Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 317: Động tình vs tôi nghĩ muốn em (1)




Thẩm Bắc Thành tới đón Thanh Thu, Tĩnh Tri thấy bộ dáng anh ta quan tâm Thanh Thu đầy đủ, tâm trạng không khỏi hơi được an ủi. Bạn bè của cô không nhiều, chỉ có vài người này, tóm lại có một người có thể được hạnh phúc, cũng làm cho cô không đến mức quá mất mác.

Nhưng người ta chỉ thường nhìn thấy hạnh phúc của người khác, thống khổ của chính mình. Nhưng không biết, lúc mình cực kỳ hâm mộ nhìn người khác, cũng có người hâm mộ đố kị nhìn mình như vậy, thậm chí hận không thể thay đổi làm thân phận của mình.

Tĩnh Tri không ra khỏi quán trà, cô gọi điện thoại cho An Thành, bảo anh ta đi về trước, nói là cô muốn đợi ở trong này một mình. Vừa rồi Bình Bình có chuyện tìm An Thành, nên An Thành liền nói với cô, qua một tiếng sẽ tới đón cô.

Quán trà này xây gần một dòng sông, Tĩnh Tri đi tới bên cửa sổ trúc, đưa tay đẩy cửa sổ nửa đóng ra, liền nhìn thấy vầng trăng sáng nhô lên cao như cái khay bạc, chiếu lên mặt nước gợn sóng lăn tăn. Rất xa, cách mặt sông một khoảng hẹp, nơi đối diện lóe ra một dải ánh sáng có màu sắc xinh đẹp, đúng là bóng đêm quyến rũ.

Cô đứng ở lầu hai, gió sông thổi đến, thoải mái nói không nên lời. Hơi ngửa mặt lên, tóc liền bị gió thổi, có chút mất trật tự, lướt ở trên mặt, sảng khoái nói không nên lời.

Xe An Thành rời đi, cô xoay người xuống lầu. Đi ra trà lâu, vừa mới đi vài bước, lại thấy trước mặt có một người đang đứng.

Trong bóng đêm kiều diễm, Tĩnh Tri nhìn thấy Mạn Quân mặc bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái màu trắng. Cô ta không trang điểm, lộ ra mấy phần thanh tú khó có được, nhìn nét mặt của cô ta không có chút giật mình và kỳ quái nào, giống như cô ta đợi hồi lâu, biết được cô sẽ đến.

"Phó Tĩnh Tri, cô nhớ tôi từng nói cho cô một phần đại lễ chứ?" Mạn Quân cười có vài phần thần bí, cô ta hơi tránh thân thể ra, ý bảo cô lên xe.

Tâm Tĩnh Tri sinh ra mấy phần đề phòng, nhưng thấy trong chiếc xe kia không có một bóng người, mới hơi thả lỏng cảnh giác, nhưng cô vẫn không muốn đi cùng cô ta.

"Xin lỗi Thẩm tiểu thư, tôi không có hứng thú với đại lễ cô muốn tặng." Tĩnh Tri thật không có hứng thú, cô cũng không muốn biết Thẩm Mạn Quân lại đang đánh cái chủ ý gì. Lúc này cô vì chuyện Tương Tư mà thân tâm mỏi mệt, không có tâm tình, cũng không có tinh lực chơi trò giải đố này với Thẩm Mạn Quân.

"Không, cô sẽ cảm thấy rất hứng thú." Mạn Quân chậm rãi tràn ra một nụ cười nhạt. Muốn cô ta nhìn Mạnh Thiệu Đình tặng cô một phần lễ vật sinh nhật hoàn mỹ khiến người ta ghen tỵ ư? Không, cô ta không làm được, cô ta đã không có cách nào đê tiện đi phá hư hạnh phúc giữa bọn họ, nhưng dù thế nào thì cô ta cũng muốn đánh chiết khấu trên một phần hạnh phúc anh cho cô.

Hôm nay, cô ta muốn thay thế Mạnh Thiệu Đình, đưa Tĩnh Viên cho Phó Tĩnh Tri. Đương nhiên cô ta còn chưa thể khoan hồng độ lượng với tình địch của mình đến trình độ như vậy.

Tĩnh Tri từ chối cho ý kiến, cô nhấc mi lên, mắt liếc nhìn cô ta một cái, vẻ mặt kia đạm mạc bình tĩnh: "Xin lỗi, xin cô tránh ra."

"Tĩnh Viên." Mạn Quân cúi đầu cười, cô ta cười đặc biệt đơn thuần mà lại xinh đẹp: "Tôi chờ tặng cô phần đại lễ này đã lâu rồi, thế nào? Muốn đi xem Tĩnh Viên cô đã sống từ nhỏ không?"

Cô ta hơi tiến sát tới một chút, nhìn kỹ biểu tình của cô.

Tĩnh Tri chẳng ừ hử gì. Lúc cô nghe hai chữ Tĩnh Viên này, liền mất đi tất cả khí lực toàn thân, mất đi năng lực nói chuyện.

Đó là Tĩnh Viên, là nơi cô gửi gắm giấc mơ hạnh phúc tốt đẹp của cô, là nơi linh hồn cô nương nhờ. Tất cả chống đỡ và mộng tưởng, tất cả động lực và dũng khí, đều xuất ra từ nơi đó.

Thế nhưng Tĩnh Viên đã mất, đã sớm mất. Cô tận mắt nhìn thấy máy ủi đất biến Tĩnh Viên thành một mảnh phế tích, cô tận mắt nhìn thấy nhà của mình tan thành mây khói, như là nhìn cha chết ở trước mặt cô.

Ngôi nhà nhỏ của cô, trước ngôi nhà có một gốc cây sồi rất già, còn có hoa viên và hồ nước lớn nhất trong Tĩnh Viên, lầu các và đình đài tồn trại hơn một trăm năm, hồ nhỏ uốn lượn quanh co trên hành lang gấp khúc. Ngày mùa hè có tiếng ve và tiếng ếch, tiếng tuyết rơi vào mùa đông, mùa thu cây phong vàng óng ánh từng mảng lớn, mỹ cảnh hoa sơn chi nở rộ vào mùa xuân, Tĩnh Viên xinh đẹp như vậy, Tĩnh Viên yên tĩnh như vậy, Tĩnh Viên phồn hoa và tịch liêu như vậy, Tĩnh Viên biến mất thê thảm như vậy...

Cô không dám nghĩ, không dám nhớ kỹ, khoan tim đau đớn, gần như là hành hạ làm cho cô muốn chết đi. Tĩnh Viên sớm đã biến mất ở trước mặt cô, đã sớm biến mất.

Mà nay còn muốn làm tiếp một mộng đẹp sao? Trên đời này không có hộp ma thuật pandora, cũng không có mèo máy đôremon, nghĩ muốn cái gì liền biến ra cái đó.

Cô cười khổ lắc đầu, đưa tay đẩy Mạn Quân ra, "Thẩm tiểu thư đừng nói giỡn, thực sự rất buồn chán, tôi phải đi..."

"Cô không muốn nhìn xem Tĩnh Viên có còn giống như trong trí nhớ của cô không ư?" Giọng nói Thẩm Mạn Quân không chút sợ hãi, cô ta nhìn phản ứng lúc này của Tĩnh Tri. Mặc dù cô không thể cảm nhận được tâm tình của cô ta, nhưng cũng có chút động lòng, tóm lại là nơi sinh sống hai mươi mấy năm, sao có thể không nhớ?

Tĩnh Tri ngồi ở trong xe, cô không chịu nói một câu, chỉ là cách cửa sổ xe nhìn phong cảnh một đường bên ngoài, gần, gần hơn.

Phương hướng cách Tĩnh Viên càng ngày càng gần, cách nhà của cô càng ngày càng gần .

Vào lúc Tĩnh Viên biến thành đất bằng, cô liền không dám trở lại liếc mắt nhìn. Cô sợ hãi Tĩnh Viên yên tĩnh tốt đẹp như vậy biến thành quán bar ầm ĩ hoặc là khách sạn xa hoa trụy lạc, không có gì có thể thay thế Tĩnh Viên, không có gì so được với vẻ đẹp hoàn hảo của nó, dù xây một công viên thế giới ở nơi này, cũng kém hơn rất nhiều!

Xe dừng lại, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hô hấp của mình đều muốn ngừng lại. Cô ngồi ở trong xe, xuyên thấu qua thủy tinh, nhìn rõ thấy trang viên kéo dài thật lớn trong bóng đêm kia.

Tận lực xây cửa chính như cũ, tựa hồ có thể cách cửa sổ xe ngửi mùi hương bay tới từ thế kỷ trước. tường vây cao vút, xa xa, nhìn thấy không hết cảnh trí và kiến trúc ẩn ở trong màn đêm đen nhánh, se lạnh quỷ mị, nhưng lại mê hoặc đến gần cô từng chút một.