Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 313: Không kiềm chế được (1)




Tĩnh Tri khẽ nhíu mày, tay có chút khẩn trương nắm chặt lại. Cô ngửa mặt nhìn anh, lại thấy hai tròng mắt thâm thúy của anh hơi nheo lại, bên môi mang theo ý cười lạnh lẽo, cô nhịn không được run lên một cái. Mấy ngày này, cuộc sống trôi qua yên tĩnh, cô gần như đều đã quên mất, Mạnh Thiệu Đình không phải là người đơn thuần không tâm cơ như Thiệu Hiên, từ trước đến nay anh là người tàn khốc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn!

"Anh làm cái gì?" Cô lắp bắp hỏi, đáy lòng có chờ mong, nhưng lại có sợ hãi và khẩn trương nói không nên lời.

"Cũng không tính là gì, khi đó cha dùng chuyện tố cáo em trộm giá thầu thấp nhất bức bách tôi cưới Mạn Quân, lúc đó tôi không có biện pháp thứ hai, chỉ có thể đáp ứng. Mặc dù tôi đáp ứng, nhưng trong lòng thì cực kỳ hận. Phải biết rằng, kiếp này tôi hận người khác tính toán tôi nhất, hận người khác lừa dối tôi nhất!"

Lúc anh nói lời này, sắc mặt có chút dữ tợn. Tĩnh Tri xoay mình run lên, tâm gần như đều sắp nhảy ra ngoài! Anh nói, hận người khác tính toán anh nhất...

"Hôn lễ là thật, nhưng trừ lần đó ra, tất cả đều là giả. Quan hệ vợ chồng của tôi và cô ta, hoàn toàn không có đủ hiệu lực pháp luật."

Anh nói vân đạm phong khinh, giống như không phải chuyện liên quan tới mình, nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy lạnh lẽo nói không nên lời. Mặc dù trong lòng cô có khúc mắc với Mạn Quân, nhưng đối với một người phụ nữ yêu anh như vậy, thật sự là rất tàn nhẫn?

Mạn Quân toàn tâm toàn ý yêu anh, mặc dù anh không yêu cô ta, nhưng cũng đâu cần trả thù sự sai lầm của bậc cha chú lên người Mạn Quân?

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, không phải lúc trước cô từng hưởng qua thống khổ như thế ư? Suy bụng ta ra bụng người suy nghĩ một chút, cô cũng biết

chuyện này có bao nhiêu tàn nhẫn với Mạn Quân. Cô không phải là thánh mẫu có lòng dạ rộng lượng, cô cũng không phải đồng tình với cô ta, thương cảm cho cô ta, cô chỉ là sợ nhìn thấy số phận đó ở trong tương lai của mình.

"Nói cách khác, vào lúc trước khi anh cử hành hôn lễ, anh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy. Khi anh và cô ta bước trên thảm đỏ, cũng đã nghĩ đến ngày ly hôn với cô ta?" Tĩnh Tri thì thào hỏi, đáy mắt lại dần dần tụ tập nước mắt. Đúng, anh vẫn luôn là người đàn ông lòng dạ ác độc như vậy, từ trước đến nay anh đều có thể không thèm để ý chút nào lên người phụ nữ yêu anh, tùy ý giẫm lên, nhưng mắt lại không nháy một cái...

Mặc dù một phần bạc tình này chỉ tạm thời dùng ở trên người người khác, nhưng Tĩnh Tri vẫn nhạy cảm nghĩ tới tình hình của chính mình lúc trước. Anh cũng từng đối xử với cô như vậy, anh cũng từng đùa giỡn thân mật, anh cũng từng tuyệt tình đến như vậy. Đến một ngày, anh cảm giác thích cô quá mệt mỏi, cảm thấy nhàm chán với cô, anh có thể lần nữa đùa giỡn thủ đoạn, ép mình rời đi không?

"Tĩnh Tri, em không thể nói như vậy." Anh cảm thấy được vẻ mặt cô có chút không đúng, nhịn không được ôm vai đơn bạc của cô, lại chạm được một tay ướt dính. Trong phòng có điều hòa, nhưng cô lại toát ra một thân mồ hôi!

Trong khoảng thời gian ngắn, Mạnh Thiệu Đình vô cùng đau lòng. Cô nhóc đáng thương này, cô đang sợ sao? Sợ hãi có một ngày anh cũng sẽ thương tổn cô như vậy?

Cô thật là khờ, thực sự là nhạy cảm đến mức khiến anh đau lòng. Thời gian lâu như thế, chẳng lẽ cô còn nhìn không ra anh đối xử với cô không giống với những người phụ nữ khác ư?

"Tĩnh Tri, em không nên để tâm vào chuyện vụn vặt. Em suy nghĩ một chút, nếu có người bức em gả cho một người đàn ông mà em hoàn toàn không thích, đùa giỡn dùng thủ đoạn up hiếp em, em cam tâm thành thật tiếp nhận kết cục như vậy sao?"

Anh lần lượt ân cần khuyên giải.

Nước mắt Tĩnh Tri bỗng nhiên rơi xuống, cô nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ điềm đạm đáng yêu: "Tôi đều biết, tôi đều hiểu, thế nhưng... thế nhưng..."

Toàn thân cô lại bắt đầu run rẩy lên, vì sao cô phải sợ hãi như vậy? Cô rõ ràng cầu khẩn ở trong lòng, cầu khẩn anh đừng đối tốt với cô nữa, đừng tiếp tục dung túng cô nữa, nhưng vì sao vừa nghĩ tới có thể có một ngày, anh cũng sẽ đối đãi chính mình như vậy, cô lại sợ đến không ngừng phát run!

"Không có nhưng nhị gì hết. Tĩnh Tri, em phải biết, khi đó bên cạnh tôi có em, tôi không có cách nào hoàn toàn làm cho mình buông tha em. Nếu tôi thật sự được luật pháp chứng nhận quan hệ vợ chồng với Mạn Quân, sao tôi còn có thể tiếp tục muốn giữ em ở bên cạnh tôi?"

"Anh làm như vậy, là vì tôi?" Hai mắt Tĩnh Tri đẫm lệ mơ màng, cô ngẩng cao mặt, nhìn thẳng vào trong con ngươi của anh. Ánh mắt của anh thâm thúy mê người như vậy, mà ở trong đó chỉ có hình ảnh nho nhỏ của cô.

Cô níu lấy ống tay áo của anh, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi, cô thật rất sợ người đàn ông này. Cô suy nghĩ không ra tim của anh, cô cảm thấy không cách nào nắm anh trong tay.

"Khi đó trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ." Giọng nói của anh bỗng trầm thấp xuống, cực kỳ thuần hậu mê người, tựa như đang trêu chọc tiếng lòng của cô.

"Suy nghĩ gì?" Cô chỉ là ngây ngốc hỏi.

"Tôi không chú ý đến những thứ khác, tôi chỉ nghĩ nếu tôi thật sự cưới Mạn Quân, tôi liền hoàn toàn mất đi em."

Anh nói đặc biệt thành khẩn, ánh sáng nơi đáy mắt càng làm cho cô động lòng, nhưng trên đời này lời nói tốt đẹp nhất sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén đả thương người chỉ trong một đêm, cô đã sớm sợ hãi.

"Tôi chỉ biết là không thể lại khiến mình có lỗi với em, mặc dù khi đó một lòng một dạ của em đều ở trên người Thiệu Hiên, hoàn toàn không quan tâm tôi."

Anh cười cay đắng, khóe môi hơi hiện ra một độ cong tự giễu, nhưng vẫn tà tứ tuấn mỹ làm cho lòng người chấn kinh như trước!

Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri nói không ra lời. Cô cúi đầu, hơi thở nhè nhẹ, tóc mái mỏng mềm trên trán che trên hàng lông mi của cô, lông mi thật dài nhưng lại đang run rẩy, tiết lộ nhạy cảm và bất an của cô, mà lúc anh đang muốn mở miệng lần nữa, lại bị người phụ nữ trước mặt mê hoặc. Với góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy lông mi vểnh cong và chóp mũi xinh xắn của cô, da thịt trắng muốt giống như cơm quả vải tươi mới vừa bị lột vỏ, khiến anh gần như không thể khống chế được xúc động của mình!