Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 2-1




“Này, đừng có mà làm loạn!”

Nhìn người phụ nữ đang dựa vào mình nhiệt tình hò hét, thân thể mềm nhũn còn tản ra mùi rượu, Thẩm Thác Vũ nhíu mày.

Hôm nay, Công ty anh tổ chức họp thường niên, ăn tiệc buffe, còn có rút thăm trúng thưởng và nhân viên biểu diễn, trên dưới cùng vui vẻ. Thân là người đứng đầu Công ty, anh bị chuốc khá nhiều rượu, trạng thái bây giờ vẫn được coi là tỉnh táo. Mà Lăng Tư Miểu không hiểu làm trò gì, bộ dạng uống say đến bất tỉnh nhân sự, còn đi tới xe của anh đứng đợi. Mà cô lại là nhân viên của công ty mình, anh không thể nào để cô đang say khướt như vậy mà đứng ở ngoài đường.

Trước tiên anh mang cô lên xe ngồi, sau phân phó Tiểu Ngô trở lại hội trường hỏi thăm một chút có ai quen biết cô hay không để hỏi địa chỉ đưa cô về nhà. Chờ thật lâu vẫn chưa thấy Tiểu Ngô quay về, cô lại giống như đang mơ giấc mơ đẹp, cứ thế dựa vào người anh, còn ôm thật chặt.

“Lăng Tư Miểu, đừng làm rộn.” Chân mày anh chau lại thật chặt, bộ dạng Tổng giám đốc bình thường luôn mỉm cười biến mất. Do trước đó anh uống nhiều rượu, mà người ở trong lòng lại không chịu ngồi yên, hương thơm ngào ngạt của phái nữ tràn ngập vào khoang mũi, thêm nữa thân thể cô vừa nóng lại mềm mại, anh không phải Thánh Nhân nên trong lòng dâng lên cảm giác muốn phát tiết dục vọng. Kéo tay cô nắm thật chặt, tay cô thật mềm, không xương như dây leo bám trên người anh, khiến cho dục vọng phái nam của anh càng tăng cao, nhưng nghĩ đến hành vi bình thường ở công ty của người phụ nữ này, còn có cô đã từng hại anh mất mặt mũi vì tin đồn, anh có chút không khống chế được cảm giác chán ghét.

Anh hít thật sâu, mạnh mẽ khống chế được cảm giác bị kích thích ngày càng nóng, anh đẩy cô ra xa cách một cánh tay, “Cách xa tôi một chút.” Là cô nhận lầm người, hay là tồn tại tâm tư gì đối với anh đây?

“Ách...” Người kia đưa bàn tay nhỏ lên ôm lấy khuôn mặt của anh, mạnh mẽ mở to mắt, ánh mắt có chút say mê, bối rối nhưng nhìn anh rất nghiêm túc, cô nghiêng đầu tựa như đang suy nghĩ gì đó, rồi cười lên, bàn tay bé nhỏ phóng khoáng vỗ lên ngực anh, “Ha ha, không có nhận làm người, chính là tìm anh nha…..”

A, thật sự là cố ý đưa tới cửa hay sao?

Vài tiếng “bốp, bốp” trầm đục vang lên, tay Lăng Tư Miểu không lớn nhưng sức lại không hề nhỏ, gương mặt cười đến nhiệt tình, tiếp tục vỗ ngực Thẩm Thác Vũ, “Tổng giám đốc Thẩm mạnh khỏe. Tôi chờ anh đã lâu…. Anh không nên buồn, các cô ấy không cần anh đó là tổn thất lớn của họ!” 

Anh cau mày, đây là cô đang đồng cảm với anh sao? Cố gắng nén lại tâm tình không vui, Thẩm Thác Vũ hỏi: “Không nên tùy tiện nói hươu nói vượn, như thế này còn tự về nhà được sao, nhà cô ở đâu?”

Lăng Tư Miểu thế nhưng chỉ quan tâm đến suy nghĩ của mình, cô nói, “Anh hiện tại không cần gấp gáp, một ngày nào đó, anh sẽ tìm được một cô gái thật tâm thật dạ yêu anh mà cô ấy không quan tâm đến năng lực tình dục của anh có cao hay không?” Nói xong câu này, cô gật đầu đắc ý cười toe toét, mở cửa xe đi ra ngoài, giống như là đã giải quyết xong một tâm sự lớn. Đợi đến khi cô mở của xe, sau lưng cô là gương mặt đen xì của Thẩm Thác Vũ còn đang chưa tỉnh lại sau những gì cô nói.