Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 402




Anh tự mình làm mọi việc, đương nhiên sẽ ảnh hưởng hiệu suất làm việc nhân viên phía dưới tăng lên rất cao, ngược lại với sự uể oải lúc trước. Nhưng Mạnh Thiệu Đình vẫn luôn ở trong công ty, dùng toàn bộ thời gian rãnh của mình dùng để làm việc. Anh sợ hãi, một khi anh dừng lại, trong đầu liền không tự chủ bắt đầu nhớ Tĩnh Tri. Nhớ đến cô, anh liền không thể bình tĩnh, nhớ đến cô, anh liền cảm thấy cố gắng và phấn đấu của mình không có chút ý nghĩa. Dù anh đoạt lại Mạnh thị, dù ở nước Mỹ xông phá ra một mảnh trời, dù trở thành người giàu nhất châu Á, vậy thì được gì chứ? Người phụ nữ anh yêu không thể ở bên cạnh anh hưởng thụ hết thảy, sao anh còn có lạc thú đánh cả thiên hạ chứ?

******

Chi nhánh công ty an bài một nghiên cứu sinh mới theo Tĩnh Tri học tập, một khoảng thời gian sau, dưới tác dụng thay đổi lặng lẽ, chàng trai kia đã theo kịp quỹ đạo, cô đã có thể phân một phần công việc cho anh ta, nhưng Tĩnh Tri vẫn hết sức để chính mình làm thêm một vài chuyện. Cứ như vậy, cường độ làm việc cao lại làm cho chứng mất ngủ của cô không trị mà khỏi, nhưng chuyện đó lại biến mất sạch sẽ sau khi kinh nguyệt cô tới chậm hai ngày, cô liền phát hiện tính nghiêm trọng của chuyện này!

"Bên trong cơ thể tổn hại quá nặng, cô phải nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian, tỉ mỉ điều trị một chút. Có phải trước kia từng sinh non không?" Lão trung y râu tóc bạc trắng, nhiễm vài phần tiên phong đạo cốt, sau khi bắt mạch liền tỉ mỉ hỏi. Sắc mặt Tĩnh Tri hơi thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu.

"Lần đó không chú ý điều trị tốt, nhưng vấn đề chủ yếu của cô không phải vì chuyện đó. Tâm bệnh cần phải có thuốc tâm, không nên giữ mọi chuyện ở trong lòng, nghĩ thoáng một chút. Còn trẻ tuổi như vậy, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng được chứ? Có phải còn thường xuyên mất ngủ, đau đầu không?"

Tĩnh Tri gật đầu lia lịa, thầy thuốc kia liền phất tay viết phương thuốc: "Trị bệnh không trị được mệnh, nếu như tâm cô tiếp tục tích tụ, dù uống một trăm bát thuốc đông y, cũng không có ích lợi gì."

"Thầy thuốc, ông, ông làm sao nhìn ra được cháu có tâm bệnh?" Tĩnh Tri có chút hiếu kỳ. Bình thường cô ở trong công ty, mọi người đều không nhìn ra được cô có gì không ổn...

"Tôi đã gặp nhiều cô gái trẻ tuổi như cô rồi, chờ cô tới tuổi của tôi, sẽ nhìn ra được tất cả. Đời người là để chuộc tội, điều chúng ta có thể làm, cũng chỉ là thuận theo tâm của mình. Người trẻ tuổi, sống đơn giản sẽ tốt hơn!"

Lão trung y nói, cười híp mắt vuốt vuốt râu: "Cô đi bốc thuốc trước đi, uống thuốc là thứ yếu, chủ yếu vẫn là bản thân cô!"

"Thầy thuốc, ông nói người phải thuận theo tâm của mình, nếu vì thuận theo tâm của mình mà làm thương tổn một người khác, vậy nên làm cái gì bây giờ?"

"Vậy tôi hỏi cô, nếu như cô vì không thương tổn người khác mà thuận theo người đó, ủy khuất chính mình, nếu có một ngày người kia biết trong lòng cô nghĩ như vậy, sợ rằng đây mới là tổn thương lớn nhất với anh ta?"

Tĩnh Tri lập tức sững sờ, cô như được thanh tỉnh lại, cầm thuốc hoảng loạn trở về, nhưng lại bắt đầu sốt cao từ ngày hôm đó. May mà công việc của cô đã gần kết thúc, chàng trai cấp dưới trẻ tuổi kia cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận tất cả, người phụ trách đã giúp cô gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Hiên...

Lúc Thiệu Hiên nhìn thấy cô, hơi thở của cô nhẹ nhàng, nhưng lại hôn mê bất tỉnh, cả người có chút mơ hồ, hai gò má của cô sốt ửng đỏ một mảnh. Lúc anh ôm lấy cô, thân thể của cô lại rất lạnh lẽo, tất cả oán khí và ủy khuất đều tan thành mây khói vào lúc ôm lấy thân thể đơn bạc của cô. Dù cô giận anh, dù trong lòng cô không phải chỉ có một mình anh, dù cô luyến tiếc cuộc sống sung túc lúc trước, anh cũng không giận cô nữa. Chờ cô khỏe hơn, anh sẽ nói rõ cho cô biết, anh đã suy nghĩ cẩn thận, anh sẽ không xúc động tùy hứng như vậy nữa, anh sẽ cố gắng làm việc, tự mình chăm sóc cô thật tốt, mà không phải luôn muốn cô cưng chiều, chăm sóc anh ...

Về đến nhà, anh thu xếp một chút nhu yếu phẩm liền đi bệnh viện trông chừng cô. Hơi thở của cô nhẹ nhàng, nằm ở trên giường như đang ngủ say, mà anh nhẹ tay nhẹ chân canh giữ ở bên giường của cô, chăm sóc cô, thỉnh thoảng thay đổi khăn mặt ướt trên trán no đủ của cô. Cô sốt mê mang bất tỉnh, nói mê sảng lung tung lung tung. Thiệu Hiên nhìn mà đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay cô, lấy mảnh vải tẩm rượu lau lòng bàn tay cô dựa theo dặn dò của bác sĩ. Có lẽ là hạ nhiệt độ theo cách vật lý đã có một chút tác dụng, cô dần dần an ổn, mi tâm nhíu chặt cũng giãn ra một chút...

Trong lúc hôn mê, thân thể của cô như trôi lơ lửng ở giữa không trung. Trong bóng tối vô bờ bến, cô không biết mình muốn bay đi nơi nào. Xa xa, tựa hồ có một giọng nói đang gọi cô trở về, trở về... Trở về... Cô cứ mơ mơ màng màng đi theo tiếng nói, đình viện trùng trùng điệp điệp, tường vây cao lớn đứng vững, cửa lớn cao mấy trượng chậm rãi mở ra. Cô vượt qua cánh cửa, đi vào, nhìn thấy trước mặt là tảng đã trên hồ nước cực lớn khắc hai chữ -- Tĩnh Viên.

Trong nháy mắt, tâm giống như liền an tĩnh lại. Cô vòng qua núi giả, qua Thương Lan đình, đi xuống dọc theo cầu nhỏ, còn đứng một lúc lâu ở bến tàu, giọng nói kia như ẩn như hiện, lại chậm rãi vang lên. Trước mắt cô đều là sương mù dày đặc, lại giống như bị người dẫn dắt, vòng qua Tư Thuần đường, tới hồ bán nguyệt, sen trong hồ đang nở rộ, tần tần đình đình, mùi hương tản ra bốn phía, cô nhịn không được hít sâu một hơi không khí thơm mát. Vừa ngẩng đầu, ngược lại như nhìn thấy cha và Mạnh Thiệu Đình đều ngồi ở dưới đình bên cạnh, mái cong góc hành lang, đình trụ đỏ thẳm, ở giữa có bàn đá nho nhỏ, bày mấy tách trà nhỏ, mà hai người kia ngồi đối diện nâng tách trà lên, mỉm cười nhìn cô.

Cha vẫn mặc đường trang kiểu Trung Quốc như trước, nho nhã sạch sẽ, ánh mắt nhìn cô ôn nhu và thương yêu. Mà Thiệu Đình vẫn là một thân áo đen, mắt sáng mày nhỏ, khóe môi mỉm cười, con ngươi lóe sáng như bảo thạch, ôn nhu gật đầu cười với cô.

Trong lòng cô bỗng vui vẻ, bước nhanh chạy về phía trước, trong miệng lớn tiếng gọi: "Cha! Thiệu Đình! Cha -- "

Mà bóng dáng cha dần dần mơ hồ, thay vào đó là Thiệu Đình đứng ở bên cạnh hồ bán nguyệt, ánh mắt yêu thương nhìn cô, cúi đầu gọi tên của cô: "Tĩnh Tri... Tĩnh Tri!"

Nước mắt trong mắt cô đột nhiên lăn xuống, lập tức nhào vào trong ngực của anh: "Thiệu Đình -- Thiệu Đình -- em nhìn thấy cha, nhìn thấy cha..."

Ngón tay của cô ở vùng vẫy trong lòng bàn tay Thiệu Hiên, khăn mặt ấm áp trên trán đột nhiên rơi xuống gối. Cô đóng chặt đôi mắt trơn bóng, từng giọt nước mắt tuôn ra liên miêng không ngừng, khóe môi nhúc nhích tựa như muốn nói gì, nhưng chỉ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ...

"Tĩnh Tri, Tĩnh Tri! Em thấy ác mộng sao, tỉnh lại đi..." Lòng Thiệu Hiên nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng lay động cô, lại cầm khăn mặt muốn phủ lên cho cô... Nhưng tóc cô mất trật tự, nước mắt dính trên mặt lại bỗng nhiên rơi lệch xuống, khóe môi hiện ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, giọng nói nhu hòa như thở dài, chậm rãi vang lên: "Thiệu Đình... Thiệu Đình... Anh đừng đi... Đừng rời khỏi em giống như cha..."

Thiệu Hiên ngẩn ra, khăn mặt trong tay bịch một tiếng rơi vào trong thau nước, bọt nước văng lên, ướt ống tay áo của anh.