Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 297: Lại bị cô đầu độc rồi




Lúc nói đến "Chướng mắt", chính mình giống như bị ủy khuất lớn lao, nước mắt lập tức chảy xuống. Tĩnh Tri càng hận hơn, hận chính mình vốn là mặt mềm thiện tâm, anh không để cho cô mặt mũi, cô còn lo lắng cho thương thế của anh! Thiên hạ này, không thể gặp người phụ nữ nào ngu hơn cô.

"Trời nóng như vậy, em lại giày vò chạy về một chuyến, thân thể chịu nổi không?" Mắt thấy cô đã kéo cửa ra, Mạnh Thiệu Đình không khống chế được liền mở miệng.

Tĩnh Tri hơi dừng bước chân, nhịn không được do dự nghe xem anh muốn nói gì.

Nét mặt An Thành buông lỏng, cũng cuống quít nói: "Đúng vậy, Phó tiểu thư từ xa tới thật không dễ dàng, cần gì đi vội vã như vậy?"

Tĩnh Tri xoay người lại, một đôi con ngươi đen nhánh quét về phía An Thành: "Mới vừa rồi là anh nói với tôi, muốn tôi không nên lặn lội đường xa tới nơi này, anh quên rồi sao?"

Mặt An Thành lập tức đỏ bừng, Mạnh Thiệu Đình cũng không được tự nhiên, nghiêng mặt ho hai tiếng che dấu bối rối của mình, nét mặt làm ra thần sắc cực kỳ bình tĩnh, cũng liếc mắt quét qua An Thành một cái, giáo huấn: "Đây cũng là do anh không phải, nào có đạo lý đuổi khách ra ngoài?"

An Thành gần như muốn khóc: "Thiếu gia..." Tôi rõ ràng là nói dựa theo lời của anh, thiếu gia anh cũng không nên không có trách nhiệm như vậy chứ?

"Chính mình nói ra, tội gì đổ lên người An Thành?" Tĩnh Tri thấy anh nói dối mà không thay đổi sắc mặt, trong lòng vừa tức vừa muốn cười, nhịn không được nói nghẹn anh một câu.

Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình không ngừng tái xanh, thỉnh thoảng lại có một chút ửng hồng xấu hổ. Sau một lát, anh mới than thở một tiếng, vươn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía cô.

"Tĩnh Tri, qua đây."

Sóng mắt Tĩnh Tri khẽ gợn, muốn cho anh nhìn thêm chút màu sắc, nhưng lại cảm thấy náo như vậy thì mình có vẻ thật sự làm kiêu.

Nhưng nếu cứ như thế đi qua, sẽ rất mất mặt, nhất thời liền do dự, Mạnh Thiệu Đình lại mở miệng: "An Thành, anh đi ra ngoài trước đi."

Tiếng nói anh ngừng một lát, ánh mắt lướt qua Tĩnh Tri, rơi ở ngoài cửa. Thân ảnh Thẩm Mạn Quân có chút tịch liêu, nét mặt thê lương và ẩn nhẫn, còn có uất giận sắp bộc phát ra, cuối cùng khiến anh không nhịn được cảm thấy áy náy trong lòng.

Thế nhưng, anh có biện pháp nào chứ? Dù anh cố gắng, cũng không có khả năng thích cô ta. Huống chi anh đã dần hiểu rõ tâm tư của mình, sao có thể sẽ đặt tim của mình lên người cô ta?

Đau dài không bằng đau ngắn, nếu vì anh nhất thời mềm lòng, kéo dài như vậy nữa, mới là cô phụ lớn nhất.

"Đưa Thẩm tiểu thư trở về." An Thành ra cửa, anh lại dặn dò một câu, cũng thu ánh mắt vốn ở trên mặt Mạn Quân trở lại.

Một tia ánh sáng cuối cùng nơi đáy mắt Mạn Quân chợt biến mất, cô ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, xoay người sang chỗ khác, yên lặng đi xuống lầu.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, khí lạnh sinh sôi toát ra bên ngoài, nhiệt độ rất thấp, Tĩnh Tri đứng lâu, cảm thấy có chút lạnh, nhịn không được run lên một cái, sờ được một tầng da gà trên cánh tay.

Mạnh Thiệu Đình nhạy cảm nhìn thấy, mở điều hòa cao một chút, rồi im lặng cười với cô, chậm rãi mở miệng: "Tĩnh Tri, đừng giận tôi nữa, mau tới đây."

Tĩnh Tri giương mắt liếc anh một cái, bước chân lại chậm rãi tiến về phía trước.

Cô càng đến gần, tim anh đập lại càng nhanh. Tới cuối cùng, lúc cô đi nhanh đến bên giường của anh, anh lại khẩn trương ra một thân mồ hôi.

Đây giống như là cảnh trong mơ, nhưng lại chân thực như vậy, cô chịu đến thăm anh, mà một đôi mắt ôn nhu kia quả thực là thiên đường của anh.

Còn cách thân thể anh nửa mét, Mạnh Thiệu Đình kiềm chế không được, đưa tay lên nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo vào lòng. Tĩnh Tri 'a' một tiếng ngã ngồi ở bên giường của anh, thiếu chút nữa đụng vào chân bị thương của anh, dọa cho gương mặt cô trắng bệch, anh hoảng hốt lắc đầu an ủi cô: "Không có việc gì, không có việc gì. Đừng sợ, không dễ hư như vậy."

Lực đạo trên tay chặt hơn mấy phần, đầu ngón tay cầm cổ tay của cô, chỉ cảm thấy tràn ngập vui mừng, lại nhìn chằm chằm cô, thẳng đến khi nhìn ra mấy phần đỏ ửng trên mặt trắng như tuyết của cô, anh mới nở nụ cười mê người: "Lại có thể lo lắng cho tôi sao?"

Tĩnh Tri lập tức liếc mắt nhìn anh một cái, cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên đùi bó thạch cao của anh, lông mi khẽ run, trong giọng nói của cô cũng có mấy phần run rẩy: "Rốt cuộc bác sĩ nói như thế nào? Thật sẽ..."

Trong cổ họng cô căng thẳng, hai chữ kia lại không thể nói ra miệng.

Giống như cường ngạnh uống một ngụm hoàng liên, trong lòng tràn đầy cay đắng.

Mặc kệ thế nào, cô đã chịu xóa bỏ sai lầm lúc trước của Mạnh Thiệu Đình, tự nhiên cũng sẽ không mong anh thật sự xảy ra chuyện gì.

Không chỉ như thế, lúc này cô nhìn người đàn ông luôn luôn hăng hái kia biến thành bộ dáng như vậy, trong lòng lại là lo lắng làm cho người ta sợ hãi.

"Thì như thế nào?" Giọng nói anh thật thấp, như là vọng ra từ trong lòng ngực, vì dán gần như vậy, nên cô gần như có thể cảm giác màng nhĩ của mình có chút nóng bỏng.

Mà lực đạo nắm cổ tay cô lại dần dần buộc chặt, phần bụng những ngón tay kia mang theo lửa nóng, rơi ở trên da thịt non mịn của cô, lại như là mang theo dòng điện, trong nháy mắt liền tập kích tới toàn thân. Mà lúc này, hơi thở của anh giống như có chút dày đặc, nhẹ nhàng rơi vào đỉnh tóc của cô. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trong phòng yên ắng quá dọa người, tựa hồ thời gian và không khí đều ngưng đọng lại, trong cổ họng cô căng thẳng, thân thể như là bị đính ở đó không nhúc nhích được. Sự khẩn trương lại bắt đầu tràn ngập lòng bàn tay, hợp chất giản đơn trong ngực dần dần biến thành hợp chất phức tạp, tim đập thình thịch giống như là nổi trống...

"Tôi... tôi nghe An Thành nói là rất nghiêm trọng, còn chưa biết có thể khỏi hẳn hay không..."