Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 211: Xa nhau




Đoàn Hiếu

Thanh Thu dần hiểu rõ, nhưng không nhịn được hoảng hốt, bây giờ Thẩm Bắc Thành thương cô, rồi sẽ có một ngày, phong thủy có thể luân chuyển không? Anh cũng muốn giống như Mạnh Thiệu Đình, đã nhận hết mặt lạnh nhưng cũng không đạt được mong muốn đúng không?

Cô cười bản thân mình, vì sao lại có ý nghĩ đó, Mạnh Thiệu Đình và Thẩm Bắc Thành hoàn toàn không phải cùng một loại người, anh rất tàn nhẫn và nhẫn tâm, nếu không phải là người phụ nữ của anh, vốn sẽ không hiểu rõ được.

"Thanh Thu, cô biết không? Bởi vì tôi đã nếm trãi nhiều gian nan, khó khăn, bởi vì tôi hiểu rõ cảm giác bị người mình thương yêu đối xử lạnh lùng là đau khổ thế nào, cho nên, tôi hận anh ta, tôi vừa giày vò anh ta không thể nào đồng cảm với anh ta, đôi khi, tôi nhìn anh ta ngồi một mình lặng lẽ, không nói chuyện với tôi, tỉ mỉ quan sát nét mặt của tôi. Đôi lúc, anh ta muốn nổi giận với tôi, nhưng vì tôi không quan tâm nên tức giận bỏ đi. Cảnh tưởng này làm cho tôi như thấy được chính mình, trước đây Phó Tĩnh Tri yêu Mạnh Thiệu Đình, không phải cũng là tình huống này sao? Thanh Thu, tôi không còn cách nào ở lại bên cạnh anh ta, tôi chỉ muốn bỏ đi, không bao giờ trở lại đây, vĩnh viễn không muốn trở về, vĩnh viễn không nhìn thấy anh ta, không muốn nhìn thấy người của nhà họ Mạnh !"

"Tĩnh Tri, tôi biết trong lòng cô đau khổ, mọi chuyện đều đã qua, anh ta không phải đã đồng ý cho cô đi sao? Cô sẽ nhanh chóng nhìn thấy Thiệu Hiên, gia đình các người sẽ đoàn tụ , đừng khóc, đừng khóc, ..."

Thanh Thu đưa khăn tay cho cô, Tĩnh Tri nhận lấy lau nước mắt. Dưới ánh mặt trời ấm áp,Thanh Thu nhìn thấy nước mắt của cô đã làm ướt cả chiếc khăn tay màu trắng, cô nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của chính mình, không nhịn được chua xót, Phó Tĩnh Tri đã được toại nguyện, còn cô ? Cô phải làm gì bây giờ?

"Đúng vậy, anh ta chịu thả tôi đi , vốn dĩ tôi không nghĩ là anh ta sẽ đồng ý để tôi ra đi, tôi rất vui. Tôi nên vui mừng vì rốt cuộc cũng thoát khỏi người đàn ông xấu xa này, thế nhưng Thanh Thu, không biết tại sao tôi muốn khóc, tôi cảm thấy dường như số phận đang muốn đùa giỡn với tôi, vì sao tôi lại yêu anh ta sâu sắc đến vậy, nhưng anh ta lại đối xử như thế với tôi. Vì sao tôi lại không nhận ra, lại dây dưa mơ hồ lâu như vậy... Thanh Thu, có phải tôi nhu nhược, rất đáng bị mắng không ? Cả nhà bọn họ đối xử với tôi như vậy , bọn họ nợ nhà họ Phó của tôi , thế mà tôi lại dây dưa với họ lâu như vậy..."

"Tĩnh Tri, cô không nên tự trách mình , chuyện tình cảm vốn dĩ không thể khống chế, nếu như cô có thể điều khiển tình cảm của mình, như vậy trên đời này làm sao lại có nhiều nam nữ si tình như vậy? Cô là người tốt, mà người tốt thì luôn chịu thiệt thòi, thế nhưng một ngày nào đó, cô sẽ có hạnh phúc. Tin tôi, Tĩnh Tri, cô sẽ hạnh phúc !"

Thanh Thu nhẹ nhàng nắm tay cô, ngón tay của cô rất lạnh, lòng bày tay hơi run. Các cô cùng cảnh ngộ, nhưng Phó Tĩnh Tri may mắn hơn cô, có hai người đàn ông ưu tú yêu cô như vậy, có người nguyện ý chờ cô cả đời, hứa hẹn cả đời mình là của cô, có người vì yêu cô mà không màng đến bản thân, còn cô Trần Thanh Thu, cô không có gì cả, không có gì cả.

Cô kìm nén không cho nước mắt chảy xuống, cố gắng mỉm cười, may là, cô còn có thể ở trong Tĩnh Viên, ở trong vườn có một hồ nước nhỏ, dường như hiểu tất cả những đau khổ và thiệt thòi của cô.

" Tôi sẽ hạnh phúc sao? Thanh Thu, tôi cũng không tin, người ta sẽ không xui xẻo cả đời sao? Tôi cũng sẽ không đau khổ cả đời, Thiệu Hiên đang chờ tôi, rất nhanh chúng tôi sẽ ở bên cạnh nhau !"

Tĩnh Tri dần dần ngừng khóc, cô nhẹ nhàng ôm Thanh Thu, ánh mắt sáng, cô chậm rãi mở miệng, nhìn vào Thanh Thu , cúi đầu nói: " Thanh Thu, cô cũng sẽ hạnh phúc , tin tôi, cô và anh Thẩm cũng sẽ hạnh phúc như tôi và Thiệu Hiên ."

Thanh Thu biết cô đang an ủi mình, nhưng cũng cố gắng cười,nói: " Ừ, tôi tin cô, tôi không làm phiền cô lâu nữa, cô có thai, phụ nữ có thai là quan trọng nhất, nên nghỉ ngơi thật tốt , cũng sắp tới ngày sinh rồi, cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, tôi ở bên ngoài , khi nào không thoải mái thì hãy gọi tôi."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ không ngại làm phiền cô đâu, cô là chị em tốt của tôi."

Tĩnh Tri cười đơn thuần, Thanh Thu cũng cười, cô ôm lấy Tĩnh Tri, ngưng trọng nói; " Đúng, cô cũng là chị em tốt của tôi."

Các cô nhìn nhau cười, lại thấy thế giới này không hoàn toàn chỉ có tuyệt vọng.

Thanh Thu xoay người đi ra ngoài , Tĩnh Tri từ từ nằm xuống, tiểu bảo bối trong bụng của cô thật sự quá nghịch ngợm , cô luôn luôn cảm thấy làm mẹ nó quá cực khổ, Tĩnh Tri ngọt ngào oán giận , cẩn thận xoay người...

Cô muốn kéo chăn, bỗng nhiên cảm thấy phía bụng dưới lại co quắp, phía dưới lại có một dòng nước ấm chảy ra dữ dội, sắc mặt của Tĩnh Tri trắng bệch. Mặc dù cô đã biết nhiều kiến thức , biết đây là hiện tượng vỡ nước ối, cô sắp sinh, nhưng cô vẫn rất sợ hãi, từng cơn, từng cơn đau lần lượt kéo tới. Sắc mặt cô càng ngày càng trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, mồ hôi trên trán rất nhiều, tay cô run rẩy, nhưng vẫn cố gắng ấn cái chuông phía trên đầu giường…

Lấy toàn bộ sức lực còn lại để ấn chuông, Tĩnh Tri cảm giác toàn thân mình như bị ngâm trong nước sôi, đau không chịu nổi, cô co rúc ở trên giường. Ngón tay cô vô thức chạm đến chiếc nhẫn được đeo trên cổ, là tín vật của cô và Thiệu Hiên. Cảm giác lạnh buốt đã kéo cô về với thực tại, cô nghe được âm thanh cửa bị phá, nghe được giọng nói sợ hãi của Thanh Thu, nghe giọng nói của bác sĩ, còn có âm thanh của máy móc phẫu thuật va chạm vào nhau, nhưng mắt cô vẫn nhắm chặt không tài nào mở ra nổi...

Cô ôm lấy bụng của mình, cảm giác được tiểu bảo bối đang ngọ ngoạy muốn ra đời, không thể chờ đợi được muốn mở mắt nhìn thế giới này. Trong lòng cô vừa đau nhưng lại tự an ủi mình. Cuối cùng cũng đợi được ngày này , con của bọn họ ,con của cô và Thiệu Hiên, thật là sung sướng...

Tĩnh Tri cảm giác mình đã ngủ rất lâu rất lâu, lúc cô tỉnh lại, cảm giác cả người không có sức, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng không có khí lực, chỉ có con ngươi có thể di

chuyển. Tầm mắt của cô dừng lại ngoài cửa sổ, trời đất mênh mông, ngoài cửa sổ, lá trên cây rụng gần hết, tạo thành một thảm màu xanh của lá...

Ở trong lòng Tĩnh Tri thì thào, trong nháy mắt cô nghĩ đến, lúc mùa đông cô ở cùng một chỗ với Thiệu Hiên. Buổi tối tuyết rơi rất nhiều, anh và cô đứng ở dưới lầu, hai người đứng như hai người tuyết, anh thật là khờ còn cô thật là ngốc.

Trong lòng cô vô cùng sung sướng, mà sung sướng kia đột nhiên lại biến thành kinh ngạc, trước mắt cô là một em bé sơ sinh, nó rõ ràng là đang nhìn cô, bỗng nhiên, liền cười...

"Tĩnh Tri, cô tỉnh rồi! Tiểu bảo bối của chúng ta rất đẹp, tiểu bảo bối thật đáng thương , mấy ngày nay, đều không được bú sữa mẹ, đều phải bú sữa bình..."

Giọng nói của Thanh Thu tràn đầy sung sướng cùng tiếc nuối, cô cẩn thận đặt đứa bé nằm bên cạnh Tĩnh Tri, biết Tĩnh Tri lúc này nhất định là rất muốn ôm đứa nhỏ, Thanh Thu đặt đứa nhỏ đặt ở gần khuỷu tay của Tĩnh Tri, sau đó kéo tay Tĩnh Tri nhẹ nhàng đặt trên tã lót.

Tĩnh Tri kích động, toàn thân đều đang run rẩy, cô bắt đầu phục hồi hơi sức, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nanh của con mình, cảm giác thật mềm mại, trong lòng cô vô cùng vui sướng, vô cùng thương yêu, cô nhìn khuôn mặt của tiểu bảo bối thật kĩ, cảm thấy chỗ nào cũng giống với Thiệu Hiên, rất dễ nhìn ra, họ là quan hệ máu mủ. Đáy lòng vui mừng khôn xiết, cô ôm tiểu bảo bối đứng lên, đây là ruột thịt của cô, cô có thể mất tất cả, nhưng tuyệt đối không thể mất tiểu bảo bối...

Chúng ta sẽ sinh hai đứa con, tốt nhất là sinh đôi, một trai một gái, con trai thì giống anh, con gái thì giống em , con của Mạnh Thiệu Hiên, đương nhiên không thể tầm thường! Thế nào Tri Tri, như thế được chứ?

Gương mặt phấn khởi của anh hiện ra trước mặt, Tĩnh Tri nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên trán cục cưng, tóc trẻ sơ sinh thật mềm mại , hai má phồng lên, ửng hồng thật đáng yêu, Tĩnh Tri không kìm được tình cảm thương yêu, lại liên tục cúi đầu hôn xuống ...

Ở bên cạnh,Thanh Thu đứng nhìn, nước mắt không kìm được rơi xuống, nếu con của cô còn sống,có phải cũng đáng yêu như vây? Nếu con trai của cô còn sống, cô thà mất đi tất cả, chỉ cần có thể ôm đứa nhỏ ở trong lòng của cô, trong lòng thoáng chút ý cười...

Nhưng khi bé cưng của cô sắp chào đời, Lạc Tương – người mà Thẩm Bác Thành thương yêu đã nhẹ nhàng đẩy cô, bé cưng liền hóa thành một vũng máu