Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 199: Chuyện cũ năm xưa VS thành hôn




Editor: May

Hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, huống chi dù sao cô cũng nên suy nghĩ cho con của mình.

Thế nhưng, sao cô có thể nghĩ đến anh lại đột nhiên trở mặt, cứ như vậy ném lại một mình cô ở nơi này chứ ? Đi đến đầu cũng không quay lại.

Nếu là Thiệu Hiên, nhất định sẽ không đối xử với cô như vậy. Buồn cười cho Mạnh Thiệu Đình luôn miệng nói sẽ đối tốt với cô, tất cả đều không chịu nổi một kích cười nhạo mà thôi.

Tĩnh Tri cúi đầu xuống, có chút buồn nản, đêm dần dần khuya.

Trên cầu gió mát, Tĩnh Tri không dám đợi nữa. Cô xoay người đi xuống cầu, lại đối diện với người đang đi tới.

Tĩnh Tri cũng không nâng đầu lên, chỉ chuyên tâm nhìn thềm đá dưới chân. Khi đi qua bên người người nọ, cô chợt nghe một tiếng gọi vui vẻ: "Tĩnh Tri? Em có phải là Phó Tĩnh Tri không?"

Tĩnh Tri theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trên bậc thang cao hơn hai, ba bậc sau lưng cô, mặt mang vui vẻ và dò xét.

"Tĩnh Tri, thật là em sao! Anh chưa từng nghĩ đến, còn có thể gặp gỡ em!"

"Anh là – anh, anh là An... An Gia Hòa sao?" Tĩnh Tri kinh hãi, người nọ đến gần một bước, cô liền nhìn thấy rõ. Người đàn ông đứng trước mặt, lại có thể là An Gia Hòa chưa từng gặp hơn năm năm qua!

Lúc trước sau khi nhà cô đột nhiên gặp biến cố, đồ vật cầm được của cô đều bị bác gái lập tức bán tháo, mà khi đó cô bận kiếm sống, ngày ngày giãy giụa ở trong cực khổ, hoàn toàn không nhớ ra được An Gia Hòa này!

Lúc này đã trôi qua mấy năm, nhưng không ngờ gặp bạn cũ nơi đất khách.

"Tĩnh Tri, tại sao em lại ở chỗ này? Nhiều năm không gặp như vậy, em sống có tốt không? Sao em lại đột nhiên bán nhà, cũng không có một chút tin tức, anh tìm em một thời gian rất dài, lại chỉ biết là em dọn nhà. Anh cũng thử nghe ngóng địa chỉ mới của em, nhưng không có ai biết."

An Gia Hòa rất kích động, anh cầm lấy tay Tĩnh Tri nói không ngừng, ánh mắt Tĩnh Tri lại dần dần trở nên mơ hồ.

An Gia Hòa vẫn giống như trước đây, diện mạo của anh gần như không có thay đổi. Giọng nói của anh, ngữ điệu nói chuyện của anh cũng không thay đổi. Trong nháy mắt, Tĩnh Tri cảm giác mình như trở về lúc chưa ly hôn, cô và An Gia Hòa ngồi ở trong nhà của cô, hai người pha trà, nghe nhạc, thấp giọng nói chuyện phiếm. Thời gian đó tốt đẹp như vậy, hiện tại nhớ tới lại cảm thấy xa không thể chạm.

Khi đó chưa từng cảm thấy đó là hạnh phúc, nhưng hiện tại nhớ lại, lại cảm thấy trải qua tất cả, lại quyến luyến từng chuyện như vậy.

"Đúng, nhà của em xảy ra một chút việc, đi rất gấp, cũng chưa kịp nói cho anh biết. Gia Hòa, bây giờ anh thế nào? Trôi qua tốt không? Kết hôn chưa?"

Tĩnh Tri dần dần dừng mạch suy nghĩ gần như thoát cương của cô, cô mỉm cười nhìn An Gia Hòa, chỉ cảm giác mình được một người nhớ mong nhiều năm như vậy, thực sự là hạnh phúc.

"Anh rất tốt, Tĩnh Tri, anh rất xin lỗi."

Nét mặt An Gia Hòa dần dần hiện lên thương tiếc, anh nhẹ nhàng đưa cánh tay ra ôm lấy cô: "Anh rất xin lỗi Tĩnh Tri, anh là bạn của em, vào lúc em gặp chuyện, lại không thể đến giúp em."

Nước nơi đáy mắt của Tĩnh Tri thoáng tuôn lên, cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Không, Gia Hòa, trong lòng anh còn nhớ kỹ người bạn là em, em đã rất cảm kích."

"Không, Tĩnh Tri, em hãy nghe anh nói."

An Gia Hòa buông cô ra. Anh cúi đầu, nhìn thấy bụng dưới của cô nhô lên, đáy mắt tuôn ra một chút đau đớn. Anh cắn hàm răng, cố gắng mấy lần, nhưng không cách nào để cho mình nói tiếp. Anh thực sự rất xin lỗi cô, rất xin lỗi, rất xin lỗi, anh áy náy với cô, cả đời cũng không thể xóa sạch.

Mà cô lại hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí không biết, anh làm bao nhiêu chuyện độc ác với cô.

"Làm sao vậy?" Tĩnh Tri cảm thấy anh khác thường, nhịn không được hỏi.

An Gia Hòa trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tĩnh Tri, anh đã từng nói thích em, thế nhưng anh không có chờ em, anh đã kết hôn."

Tĩnh Tri nghe anh nói như vậy, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, hài lòng cười rộ lên: "Thật là, anh dọa hỏng em, em nên chúc phúc cho anh, Gia Hòa!"

Cô cười với anh, ánh mắt vẫn sạch sẽ trong suốt như trước. Thời gian đặc biệt thiên vị với cô, dung nhan của cô vẫn như trước kia, chẳng qua càng thêm xinh đẹp mấy phần. Cô vẫn ưu nhã thanh tú như cũ, bộ dáng cô cười rộ lên vẫn xinh đẹp như cũ, cô không có bị tàn phá, không có bị làm cho suy sụp, cô vẫn là Phó Tĩnh Tri đàm thi luận họa trước kia, là Phó Tĩnh Tri bụng đầy thi thư!

An Gia Hòa bị nụ cười của cô lây nhiễm, cũng nở nụ cười, đáy lòng tự trách của anh tựa hồ thoáng rút đi rất nhiều. Cô không biết, cũng là một loại hạnh phúc, chuyện dơ bẩn đó vốn cũng không nên để cho cô biết.

Anh muốn thấy cô cười, vẫn cười xinh đẹp như vậy, một mình anh đứng ở nơi rất xa để nhìn, như vậy đủ rồi.

"Chúc mừng anh - Gia Hòa, nếu đến bây giờ anh còn chưa kết hôn, em nhất định sẽ rất áy náy. Hi vọng anh hạnh phúc, An Gia Hòa, nhất định phải hạnh phúc!"

"Anh sẽ." Hốc mắt anh có chút ẩm ướt, mồ hôi trong lòng bàn tay rịn ra, mà thân thể lại nhẹ nhàng run rẩy.

"Ừ, em tin, người đàn ông tốt như anh, nhất định sẽ trôi qua rất tốt."

Khen ngợi của cô làm anh thẹn thùng, anh rũ mắt xuống, không dám nhìn cô.

"Tĩnh Tri, nếu như anh đã từng làm sai một chuyên, em có thể tha thứ cho anh không?"

Tĩnh Tri cười nhàn nhạt một tiếng, cô chậm rãi nghiêng thân thể, nhìn trăng sáng trên trời: "Anh cũng nói là nếu như, là đã từng, em tội gì còn muốn tính toán chứ, Gia Hòa, chúng ta là bạn bè, không phải sao?"

"Đúng, chúng ta là bạn bè, Tĩnh Tri, anh hi vọng cả đời đều là bạn của em."

"Em cũng hi vọng thế." Tĩnh Tri cười tươi sáng, An Gia Hòa nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, nói không nên lời trong lòng là loại tư vị gì.

Năm đó anh cũng là không có đường có thể đi, bị buộc bất đắc dĩ. Mà anh cũng hiểu cô, biết cô nhất định sẽ không hận anh, anh hành hạ chính mình tròn năm năm, đi đến khắp các địa phương cô từng nói thích đến nhất. Không có ngày nào anh không đang chuộc tội, cũng đủ rồi, thực sự đủ rồi.

Anh thật tâm thích cô, tận đến bây giờ anh vẫn còn thích cô. Thế nhưng, anh vĩnh viễn đều không xứng với cô.