Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 343: Muốn buông tay lại khó như vậy (2)




"Đây hoàn toàn không giống!" Trên mặt bà Mạnh có chút tức giận, nhưng vẫn già mồm át lẽ phải.

"Sao lại không giống?" Mạnh Thiệu Đình cười lạnh: "Đúng, đúng là có chỗ không giống. Nhà họ Thẩm tài đại khí thô, nhà họ Phó sa sút chán nản. Nếu nói không giống, chỉ có những thứ này là không giống thôi! Buồn cười cho nhà họ Mạnh chúng ta luôn luôn tự xưng là có vài phần thực lực, cũng phải luân lạc tới mức để con mình cưới vợ có tiền có thế làm chỗ dựa vững chắc!"

"Con đây là đang nói cái gì? Mẹ cũng là suy nghĩ cho con, con không hiểu khổ tâm của mẹ cũng không sao cả, thế nhưng bây giờ Mạn Quân mang thai là sự thật, con vẫn nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!"

"Được, không phải con đã nói rồi sao, hiện tại liền bắt đầu hành động, lập tức đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Trong bụng này đang mang thai cháu đích tôn, không thể qua loa được! Mạn Quân, cô nói xem?"

Mạnh Thiệu Đình nói với giọng cực kỳ mỉa mai, mà anh cười như không cười, giống như thấy rõ tất cả, ánh mắt như là mèo vờn chuột làm cho Mạn Quân cực kỳ sợ hãi. Hai ngày này, chuyện mang thai như là một ngọn núi lớn gắt gao đè nặng cô ta, mọi chuyện mẹ chồng đều nghe theo cô ta, cẩn thận trăm điều. Ngay cả cha chồng cũng coi trọng cô ta hơn, địa vị trong nhà của cô ta như nước lên thì thuyền lên. Nhưng tất cả đều là bởi vì trong bụng của cô ta có cháu đích tôn! Cô ta dùng đứa bé để đi lên? Mặc dù mẹ nói đến lúc sinh có rất nhiều biện pháp, nhưng cô ta không cách nào quên được, ban đêm càng không thể nhắm mắt lại. Mạnh Thiệu Đình là nhân vật như thế nào, anh dễ bị lừa như vậy sao?

Mỗi ngày nghe được đều là mang thai, an thai, phải cẩn thận, phải chú ý, cô ta thật sự sắp bị ép điên!

Lúc nào cũng bị ánh mắt vui mừng của mẹ chồng nhìn chằm chằm, còn phải hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của cha mẹ chồng. Trong nhà một ngày uống

thuốc bổ mấy lần, cô ta thật sự sắp bị chăm sóc như công chúa! Dù lúc này cô ta nói muốn bầu trời, mặt trời, sợ rằng mẹ chồng cũng chỉ biết cười híp mắt đáp ứng.

Nhưng những thứ tốt đẹp đó, tất cả đều biến thành gánh nặng nặng nề, chèn ép cô ta đến mức không dám buông xuống một phút. Thậm chí khi kinh nguyệt của cô ta chậm rãi đến, cô ta càng thêm lo lắng, tự mình len lén xử lý băng vệ sinh, quả thực như là làm trộm! Cuộc sống như thế, cô ta thật chịu đủ rồi!

Trái tim chưa bao giờ từng buông lỏng trong chốc lát. Chỉ mới hai ngày, mà cô ta đã cảm thấy như là chịu đựng mười năm dài dằng dặc. Càng không nói đến lúc này, dưới cái nhìn sắc bén và lạnh lùng như vậy của Thiệu Đình, cô ta cảm giác mình như là cởi hết quần áo, bị người xem xét, chỉ hận trên mặt đất không nứt ra một cái lỗ để cô ta chui vào!

Hôm nay mẹ chồng hăng hái dâng trào mang cô ta đến náo loạn tiệc sinh nhật, cô ta đã cảm thấy tràn đầy bất an, quả nhiên còn chưa nói hai câu, Mạnh Thiệu Đình gần như nhìn thấu mờ ám, cô ta còn diễn thế nào được? Một khi đi bệnh viện kiểm tra, cô ta liền hoàn toàn bại lộ. Vạch trần chuyện này ra, mẹ chồng sẽ không đối xử tốt với cô ta nữa, cô ta còn làm người thế nào? Dù nhà họ Mạnh không đuổi cô ta đi, cô ta cũng không còn mặt mũi ở lại đó!

Nghĩ tới đây, phía sau lưng Mạn Quân đã ướt dính một mảnh, suy nghĩ của cô ta giống như kéo căng thành một dây cung, chỉ cần có người gây thêm một chút áp lực, cô ta liền không chịu đựng nổi, sẽ sụp đổ ngay!

"Mạn Quân, đi thôi. Thiệu Đình và con đi bệnh viện, đây là chuyện tốt. Người làm cha như nó, chính là nên nó bộ dạng này mới đúng! Cũng để cho những thứ kia nhìn, dù sao cũng chỉ là phượng hoàng rơi xuống đất, không lên được mặt bàn!"

Bà Mạnh lập tức kéo tay Mạn Quân đứng lên, Mạn Quân lại là sắc mặt trắng bệch, ngồi không nhúc nhích, gắt gao cắn môi của mình không nói lời nào, cũng không đứng dậy.

"Mạn Quân? Con còn ngồi ngốc cái gì? Đi nhanh lên..."

Bà Mạnh lại kéo cô ta, không ngờ Mạn Quân bỗng nhiên tránh khỏi tay của bà Mạnh. Cô ta cứ như vậy nhìn Mạnh Thiệu Đình, lại có quyết tuyệt được ăn cả ngã về không.

Tĩnh Tri đứng ở phía sau Mạnh Thiệu Đình, nhìn thấy bộ dáng lung lay sắp đổ của Mạn Quân, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy bất an, cô dùng sức tránh khỏi tay Mạnh Thiệu Đình, xoay người đi ra ngoài: "Em đi ra ngoài trước."

Mạnh Thiệu Đình nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của cô, cuối cùng nhíu chặt mày than nhỏ một tiếng, lại không có kéo cô lại. Vậy cũng tốt, đỡ cho mẹ lại nói ra lời không tốt, để cô đứng ở chỗ này nghe, thật sự là một loại giày vò.

Mạn Quân nhìn ánh mắt Mạnh Thiệu Đình đuổi theo Tĩnh Tri, cô ta bỗng nhiên cười cay đắng một tiếng, nhẹ nhàng đẩy tay bà Mạnh ra.

"Mẹ, không cần đi bệnh viện." Mạn Quân bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của cô ta rất nhẹ, lại như đinh đóng cột.

Không chỉ bà Mạnh hoảng sợ, ngay cả Mạnh Thiệu Đình cũng sửng sốt một chút, Tĩnh Tri cũng dừng lại bước chân. Cô quay đầu lại, có chút giật mình nhìn Mạn Quân, nhưng trong đầu nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ.

Mạn Quân thấy phản ứng không giống nhau của mấy người, lại thấy bộ dạng Mạnh Thiệu Đình nhìn cô ta vẫn băng lãnh như trước, trong lòng chua chát không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Cô ta xoay mặt nhìn nhìn bà Mạnh, vẫn cảm thấy có chút khó chịu và áy náy.

"Mẹ, xin lỗi, con lừa mẹ."

"Con nói cái gì? Mạn Quân, con nói bậy bạ gì đó?" Bà Mạnh quá sợ hãi, đưa tay kéo cánh tay Mạn Quân, thần sắc lại nghi hoặc lo sợ nói không nên lời: "Mạn Quân, con đừng nghĩ bậy. Thiệu Đình cũng là suy nghĩ cho con mới có thể muốn dẫn con đi bệnh viện kiểm tra, con đừng nghĩ bậy mà?"

"Mẹ, con không có mang thai, con lừa mẹ, con thật sự bị bệnh bao tử, nên mấy ngày nay mới có thể nôn mửa. Đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng nói như thế, là con muốn bác sĩ sửa lại tờ xét nghiệm. Con chỉ là muốn làm cho Thiệu Đình quay về, muốn dùng đứa nhỏ trói buộc anh ấy."

Mạn Quân có chút vô lực mở miệng, nét mặt lại dần dần trấn định. Cô ta nói chuyện này ra, liền cảm thấy tảng đá lớn đặt trong ngực lập tức biến mất, thở một hơi dài nhẹ nhõm, toàn thân thật sự nhẹ nhõm nói không nên lời.

"Thẩm Mạn Quân! Cô... tại sao cô có thể làm ra chuyện như vậy?" Bà Mạnh lập tức giận dữ, giơ tay lên vung một bạt tai. Bà bị chọc tức đến thở gấp, sắc mặt trắng bệch: "Thường ngày tôi và cha chồng cô đối xử với cô như thế nào? Hả? Chúng tôi đối xử với cô như con gái ruột thịt, cô chính là báo đáp nhà họ Mạnh chúng tôi như vậy sao? Tại sao cô muốn giả vờ mang thai? Nếu hôm nay không vạch trần chuyện này, cô chuẩn bị đi nơi nào tạo ra một cháu đích tôn cho nhà họ Mạnh chúng tôi?"

Mạn Quân bị một bạt tai của bà đánh đến lảo đảo, ngã về phía Mạnh Thiệu Đình. Mạnh Thiệu Đình lại chán ghét nhanh chóng tránh ra, anh không có nhìn cô ta nữa, chỉ xoay người đi về phía Tĩnh Tri, cũng không quay đầu lại: "Mẹ cũng thấy đấy, chuyện đã như vậy, mẹ mang Mạn Quân trở về đi, con còn đang bận việc."

"Mạnh Thiệu Đình!" Mạn Quân bỗng nhiên hô to một tiếng, trong giọng nói lại mang theo mấy phần thê lương.