~~~~~~~~~

.   Cô nằm ở trên giừơng bệnh cuối cùng cũng nhớ vì sao mình nằm viện rồi . Thật ra là cô thấy em họ của anh bám dính lấy anh thì trong lòng bỗng thấy khó chịu , bèn nhảy ra quát anh một ' Thiên Phong , em ghét anh ' rồi xoay người bỏ chạy , anh đuổi theo đến cầu thang thì ta dẫy dụa muốn thoát ra nên đạp anh một cái , cuối cùng vì trượt chân ta bị té xuống cầu thang đập đầu vô tường ...

.  Vì chuyện này mà cả 2 gia đình bất hòa luôn . Có thể nói là do lúc đó cô ương bướng khóc nháo với ba mẹ nên 2 người vì thương con gái duy nhất của mình mà đùng đùng đi tính sổ với nhà Âu Dương mà nhà Âu Dương cũng chỉ có anh là con một thôi nên sao có thể để cho anh bị ức hiếp cho được thế là 2 nhà đấu đá với nhau suốt 10 năm .

.   Ta khi 18 tuổi thì biết mình yêu anh nên luôn tìm cách gây hứng với anh khắp nơi , mục đích chỉ gây chú ý cho anh thôi . Nhưng thấy anh vẫn trưng ra bộ mặt than không thèm quan tâm tới mình thì vừa buồn vừa tức . Nghĩ đến đây ta thấy mình thật buồn cười , trong mắt lóa lên tia kiên định , nếu đã cho cô một cơ hội trùng sinh thì cô sẽ hảo hảo sống cho thật tốt , trả lại những gì kiếp trước đã nợ . Tô Gia Yến .... Cô chờ đó ....những gì cô nợ tôi , tôi sẽ hảo trả lại cho cô .... 

Buổi chiều :

.    Cô đang ngủ thì cửa phòng lần nữa mở ra , mẹ Trần trên tay cầm một chén cháo cùng ba Trần đi vào nhìn thấy cô đã tỉnh thì cả 2 cùng tiến lại , mẹ Trần dịu dàng nói : " Tỉnh rồi à ? Nào ngồi dậy ăn cháo đi " vừa nói vừa nhẹ nhàng đỡ cô dậy .

.    Cô cầm lấy chén cháo nhìn mẹ Trần ngoan ngoãn gật đầu : " Dạ , con cảm ơn mẹ " nói xong cô bắt đầu cầm muỗng lên múc cháo ăn , ừm , cháo bào ngư thật ngon , quả thật giờ cô rất đói nên ăn một loáng là hết chén cháo rồi .

.   Mẹ Trần thấy cô đã ăn hết thì hài lòng lấy chén ra , cưới cười nói : " Con khờ quá , con là bảo bối là miếng thịt tâm can của mẹ , mẹ lo cho con là dĩ nhiên ơn nghĩa gì " 

.   Cô ôm lấy mẹ Trần dụi dụi vào lòng bà , thì thào : " Con hứa sẽ không điêu ngoa tùy hứng để làm cho ba mẹ buồn đâu , con sẽ cố gắng học thật giỏi để tiếp quản việc công ty của nhà mình " 

.   Mẹ Trần và ba Trần nghe con gái mình nói thế thì mừng lắm , cảm thấy con gái của bọn họ lớn thật rồi . Mẹ Trần xoa xoa đầu cô : " Ừm , mẹ tin con " 

.   Ba Trần cười đến híp mắt cho thấy tâm trạng ông bây giờ rất tốt : " Được , con gái cưng của ba lớn thật rồi , sau 3 năm nữa gả chồng được rồi " câu sau nửa thật nói thật nửa nói đùa , thú thật làm ba mẹ ai mà không muốn tìm cho con mình tấm chồng tốt để chăm sóc con gái mình suốt cuộc đời chứ ? Ông cũng không ngoại lệ nha .

Cô giả bộ giận dỗi : " Ba này kì quá , con không gả đi đâu , con muốn chăm sóc ba mẹ đến hết đời cơ " Nhưng nghĩ đến một màn cô mặc đồ cưới cùng anh nắm tay tiến vào lễ đường cùng nhau nguyện ước trăm năm thì không nhịn được khuôn mặt ửng đỏ lên .

.   Mẹ Trần ngồi bên cạnh sau không thấy biến đổi của khuôn mặt cô cho được , cười trộm nói : " Ây..chà bảo bối tư xuân ai rồi kìa , đến lúc đó dù mình không cho lấy cũng nhất quyết muốn gả đi bỏ lại 2 vợ chồng già này thôi " xoay qua nháy mắt ra hiệu với ông xã nhà mình .

.   Ba Trần cũng phối hợp làm ra vẻ mặt mất mác : " Ầy... Người ta nói đúng con gái lớn không giữ được trong nhà mà , thêm 3 năm nữa thôi con về làm dâu nhà người ta rồi " 

.   Cô nghe ba mẹ mình kẻ tung người hứng thì khoé miệng giựt giựt , khuôn mặt càng đỏ hơn : " Ba mẹ lại chọc con , con không chơi với 2 người nữa " 

.   Mẹ Trần cười khẽ trấn an : " Thôi cho ba mẹ xin lỗi , nói coi con đang để ý ai ? " 

.   Cô biểu môi , bất mãn nói : " Mẹ con mới 15 tuổi thôi đó " tuy tuổi thật của cô đã 25 rồi .

.    Ba Trần lên tiếng : " Ba với mẹ con mới 13 tuổi đã thích nhau rồi đó , cùng nhau sống đến bây giờ luôn rồi còn gì " 

.    Mẹ Trần liếc xéo ba Trần , hờn dỗi nói : " Ông xã , cần nhắc lại chuyện cũ vậy không ? " 

.    Cô nhìn ba mẹ mình hạnh phúc thì trong lòng ấm áp , khoé miệng khẽ nhếch lên , nhớ ra mục đích của mình cô bèn nói : " À đúng rồi , con đã nhờ Phong làm đơn xuất viện rồi , ngày mai Phong sẽ qua đón con đi học " 

.    Mẹ cùng ba Trần khuôn mặt đầy ngạc nhiên nhìn cô , mẹ Trần nhíu mi từ chối : " Không được , con còn đang bị thương " . Ba Trần kế bên phụ họa gật đầu . 

.    Cô lại làm nũng nói : " Con khoẻ rồi mà , con muốn đi học ngày mai khai giảng rồi , con không muốn thua thiệt các bạn đâu nha " cặp Phượng mâu to tròn đầy thành khẩn cầu làm tâm bà cũng mền theo . 

.    Mẹ Trần đành gật đầu thỏa hiệp : " Được .. Được rồi " sau đó đưa tay nhéo yêu mũi cô 1 cái , mở miệng trách : " Con đó , tối ngày chỉ như trẻ con mà làm nũng thôi " tuy là trách nhưng trong giọng nói đầy yêu thương . 

.   Ba Trần đứng kế bên thấy một màn như thế , ho khan 2 tiếp : " Con chỉ hỏi ý mẹ con thôi , đâu cần người ba như ta " 

.   Cô nghe thế xoa xoa mũi , cười hề hề nói : " Ba đừng nhỏ mọn thế mà , bất quá sau khi con về nhà sẽ nấu một bữa cơm thật ngon bù đắp cho cha nhé " 

.   Ba Trần nhìn cô cười cười : " Con hứa rồi đó nha " 

Một nhà vui vẻ trong phòng bệnh đầy không khí ấm áp .....