Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 438




Mạnh Thiệu Đình hơi dừng lại, một lát sau mới mở miệng nói: “Cha nói anh mặc dù thiếu niên đắc chí, giá trị con người bất phàm, tay cầm quyền cao được người người ca ngợi, nhưng quý vì có một tấm lòng thiện lương bao dung. Ông ấy tin chúng sinh trên cõi đời này đều bình đẳng, bởi vậy không quen nhìn nhất là tác phong làm việc ăn chơi trác táng, đêm đó nhìn thấy hành động của anh, ông ấy liền lưu tâm, về sau lại khảo sát anh ngoài sáng trong tối mấy lần, ngược lại khiến anh và cha liền trở thành một đôi bạn vong niên, chỉ tiếc...”

Mạnh Thiệu Đình nghĩ đến những chuyện năm đó, nhiều chuyện không ngờ tới, không biết tới, cuối cùng trùng hợp tích lũy lại một chỗ, biến thành bi kịch không thể tránh khỏi. Hễ anh nghĩ đến xúc động lỗ mãng lúc trước của mình, liền hận không thể hung hăng đánh mình một trận. Nếu như lúc trước anh không trẻ tuổi khí thịnh, nếu như anh có thể không sĩ diện và bận tâm đến tự ái như thế, anh cũng sẽ không náo thành hoàn cảnh như vậy, rơi vào một kết quả chia tay thê lương, còn có con của bọn họ... Đứa nhỏ kia mới sống được mấy tháng, nó đã mất đi quyền lợi tới thế giới này!

“Anh không biết nhà họ Phó đã đến mức cùng đường bí lối, từ trước đến nay cha luôn thanh cao, lòng kiêu ngạo, ông ấy vốn vì nhà họ Phó và nhà họ Mạnh thông gia mà vẫn luôn buồn bực không vui, về sau lại biết... biết quan hệ hai chúng ta không tốt lắm, ông ấy càng không muốn thổ lộ đôi câu vài lời trước mặt anh. Vì tiền đồ nhà họ Phó, lòng cha nóng như lửa đốt, lại rơi xuống mưu kế của người khác, kết quả không gượng dậy nổi. Lúc anh ở nước Mỹ biết tin tức, đã không còn kịp rồi...”

Mạnh Thiệu Đình nói đến đoạn thời gian kia, lòng cũng nhịn không được chua xót. Anh rất có cảm tình với Phó Chính Tắc, luôn luôn hết sức tôn trọng ông, nhưng chuyện phát triển đến mức không thể vãn hồi như vậy, anh ngoại trừ áy náy và buồn nản, cũng không còn biện pháp khác. Lại thêm lúc đó anh ở nước ngoài, nhận được tin tức truyền đến từ trong nhà, nói Tĩnh Tri và anh cả cấu kết, còn không rõ ràng với một họa sĩ ở bên ngoài, truyền ra bản vẽ khỏa thân, nếu như không phải anh cả phát hiện kịp thời, xuất ra số tiền lớn mua bức tranh trở về, nhà họ Mạnh bọn họ liền ném hết mặt mũi.

Lúc đó anh nghe được tin tức như thế, gần như tức giận đến nổi điên, lại nghĩ đến nhà họ Phó đã phá sản, vậy thì hiệp ước lúc trước cũng chỉ là một trang giấy suông, đúng lúc gặp được Mạn Quân, anh liền diễn một màn ép buộc Tĩnh Tri ly hôn. Thế nhưng ngoài dự liệu của anh là… anh chưa từng có nghĩ đến, người thân anh tín nhiệm nhất lại liên thủ lừa gạt anh, anh càng không biết Tĩnh Tri mang thai con của anh, hơn nữa không lâu sau, cha của cô và đứa nhỏ đều chết ở trong một buổi tối kia.

“Đều đã qua...” Tĩnh Tri sợ nghe chuyện của cha nhất, đây cũng là đau khổ khó bình ổn trong lòng cô nhất. Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, cô nhất định sẽ không để cho chuyện này phát sinh. Nhưng trên đời này chưa từng có nếu như, chuyện này là đau đớn không thể quên nhất trong cuộc đời cô. Chỉ là chuyện cũ đã qua, nếu cha ở dưới cửu tuyền biết lúc này hai người bọn họ gắn bó nương tựa lẫn nhau, không còn hiềm khích, chắc hẳn cũng sẽ cảm thấy vui mừng vì bọn họ đi.

“Nếu như cha còn sống, cũng sẽ không giận anh nữa. Anh không biết chuyện này, không trách anh được.”

“Mặc dù anh biết mình không biết chuyện, người không biết không có tội, nhưng anh không giết bá nhân, bá nhân lại vì anh mà chết. Tĩnh Tri, mỗi khi anh nghĩ đến cha, nghĩ đến những chuyện kia, đều vẫn không có biện pháp tha thứ cho chính mình. Nhưng anh không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng toàn bộ sinh mệnh còn lại của mình bảo vệ em, để cho cha ở dưới cửu tuyền có thể an tâm. Tĩnh Tri... Chúng ta kết hôn lại đi, anh nghĩ muốn em làm vợ của anh, người vợ duy nhất đời đời kiếp kiếp của anh.”

Cô không kiềm chế nổi nước mắt, nhưng vẫn nhịn không được nâng môi cười yếu ớt, “Em đồng ý với anh, nhưng không phải hiện tại, qua một thời gian nữa đi. Em còn chưa thể nói rõ ràng với Thiệu Hiên, tóm lại là em mắc nợ anh ấy... em, trong lòng em vẫn cảm thấy không dễ chịu...”

“Tĩnh Tri, anh biết anh không có tư cách khoa tay múa chân với chuyện của em, nhưng anh vẫn muốn nói một câu, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hơn nữa cũng rất ích kỷ. Anh và em yêu nhau, không thể dung nạp người khác. Nếu em vẫn do dự không dứt, người bị hại cũng chỉ có ba người chúng ta. Em suy nghĩ một chút, nếu sau này lão tam biết, em ủy khuất ở lại bên cạnh nó chỉ là vì

đứa nhỏ, trong lòng em nghĩ đến người khác, nó có thể càng khó chịu hơn? Không bằng nói rõ ràng, lão tam không phải người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được, chúng ta cũng chớ xem thường nó...”

Tĩnh Tri lẳng lặng nghe, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Anh nói rất đúng, trước đây đều là em không quyết đoán, không muốn thương tổn người này không muôn thương tổn người kia, chỉ muốn chính mình tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục là đủ rồi. Nhưng sự thật nói cho em biết, cho dù em ủy khuất chính mình, nhưng vẫn là sai lầm. Em làm như vậy, chỉ là làm chậm trễ tất cả mọi người, hại mọi người. Anh yên tâm đi Thiệu Đình, chờ Thiệu Hiên về nước, em sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy, chuyện ba người chúng ta cũng nên kết thúc, hoàn toàn kết thúc!”

“Em có thể nghĩ như vậy, anh rất vui vẻ. Thời gian không còn sớm, nhanh ngủ đi.” Anh sờ sờ mặt cô, trong lòng rất được an ủi. Từ trước đến nay đều biết Tĩnh Tri là một người rụt rè, giỏi chịu đựng, cô luôn luôn thà rằng chính mình ủy khuất một chút, thua thiệt một chút, cũng không muốn người khác không được tự nhiên. Nhưng hôm nay cô vẫn thật sự chịu suy nghĩ cho mình một chút, chịu đối mặt với tim của mình, anh thực sự là rất vui vẻ.

“Đặt trong hộp trước được không?” Tĩnh Tri tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, lại nhịn không được nhìn mấy lần. Một viên kim cương lớn như vậy, trân quý không phải trọng lượng của nó, mà là một mảnh tâm ý của cha, trên đời này sẽ có ai thương tiếc cô, bảo vệ cô đến mức cẩn thận như vậy? Có lẽ...

Giờ phút này, người đàn ông nằm bên cạnh cô đã có thể thay thế cha, làm được tất cả.

“Cất đi, đồ cha lưu lại… là kỷ niệm trân quý. Anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn khác, em mang vào những ngày thưởng, cất chiếc nhẫn trân quý này đi, khi nào nhớ cha, lại lấy ra nhìn một chút.”

Tĩnh Tri vui mừng gật đầu, cất nhẫn vào trong hộp; “Anh nói rất đúng, liền làm theo lời anh nói đi.”