Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 228




Editor : May

Tĩnh Tri nhíu mi, cô có chút không tình nguyện. Nghĩ đến cô học hành nhiều năm như vậy, kết quả là đi làm việc ở siêu thị. Đến công việc tốt hơn một chút cũng không tìm được, điều này thực làm cô có chút đả kích.

Đương nhiên trước đây không phải cô chưa từng làm những công việc khổ cực hơn, nhưng khi đó vì thanh danh của cô vấn đề, không có đơn vị nghiêm chỉnh nào nguyện ý muốn cô, nên cô mới làm. Thế nhưng bây giờ, muốn cô tốt nghiệp đại học danh tiếng, nhưng chỉ bởi vì có con mà đến công việc cũng không tìm được sao?

Chị Tần thấy bộ dáng rất không tình nguyện của cô, vẫn nói thêm: "Mấy lần trước em nói, người ta nghe xong em có đứa nhỏ liền không mướn em. Vậy lúc nộp đơn, em dứt khoát nói mình độc thân. Dù sao bánh bao nhỏ có bảo mẫu trông chừng, em cũng không có phiền phức, vậy không được sao?"

Tĩnh Tri khẽ nhíu mày, tròng mắt trong suốt như nước lộ ra mấy phần nghi hoặc: "Vậy không phải là lừa dối người ta sao?"

Chị Tần liền đá lông nheo: "Hắc! Đây sao lại coi là lừa dối được. Em không nhìn thử đi, đầu năm nay cưới lén lưu hành nhiều như vậy? Bà già lạc hậu như chị đây cũng biết, em không biết ư?"

Tĩnh Tri vẫn trầm ngâm, lại nghĩ đến bánh bao trắng trẻo mập mạp của cô, nếu như đói gầy, không phải sẽ thành bánh nướng ư? Trong đầu cô biến ảo bộ dáng bánh bao biến thành bánh nướng ngốc, chân mày nhíu chặt hơn.

Ba ngày sau, Tĩnh Tri nộp đơn thành công, vào một công ty ngoại thương quy mô không nhỏ làm phiên dịch. Thử việc một tháng, nhưng chỉ sau một tuần đã thành công chuyển thành chính thức. Vì tiếng Anh, tiếng Pháp của cô cũng không tệ, tiền lương tháng thứ nhất liền đạt tới tám ngàn đồng. Mặc dù không được gọi là thu nhập cao ở thành phố này, nhưng ít ra cũng dư dả nuôi sống ba người.

Tâm tình Tĩnh Tri vui vẻ, phấn khích và đầy sức sống giống như người vừa lên làm trụ cột, tràn đầy tinh thần. Tuy là mỗi ngày bận rộn không ngừng, nhưng cũng may người tràn đầy hăng hái nên tinh thần rất tốt, khí sắc cũng tốt, hai gò má cũng mượt mà thêm mấy phần, càng trở nên trong veo như nước.

***********************************************************

Chỉ làm việc ở công ty mới chưa tới hai mươi ngày, lại gặp Mạnh Thiệu Đình vào một lần Tĩnh Tri theo thủ trưởng đi công tác.

Vốn chuyện này không thuộc chức trách của cô, nhưng trợ lý thủ trưởng đang nghỉ phép, nên tạm thời ủy nhiệm cho cô. Tĩnh Tri không muốn đánh mất phần công việc vô cùng hài lòng này, người mới sẽ phải tỉnh thông các kỹ năng, quyết định theo cấp trên đi thành phố A.

Chỉ là sau khi ở trên xe, biết được lần này phải gặp chính là người chịu trách nhiệm bên xí nghiệp lớn nổi danh Mạnh thị, cô cảm giác mình rùng mình một cái. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cô muốn lâm trận lùi bước là hoàn toàn không có khả năng, đành phải nhắm mắt theo cấp trên vào cao ốc Mạnh thị.

Cũng không phải cô chưa từng tới đây, tất cả đều hết sức quen thuộc, Tĩnh Tri một đường tinh thần khẩn trương cao độ, trong đầu đột nhiên thay đổi suy nghĩ chẳng may gặp được Mạnh Thiệu Đình thì nên làm cái gì bây giờ.

Khi cô đi thang máy đến tầng 68, liền hoàn toàn bình tĩnh lại. Mấy tháng trước bọn họ đã gặp mặt, mặc dù ánh mắt anh chút kỳ quái, nhưng cũng không có hành động vượt rào và lời nói không chịu nổi nào, vẫn coi như là nho nhã lễ độ. Nếu anh thật sự buông xuống tất cả trước đây, cũng không đánh chủ ý với cô, cô tự nhiên cũng nên thoải mái đối mặt với anh, tội gì sợ đầu sợ đuôi, ngược lại lộ vẻ cô hẹp hòi.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, sống lưng Tĩnh Tri lập tức thẳng lên. Hôm nay cô trang điểm hết sức chín chắn, vì thời tiết ấm lại, cô chỉ mặc một áo gió vải nỉ mỏng màu vàng nhạt. Cổ áo hơi mở hai cúc áo, lộ ra áo sơ mi cùng màu ở bên

trong. Tóc dài cũng búi lên, nhưng vẫn chải vài sợi tóc mái xuống, để che khuất vết thương trên trán kia.

Đã qua lâu như vậy, vết sẹo kia vẫn như là vừa khép lại, lộ ra vết hồng sáng trên trán trắng nõn trơn bóng của cô. Thời gian dài, Tĩnh Tri nhìn cũng quen, thậm chí còn may mắn vết thương kia là ở trên trán của cô, dùng tóc là có thể che lại.

Lúc cửa phòng làm việc của tổng giám đốc mở ra, mặc dù cô cố gắng làm mình bình tĩnh, nhưng vẫn nhịn không được siết chặt ngón tay.

Dáng dấp thư ký của anh rất đẹp, rất trẻ tuổi, khí chất cũng rất sạch sẽ, như là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp. Hai mắt Tĩnh Tri nhìn cô gái kia, thấy cô ta trang điểm trang trọng khéo léo, để ý đến cả những chi tiết nhỏ, nhịn không được oán thầm một chút, anh quản nhiên vẫn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Nhưng mà cái đó không có chút quan hệ gì với cô, tốt nhất là anh vẫn tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt đi.

Lúc theo thủ trưởng đi vào, Tĩnh Tri lén liếc mắt nhìn, rồi đứng ở phía sau thủ trưởng, cũng không ngẩng đầu lên.

Mạnh Thiệu Đình gần như phát hiện sự tồn tại của cô ngay khi cô vừa bước vào cửa, nhưng thấy bộ dáng cô như vậy, khóe miệng anh cũng chỉ hơi cong lên. Giống như thật sự không có xảy ra chuyện gì lớn, đứng lên từ sau bàn làm việc, lễ phép nhưng không quá nhiệt tình mỉm cười nghênh đón, vươn một tay bắt lấy tay đã sớm đưa ra của người nọ; "Trần tổng, thực sự là may mắn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"Đâu có đâu có, đại danh của Mạnh tổng mới là như sấm bên tai, kẻ hèn này ngưỡng một đã lâu!"

Có chút xu nịnh, lại không có biểu hiện làm cho người ta không thoải mái. Hai mắt Mạnh Thiệu Đình không khỏi nhìn người này, cảm thấy coi như giỏi giang, liền khách khí nói: "Trần tổng, mời ngồi."

Tĩnh Tri thấy thủ trưởng và Mạnh Thiệu Đình cùng đi tới khu tiếp khách, cũng cuống quít đi theo. Không biết là cô hoa mắt, hay là ánh sáng trong phòng không quá sáng, cô giống như nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình quay đầu lại liếc xéo cô một cái, lại giống như anh hoàn toàn không có nhìn cô.

Sau khi thủ trưởng và Mạnh Thiệu Đình ngồi xuống, mới thấy vị nữ thư ký trẻ tuổi kia đưa nước trà lên. Tĩnh Tri nhận lấy liền nói cám ơn, hình như nữ thư ký kia nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt liền dính lên trên mặt Mạnh Thiệu Đình.

Tĩnh Tri thấy ánh sáng đáy mắt cô ta bắn ra bốn phía, trên gương mặt lại dần dần ửng đỏ, trong lòng liền hiểu rõ ràng. Đây cũng là nợ hoa đào do người nào đó trêu chọc ra nha, nhưng cô chỉ giả ngu cầm tách uống trà, vẫn không nâng đầu lên.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không khó chút nào. Nhưng trà luôn luôn có lúc phải uống hết, Tĩnh Tri cảm giác mình không thể vẫn cầm một cái tách không đi.

Cô ngượng ngùng đặt cái tách xuống, lại phát hiện hình như thủ trưởng và Mạnh Thiệu Đình đã nói chuyện xong, mà hai người kia đều đang cười híp mắt nhìn mình.

Cô sửng sốt, theo bản năng sờ mặt mình, không phải là lá trà dính lên mặt chứ?

Mạnh Thiệu Đình nửa tựa ở trên sô pha, anh mặc rất ít, chỉ một cái áo sơ mi màu đen, cổ áo buông thả mở ba cái nút áo, mà vạt áo sơ mi lại có chút mất trật tự, nhưng lại buộc ở trong dây nịt. Tư thế ngồi như vậy, nếu như đổi thành trên người thủ trưởng của Tĩnh Tri, nhất định là ba tầng bơi lội lộ rõ ràng, nhưng thắt lưng của anh rất gầy và đầy sức lực, đường cong mạnh mẽ lưu loát, hoàn toàn không có một chút thịt dư.

Tĩnh Tri không dám ngẩng đầu, ánh mắt vẫn quanh quẩn ở phía trên đai lưng và dưới ngực của Mạnh Thiệu Đình. Nhìn nửa phút như vậy, mới đột nhiên cảm giác được có chút thất lễ, cô hoảng hốt dời ánh mắt đi. Mặt có chút đỏ, trên trán cũng toát ra một ít mồ hôi.

Tĩnh Tri cười xấu hổ, che giấu nên vén vén tóc, tim đập lại 'thình thich' nhanh hơn.

"Hình như vị tiểu thư này rất nóng?" đọc nhanh nhất tại

Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng, vốn hai mắt anh đã giống như đầm sâu, giờ lại có thêm chút ý cười, mà môi lạnh nhạt cũng có một chút độ cong mềm mại.