Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 233: Phong bế trái tim




Editor: May

Tĩnh Tri nói xong câu này, mới dám ngẩng đầu nhìn Trương Dương một cái. Quả nhiên, trong con ngươi trong suốt của anh ta đã có mất mác dày đặc và một tia thống khổ.

"Tĩnh Tĩnh, là tôi có chỗ nào không tốt, hay là cô đã có người trong lòng?"

Nếu như là vế trước, anh ta có thể sửa đổi, còn có thể cố gắng một chút, dù sao Tĩnh Tĩnh là một đối tượng kết hôn rất thích hợp, bỏ lỡ sẽ không tìm được người thích hợp hơn. Nhưng nếu như là vế sau, anh ta cũng chỉ có thể thuyết phục chính mình buông tha.

"Không, anh rất tốt, là vấn đề của tôi. Trương Dương, bây giờ tôi không muốn suy nghĩ đến vấn đề tình cảm. Anh... anh có thể hiểu chứ?"

Trương Dương vừa nghe, ngược lại lên tinh thần, anh ta thoáng suy tư một chút, liền nói: "Tĩnh Tĩnh, tôi không biết vì sao em muốn nghĩ như vậy, thế nhưng,không phải người luôn muốn nhìn về phía trước ư? Em cũng không thể cả đời không kết hôn, em còn trẻ tuổi như vậy."

Tĩnh Tri cười khổ lắc lắc đầu: "Xin lỗi Trương Dương, hiện tại tôi thật sự không muốn suy nghĩ vấn đề này. Thực sự rất xin lỗi, tôi... tôi phải đi về ..."

"Tĩnh Tĩnh! Ăn một chút gì rồi hãy đi." Trương Dương bỗng nhiên đưa tay giữ ống tay áo của cô lại. Tĩnh Tri sửng sốt một chút, lại thấy Trương Dương cười khổ một tiếng, buông tay ra thành khẩn nói: "Xin lỗi, là tôi lỗ mãng, nhưng bây giờ không phải chúng ta là bạn bè sao? Cùng nhau ăn một bữa cơm, Tĩnh Tĩnh em sẽ nguyện ý chứ?"

Tĩnh Tri nghĩ đến hai người đều là đồng nghiệp trong một công ty, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cũng không thể náo loạn đến không còn đường sống. Tóm lại cô đã nói rõ, sau này cách xa anh ta một chút là được. Nghĩ vậy, cô lại ngồi

xuống, cười với Trương Dương một tiếng: "Đương nhiên, chúng ta là bạn bè, sau này cũng là bạn bè."

Trương Dương nhìn vẻ mặt có chút quật cường của cô, giật mình, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không có nói ra. Hai người ăn cơm đi ra thì trời đã tối rồi, Tĩnh Tri định chờ xe buýt, Trương Dương lại nói, anh ta có thể lái xe đưa cô trở về. Dù sao cũng là anh ta trì hoãn thời gian của cô, cũng không nên đã trễ thế này mà còn để cho con gái chen lấn xe buýt trở về.

Tĩnh Tri cự tuyệt mấy lần, nào ngờ Trương Dương lại cố ý muốn tiễn cô. Tĩnh Tri thấy lâu như vậy mà xe buýt còn chưa tới, lại nhớ thương bánh bao nhỏ, không biết hôm nay thằng bé có đau bụng hay không? Đáp ứng đề nghị của Trương Dương.

Xe của Trương Dương cũng không tệ lắm, tám phần là Lexus mới, màu xám bạc rất đẹp. Tĩnh Tri nghĩ đến thủ trưởng nói, Trương Dương là nòng cốt rất ưu tú trong công ty, quả nhiên không sai, ở trong thành phố này có xe riêng, còn có nhà, coi như là không tồi, chỉ mong anh ta có thể tìm được một cô gái xứng đôi với anh ta.

Chỉ hơn hai mươi phút, đã đến chỗ ở tiểu khu của Tĩnh Tri. Lúc cô mở cửa xuống xe, Trương Dương cũng xuống theo. Đó là đêm đầu mùa xuân, hình như trong gió cũng tràn ngập mùi hoa say lòng người. Đêm nay mặt trăng không tệ, ánh sáng bạc bao phủ cả vùng đất, cũng lặng lẽ rơi vào trên chiếc Bentley màu đen cách đó không xa.

Cửa sổ chiếc xe kia hạ xuống một chút, trong tay người ở bên trong kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nhìn qua bên kia, ngừng ở trên người một nam một nữ cách đó không xa.

Anh rất quen thuộc người phụ nữ đó, nhưng lại chưa từng gặp qua người đàn ông trẻ tuổi kia.

Mạnh Thiệu Đình đưa tay dập tắt đầu mẩu thuốc lá, bên môi hài hước nâng lên một nụ cười. Nhân duyên với đàn ông của Phó Tĩnh Tri thật đúng là không hề kém nhân duyên với phụ nữ của anh, đến chỗ nào cũng có đàn ông xoay quanh cô.

Anh nói chờ ở chỗ này một lúc lâu mà cũng không thấy cô trở về, đoán là cô có hẹn với người đàn ông khác, còn thấy người ta đưa cô về nhà, đưa đến dưới lầu. Xem ra, quả nhiên là cô chịu thân thiết, ở cùng một chỗ với bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này, duy chỉ có Mạnh Thiệu Đình anh, cô chính là không thèm liếc nhìn anh một cái!

"Trương Dương, cám ơn anh đưa tôi trở về." Tĩnh Tri thấy anh ta có chút mất mác, trong lòng cũng cảm giác có lỗi, nhưng vẫn thoải mái mở miệng trước.

"Tĩnh Tĩnh, nếu em... em chuẩn bị suy nghĩ tìm bạn trại, có thể ưu tiên lựa chọn tôi không?" Trương Dương suy nghĩ một con đường, anh ta không thích bức bách người khác, cũng sẽ không quấn quýt không thôi. Thế nhưng tìm được một đối tượng kết hôn thích hợp, thực sự rất không dễ dàng, anh ta vẫn muốn cố gắng tranh thủ một chút.

Tĩnh Tri cảm giác có chút khó xử, cô hơi cúi thấp đầu, đáy mắt hiện lên do dự. Nếu lại cường ngạnh cự tuyệt, sau này gặp lại ở trong công ty, chẳng phải là quá xấu hổ sao?

Dù sao cô sẽ không động tâm yêu nữa, liền đáp ứng là được rồi.

"Được, tôi sẽ suy nghĩ, tôi phải đi về, Trương Dương anh cũng nhanh đi về đi, trên đường lái xe cẩn thận."

Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, cười xán lạn một tiếng.

Trương Dương nghe cô nói như vậy, không khỏi thở dài một hơi, u ám nơi đáy mắt anh ta giống như tản đi một chút, hơi mang theo một chút ôn nhu: "Tôi nhìn em lên lầu."

Tĩnh Tri có chút không được tự nhiên, cô cũng đã cự tuyệt anh ta, sao anh ta còn muốn biểu hiện ra bộ dáng nhu tình chân thành như vậy? Huống hồ, bọn họ gặp gỡ cũng không lâu, vẫn chưa tới loại tình trạng này đi, nhưng không nghĩ sẽ nói tiếp không ngừng với anh ta như vậy nữa.

"Vậy được rồi, tạm biệt."

Tĩnh Tri nói xong, xoay người liền đi về nhà trọ, gần như cô mới vừa cúi đầu bước đi, đột nhiên cảm giác được trước mắt tối sầm lại. Cô đang bước đi, không kịp dừng thân thể, liền trực tiếp đụng vào...

"Ưm..." Tĩnh Tri chỉ cảm giác mắt mình nổ đom đóm, xương sống mũi đều như bị đứt rời. Cô lập tức che kín mũi, cảm giác chua xót đau đớn khiến cho nước mắt cô ào ào chảy xuống, không ngừng lại được...

"Em đi mà không nhìn đường sao?" Mạnh Thiệu Đình kéo cô qua, mặt anh đen như là trời muốn mưa. Trương Dương sớm đuổi qua đây, có chút lo lắng nhìn Tĩnh Tri: "Tĩnh Tĩnh..."

Mạnh Thiệu Đình nghe được giọng nói, ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, trực tiếp lôi Tĩnh Tri đi tới trước mặt Trương Dương.

"Mạnh Thiệu Đình, anh làm gì thế! Anh buông tay cho tôi!" Tĩnh Tri vừa tức vừa đau, liều mạng đẩy tay anh ra, che mũi buồn bực quát: "Đang êm đẹp anh chạy tới đây làm gì?"

"Rõ ràng là anh đột nhiên xuất hiện, mới làm hại Tĩnh Tĩnh đụng phải người của anh, sao anh không nói lý lẽ như vậy chứ?"

Trương Dương vừa thấy phản ứng của Tĩnh Tri, lập tức kéo Tĩnh Tri đến phía sau mình, có chút tức giận chỉ trích Mạnh Thiệu Đình.

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức thay đổi. Lại thấy Tĩnh Tri che mặt trốn ở phía sau Trương Dương, càng tức đến không có chỗ trút. Anh

đẩy Trương Dương ra, trực tiếp nắm chặt Tĩnh Tri, thấy cô liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi anh, không khỏi đưa tay chọc lên trán của cô, hung hăng đánh mấy cái, oán hận mắng; "Em có bản lĩnh lắm? Em kéo người không đứng đắn này làm cái gì, trở về với tôi!"

"Mạnh Thiệu Đình, anh buông tôi ra!" Tĩnh Tri tức giận, mày liễu dựng thẳng. Cô liều mạng nhéo cánh tay anh, lại nhấc chân đá bắp chân của anh. Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình càng ngày càng khó coi, mặt đều xanh mét, gần như là nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ: "Em - lại - đánh - loạn - thử - xem!"