Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 296: Dám không gặp cô (3)




Cô vừa tức vừa buồn cười, người phụ nữ này cũng không khỏi quá mức cổ hủ đi, thật cho là tình yêu của chính mình vô tư và vĩ đại, nên người khác phải báo đáp ngang với tình yêu của cô ta sao?

Cô cân nhắc một phen, đang muốn mở miệng, cửa phòng lại mở ra, vẻ mặt An Thành sợ hãi đứng ở cửa, rất nhanh liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, lại hốt hoảng chuyển ánh mắt đi. Anh ta ấp a ấp úng hồi lâu, thẳng đến khi Tĩnh Tri không nhịn được nữa, "An Thành, anh muốn nói gì với tôi?"

An Thành lại có một chút xấu hổ liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, lúc này mới nhỏ giọng như muỗi kêu nói: "Phó tiểu thư, thiếu gia nói trời nóng nực, cô không nên lặn lội đường xa tới nơi này, muốn tôi đưa cô trở về..."

"Anh nói cái gì?" Tĩnh Tri xoay mình kinh ngạc một chút, có chút không dám tin tưởng nhìn về phía An Thành, lập tức siết chặt túi trong tay đến mức sinh ra đau đớn, lại không bù được tràn ngập không dám tin.

Thẩm Mạn Quân vừa nghe lời này, ngược lại rất đắc ý. Cô ta cười ha ha, mắt đầy ánh sáng ngọc: "Phó Tĩnh Tri, cô không nghe thấy sao? Thiệu Đình muốn cô rời đi, anh ấy không muốn gặp cô! Cô cũng đừng tự tìm mất mặt nữa!"

Tuy tính tình cô bình tĩnh, nhưng cũng bị những lời này kích thích đến mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra nên nói gì, chỉ đứng ngốc ở nơi đó, hàm răng cắn chặt môi dưới như vỏ con trai, nhưng cũng đã quên cướp đường mà đi.

An Thành thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng tự nhiên biết lời nói của thiếu gia nhà mình tất nhiên không phải thật tâm, lại không đành lòng thấy cô xấu hổ như vậy, hoảng hốt tiến lên cười làm lành nói: "Phó tiểu thư, thiếu gia cũng là vì tốt cho cô, nếu không cô xuống dưới lầu nghỉ ngơi trước đi?"

Anh ta hiểu rõ tâm tư của thiếu gia, muốn nói lời không tốt với Tĩnh Tri, vì ngoài trừ hiện nay ngài ấy nằm ở trên giường không thể động đậy, cô tới nơi này tất nhiên sẽ chọc tức lão gia, nếu lão gia ngầm đùa giỡn tay chân, sao ngài ấy có thể bảo vệ cô chu toàn?

Lúc này trong lòng Tĩnh Tri có tư vị nói không nên lời, cô thật vất vả lấy hết dũng khí đến thăm anh, ngược lại bị anh cho ăn canh bế môn, coi như là trong lòng anh có oán hận, cô cũng sẽ không chủ động tỏ ra yếu kém?

Nghe Thẩm Mạn Quân nhục nhã cô như vậy, chẳng lẽ anh vẫn thờ ơ?

Nghĩ vậy liền tức đến không chỗ trút, Tĩnh Tri bỗng ngẩng đầu lên, xung quanh vành mắt đã hơi hồng, An Thành nhìn ngẩn ra, tâm trạng lập tức nghĩ đến, vẻ mặt này nên để thiếu gia nhìn thấy, hễ thiếu gia liếc mắt nhìn một cái, cho dù là thép luyện trăm lần, đều cũng sẽ hóa thành mềm mại quấn quanh.

"Anh đi nói cho anh ta biết, để chính anh ta tự nói muốn tôi đi, vậy thì sau này anh ta cũng đừng gặp tôi nữa. Nhưng nếu anh ta thật sự nói câu đó, hiện tại tôi liền đi, sau này sống hay chết, tôi đều sẽ không xuất hiện trước mặt anh ta nữa."

Mặc dù lời này của cô chiếm đa số đều là tức giận, nhưng kì thực cũng có mấy phần kiên quyết. Vốn quyết định lần này của cô cũng không phải là tràn đầy kiên quyết, gặp trở ngại thì tinh thần đà điểu sẽ lập tức chọn rút lui.

An Thành thấy cô tức giận, cuống quít xoay người trở lại, nói ra đầy đủ câu này. Mạnh Thiệu Đình quả nhiên nhíu chặt mi, nói không ra lời.

An Thành đứng ở bên giường của anh, Mạnh Thiệu Đình cúi đầu thở dài một hơi, "An Thành, lúc nào tôi cũng không có cách gì với cô ấy."

"Nhị thiếu, anh xem trời nóng như vậy, Phó tiểu thư từ xa tới thăm anh, cũng không thể đến phòng cũng không cho người ta vào chứ?" An Thành thử thăm dò nói chuyện thay Tĩnh Tri, nhưng không ngờ Mạnh Thiệu Đình chỉ khẽ lắc đầu: "Tôi đều biết, trong lòng tôi cũng rất vui mừng, thế nhưng bây giờ tôi không có cách nào bảo vệ cô ấy."

"Nhị thiếu, không phải còn có tôi sao?"

"Anh cũng không cần giấu giếm tôi, thuộc hạ của anh chỉ có vài người? Thủ đoạn của lão già luôn luôn mạnh mẽ vang dội, phàm là quyết định muốn bức tôi thỏa hiệp, ông ta sẽ không cho tôi một chút đường lui, nếu tôi không đoán sai, chắc hẳn hiện tại ông ta đã biết cô ấy tới, nếu bây giờ anh đưa cô ấy đi sẽ còn kịp, kéo dài nữa..."

"Nhưng thiếu gia, nếu Phó tiểu thư thật sự đi, dựa theo tính tình bướng bỉnh của cô ấy, lại thêm từ trước đến nay đều là da mặt mỏng, đụng một cây đinh như vậy, tuyệt đối không chịu đến nữa đâu. Chẳng lẽ anh... anh thực sự không hối hận?"

An Thành thốt ra lời này, Mạnh Thiệu Đình lại bắt đầu mâu thuẫn. Hối hận? Sao anh lại không hối hận? Anh cũng đã hối hận vì ngày đó anh và cô hoàn toàn nói rõ với nhau.

Thế nhưng, thật sự muốn đưa cô vào hiểm cảnh ư?

Lại nói tiếp, dù cô không đến, cũng chưa chắc là sẽ an toàn. Chuyện Tĩnh Viên chạm vào điểm mấu chốt của cha, chưa chắc ông chịu tha cho cô, nếu ở bên cạnh mình, cha muốn hạ thủ, vẫn phải cân nhắc một phen đi?

Bên này anh còn đang cân nhắc nhiều lần, cửa phòng lại chợt bị người thở hổn hển đẩy ra, tiếp theo đó là tiếng bước chân nặng nề hàm chứa mấy phần oán khí. Mạnh Thiệu Đình vừa ngẩng đầu, liền thấy cô tiến vào, mắt anh không khỏi nhảy lên, liền dính vào ở trên người của cô, không dời đi chút nào.

Xưa nay anh đã biết cô luôn luôn trắng nõn động lòng người, nhưng không ngờ đến khi cô mặc một thân trang phục hè tơ lụa màu đen lại sẽ xinh đẹp đến mức này.

Áo jacket tơ lụa màu đen, quần soóc cùng màu trên đầu gối mười centimet. Một đôi chân trắng nõn và thon dài thẳng tắp, dưới chân lại là giày la mã đế bằng màu đen, chân nhỏ lại mượt mà và trắng như tuyết, không một chút sẹo lồi dư thừa. Đến tóc cũng đen như mực, lông mày như núi xa càng làm nền cho cô, con ngươi như long lanh như dòng nước, màu da sáng tỏ giống như tuyết trong suốt trên núi cao, mà môi kia hơi sưng lên, như bị chính mình cắn ửng đỏ, vành mắt cũng hơi hồng, giống như cánh hoa đào rơi vào trên mi mắt, anh liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt liền giằng co ở trên người của cô, không chịu dời đi chút nào.

Tĩnh Tri vừa vào phòng, liền nhìn thấy tư thế này của anh, trên chân trái bó thạch cao thật dày, trên đầu còn có quấn băng vải chưa mở, còn có tay cũng bị thương, khí sắc cũng không tốt, xương gò má thon gầy đều hiện ra. Trong ngực chợt đau xót, vốn thấy anh yên lặng nói chuyện với An Thành, không biết đang suy nghĩ đối sách gì muốn đuổi cô đi, Thẩm Mạn Quân lại ở nơi đó châm chọc khiêu khích, cô đứng không nổi nửa, chuẩn bị quăng đồ rời đi, nhưng lúc nhìn thấy tình cảnh này, tức giận như là khí cầu bị thả trói buột, đột nhiên liền biến mất.

Nhưng tóm lại vẫn cảm thấy không còn mặt mũi, hơi cúi đầu, cắn răng một cái, có chút khác người đứng lên, đặt túi trong tay lên bàn. Cô giống như giận dữ mang theo oán hận trừng mắt với anh, lại đón nhận ánh mắt càn rỡ của anh, mặt không khỏi ửng hồng, tức giận xoay người sang chỗ khác, oán hận nói: "Anh cũng không cần phí tâm tư, tôi đây liền đi, không làm chướng mắt anh."