Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 378




Mạnh Thiệu Đình hơi giương mắt lên, nhìn thấy hắn, ánh mắt khẽ chuyển, lại rơi trên người Phó Tĩnh Ngôn có thần sắc bất định ở một bên. Khóe môi của anh chậm rãi nâng lên một chút, "Chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, nên tới nơi này liếc mắt nhìn."

"Đi tới ngồi một chút?" Ý cười của Mạnh Thiệu Tiệm càng sâu, lại bỗng nhiên đưa tay vỗ lên trán của mình một cái, "Anh thiếu chút nữa quên mất, trước đây lão nhị đều tới nơi này mỗi ngày, chắc hẳn cũng không lạ gì..."

"Lúc này tôi còn có chút chuyện muốn làm, không quấy rầy anh cả làm việc, đi trước một bước."

Giọng nói Mạnh Thiệu Đình như giếng cổ, chậm rãi cắt ngang lời của hắn, hơi gật đầu, xoay người liền đi đến đại sảnh.

Sắc mặt An Thành không sợ hãi liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một chút, cắn răng một cái, đuổi mấy bước theo kịp Mạnh Thiệu Đình. Ý cười của Mạnh Thiệu Tiệm cũng chìm xuống từng chút, ánh mắt hắn âm độc sắc bén, thẳng đến khi không nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, hắn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt. Lại thoáng chạm vào trên ánh mắt có chút cứng đờ của Phó Tĩnh Ngôn, cánh tay cô ta khoác trên tay hắn chợt rơi xuống, Mạnh Thiệu Tiệm cúi đầu mở miệng: "Tĩnh Ngôn, chúng ta lên đi."

Phó Tĩnh Ngôn lập tức thu hồi tầm mắt, cô ta có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Mạnh Thiệu Tiệm một cái, lấy lòng mỉm cười: "Ừ, Thiệu Tiệm, chúng ta lên đi."

Mạnh Thiệu Tiệm giấu giếm thanh sắc, kéo cô ta đi vào thang máy. Giây phút cửa thang máy đóng lại, hắn bỗng nhiên quay mặt qua, cực kỳ ôn nhu nhìn phó Tĩnh Ngôn: "Tĩnh Ngôn..."

"Hả? Làm sao vậy?" Tâm trạng Tĩnh Ngôn trầm xuống, có chút thấp thỏm bất an không hiểu. Biểu tình của hắn tràn đầy ôn nhu, nhưng cô ta lại có một loại cảm giác bất an lo sợ nghi hoặc, ánh mắt như thế có chút đáng sợ, rất âm trầm.

"Em là vị hôn thê của anh..." Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên má cô, ánh mắt lại bỗng nhiên có một chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy gì đó xuyên qua mặt cô ta. Ánh mắt bỗng nhiên càng trở nên nhu hòa, mà một phần nhu hòa này lại càng nhu hòa hơn, thậm chí dưới sự nhu hòa còn có thương tiếc nồng đậm...

Hắn giống như thở dài mở miệng: "Anh sẽ đối tốt với em, em cũng phải quên sạch sẽ tất cả quá khứ đi."

Những lời này có mùi vị như đinh đóng cột, khiến cả người Phó Tĩnh Ngôn hơi nhoáng lên, hồi lâu sau mới đỏ mặt gật đầu lung tung: "Thiệu Tiệm, anh yên tâm đi."

Hắn liền cười hài lòng, ngón tay dời khỏi mặt cô, dừng lại trước mắt trong chốc lát, hắn mới mang theo ý cười nói một câu: "Làm thẳng tóc em, sau này cũng đừng trang điểm đậm như vậy nữa, anh thích bộ dạng sạch sẽ thoải mái của em. Đúng rồi, dưỡng tóc mái, em để tóc mái hẳn là rất đẹp mắt."

Tĩnh Ngôn sửng sốt một chút, rồi cười kiều mỵ đáp lại, trong lòng lại oán thầm, sao đang yên lành lại đột nhiên nói những thứ này?

Cô làm thẳng tóc, dưỡng tóc mái, không trang điểm, bộ dạng này... không phải là bộ dạng không sống không chết của Phó Tĩnh Tri sao?

Mặt Tĩnh Ngôn thoáng suy sụp, ngón tay ở hai bên chân đột nhiên nắm chặt ở trong lòng bàn tay, móng tay được sơn một lớp ánh sáng ngọc cường ngạnh đâm vào trong da thịt. Cô ta cố nhịn mấy lần, mới không làm cho mình trực tiếp toát ra biểu tình vặn vẹo đáng sợ, nhưng răng bạc lại cắn chặt gắt gao, chặt đến nỗi khớp hàm của cô ta cũng bắt đầu đau đớn...

"Sáng sớm anh hai liền ra cửa, nói là có việc gấp muốn làm, buổi trưa cũng không có trở về ăn cơm." Thiệu Hiên thổi nước trà, ôn hòa nói, bộ dạng phục tùng rũ mắt không nhìn người ngồi ngay ngắn trước mặt.

Bà Mạnh lại là bộ dáng tươi cười độ lượng, cũng thổi nước trà rồi khẽ nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói: "Cha con bị bệnh vài ngày rồi, ta nghe nói con về nước, liền qua thăm một chút, cũng là nói cho con biết một tiếng, cha con rất nhớ thương con, có rảnh rỗi liền đi thăm ông ấy."

"Biết." Mạnh Thiệu Hiên không nói nghiêm nghị giống như trước, ngược lại chỉ nói hời hợt một câu. Nét mặt anh cũng chỉ là biểu tình nhàn nhạt, làm cho bà Mạnh chợt có chút không nắm bắt được.

Bà nâng cao chén trà, nhíu mày nhìn thần sắc của anh, lại thấy từ đầu chí cuối anh lã vọng buông cần, tâm liền dần dần trầm xuống. Mạnh Thiệu Hiên này lại không làm càn làm bậy như ba năm trước đây.

Lão già chết tiệt này chữa tốt thành xấu, ba năm giam cầm không phá hủy nó, trái lại làm nhìn không thấu nó!

"Con biết là được rồi, nếu lão nhị không ở nhà, vậy ta liền đi trước."

Bà Mạnh nói xong liền buông tách trà đứng lên, bà nhìn khắp bốn phía, khóe môi liền nổi lên một nụ cười lạnh lùng. Ở đây thật đúng là bày biện phô trương! Chỉ tiếc Thiệu Đình mất nhiều tâm tư như vậy, nhưng thành làm không công, để cho lão tam người ta trở về lượm được tiện nghi lớn. Nhưng vậy cũng tốt, lão tam càng sớm đưa người phụ nữ kia đi, lão nhị sẽ chết tâm, nhanh chóng nghiêm túc tiếp nhận sản nghiệp nhà họ Mạnh mới đúng, còn dừng lại như vậy nữa, chỉ sợ là Thiệu Tiệm sẽ kiêu ngạo...

Bà Mạnh nhíu mi tâm, liền quyết định chủ ý.

"Thiệu Hiên, con và Phó tiểu thư chuẩn bị chuyển đi sao?"

Mạnh Thiệu Hiên lại nhấc mi: "Tĩnh Tri còn đang bệnh."

Giọng nói của anh trầm ổn, năm chữ đơn giản liền tránh được vấn đề của bà ta.

Bà Mạnh giấu giếm thanh sắc, gật gật đầu: "Vậy bây giờ con cũng đã trở về, người một nhà đoàn viên là tốt rồi."

"Phu nhân nói đúng, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, chỉ là Tĩnh Tri không bỏ được Tĩnh Viên."

Mạnh Thiệu Hiên tựa hồ có thâm ý liếc mắt nhìn bà Mạnh, lại cúi đầu uống trà.

Trong lòng bà Mạnh lạnh lùng trào phúng, không bỏ được Tĩnh Viên? Sợ là không bỏ được Thiệu Đình đi! Ăn trong bát, còn muốn nhìn trong nồi, Phó Tĩnh Tri, cẩn thận khẩu vị quá tốt, cô chống đỡ không nổi đâu!

"Đúng vậy, ta cũng thấy thích Tĩnh Viên này." Bà Mạnh cũng bắt đầu đánh thái cực, nói xong liền đi ra ngoài. Bà ta một đường cúi đầu, trong lòng đang suy nghĩ, đột nhiên Phi Đồng cầm một bức tranh trong tay, như một cơn gió vù vù chạy tới liền đụng phải!

"Ai u! Đứa nhỏ này, mày đi đường như thế nào vậy hả? Sao lại không có giáo dưỡng như thế, trưởng bối đứng ở chỗ này còn hô lớn gọi nhỏ giống như người điên! Mẹ mày chính là giáo dục mày như vậy ư?" Bà Mạnh đứng ở nơi đó không chút sứt mẻ, chỉ Phi Đồng ngã xuống đất mắng chửi!