Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 452




Lúc chúng ta còn nhỏ, vừa nghe thấy tiếng rao hàng kẹo mạch nha dọc theo con phố mà chưa thấy người gánh hàng đâu? Trong tay liền nắm năm đồng tiền hoặc là một tờ tiền giấy, nhón chân nhìn xung quanh tìm kiếm người gánh hàng, nhìn người bán hàng rong dùng một cây búa nhỏ nhẹ nhàng gõ xuống kẹo mạch nha, sau đó đưa vào trong tay nho nhỏ của chúng ta, tuyệt không dính. Nhưng vừa bỏ vào miệng, vị ngọt kia tan ra, gần như tràn ngập cả trái tim, khiến người ta hạnh phúc nheo mắt lại, không nguyện buông ra nữa.

Tĩnh Tri ôm anh như vậy, hai cánh tay của anh vòng chặt lấy cô, cô nghe tiếng tim đập của anh, nghe tiếng pháo không ngừng truyền đến từ nơi xa xôi, nghe anh nói ra lời tâm tình với cô, lời nói tâm tình đó khiến cô dần dần có một loại cảm giác ngọt ngào như kẹo mạch nha tan ở trong tâm và miệng.

Tình yêu là gì? Tình yêu khiến người ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không thể quên được là gì?

Có lẽ chính là, trong mắt của mình không nhìn thấy người khác, trong lòng của mình cũng không chứa thêm được người khác, cũng không cách nào để người khác chạm vào... thân thể của mình.

Bọn họ cứ ôm nhau trở vào phòng như vậy, một đường hôn nồng nhiệt, thân thể kết hợp chặt chẽ, không rời khỏi nhau một giây. Là anh hôn cô trước, thế nhưng cuối cùng, lại là cô cởi vạt áo anh ra trước.

Đầu ngón tay mềm mại không xương của cô chạm vào ngực của anh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi phun khí đối diện với ngực của anh, hơi thở kia trêu chọc từng trận tê dại trên thân thể của anh, gần như khiến anh mất đi khống chế. Cô hiếm khi chủ động, mà một lần chủ động như vậy, gần như khiến anh quân lính tan rã.

“Tĩnh Tri...” Anh ôm chặt thân thể của cô, thâm tình nỉ non, siết chặt từng chút vào trong ngực của mình. Anh muốn cô biến thành xương trong xương của anh, thịt trong thịt của anh, không bao giờ phải tách ra nữa.

“Có muốn mở quà không?” Trong con ngươi cô lấp lánh vô số ánh sao, lúc nhìn anh, mang theo e thẹn, lại mang theo ý cười và vui vẻ không thường gặp. Cô hơi đi cà nhắc, phối hợp chiều cao của anh, đưa môi hồng phần hơi sưng đỏ lên...

Thân thể anh căng thẳng, thân thể cứng rắn như đá dán chặt thân thể mềm mại của cô, gần như khiến người ta không dám dùng sức. Trong con ngươi hẹp dài lấp lánh ánh sáng, khóe môi khêu gợi không thể điều khiển, tự động hơi nâng lên, giống như phát tiết, cúi đầu hung hăng hôn cô: “Sao lại không muốn... Hiện tại, sẽ...”

Cô nhiệt liệt đáp lại anh, học dáng vẻ của anh, hơi lộ đầu lưỡi ra để miêu tả môi của anh. Bên má cô nóng hổi, trong nội tâm thay thế vui sướng và ngượng ngùng, trong đầu dần dần choáng váng một mảnh. Tới cuối cùng, quần áo cô xốc xếch, thở hổn hển nghiêng ngả trong ngực anh, mà anh vẫn quấn quít lấy cái lưỡi của cô không buông, say sưa hấp thụ hương thơm trong miệng của cô...

“Tĩnh Tri...” Mùi vị của cô quá ngọt ngào, mơ hồ mang theo mùi thơm ngát của hoa quả, anh hôn đến không nguyện buông ra. Nếu không phải cô nhắm chặt mắt, giống như sắp chống đỡ không nổi, anh tuyệt đối không muốn buông cô ra...

Anh nhìn khắp nơi một chút, lui về sau, để mình ngã ngồi ở trên giường. Mà thân thể Tĩnh Tri cũng dán sát tới theo, theo quán tính nằm ở trên người anh, ôm chặt lấy anh.

Cô có chút kinh hoảng cúi đầu kêu ra tiếng, một đôi mắt nước mở to nhìn anh, mà thân thể mềm mại lại chậm rãi và nhiệt liệt ma sát với anh. Mạnh Thiệu Đình không thể chống cự vẻ dụ hoặc như vậy của cô, vươn hai tay đè hai vai của cô xuống, muốn hơi đẩy cô ra một chút, nhưng cô lại bỗng nhiên cười quyến rũ, hai tay mềm mại giống như con rắn nhỏ quấn lấy cổ của anh...

Trong lúc lôi kéo như vậy, hai luồng mềm mại trước ngực cô chen lấn đè ép cọ xát với anh, khiến anh vọt lên lửa nóng. Mà khoảng cách giữa hai người càng kéo lại gần hơn, hai thân thể khảm chặt kín kẽ lại với nhau, giống như tác phẩm điêu khắc được người có tay nghề giỏi mài dũa tỉ mỉ.

Hormone giống đực của Mạnh Thiệu Đình bị hành động này của cô trêu chọc đến điên cuồng, cộng thêm trước nghỉ lễ trên người cô không thoải mái, anh đã cấm dục chừng mấy ngày, sao có thể chịu đựng được sự chủ động vào giờ phút này của cô? Nơi cổ họng hơi phát ra tiếng gầm nhẹ đáng sợ, một tay bắt lấy vòng eo nhỏ bé của Tĩnh Tri, sau khi ôm chặt, thắt lưng có lực chợt ưỡn thẳng một cái, cô liền bị anh đặt ở dưới thân...

“Tĩnh Tri, Tĩnh Tri...” Ánh mắt anh hơi đỏ đậm, cô nằm ở trước ngực anh thở dốc nặng nề, anh sợ sự thô lỗ của mình sẽ làm cô bị thương...

“Em thích... anh nhìn em như vậy nhất, gọi tên của em... Thiệu Đình, Thiệu Đình... Em yêu anh...” Tĩnh Tri lại là quấn lấy anh chặt hơn, môi dán vào anh, gọi từng tiếng tên của anh. Giọng nói cô quyến rũ như nước mùa thu, nhưng lại kiều mỵ động lòng người, trầm thấp mang theo hơi run rẩy, lúc nói ra ba chữ em yêu anh, khiến xương của anh gần như đều mềm nhũn ...

“Tĩnh Tri... anh cũng yêu anh...” Anh nhiệt tình hôn đáp lại cô, hai tay không ngừng dao động, châm lửa ở khắp các nơi trên toàn thân cô.

“Thiệu Đình...” Âm cuối quyến rũ, mang theo hờn dỗi và âm điệu mê người kéo dài, lượn lờ tiến vào trong tai của anh. Anh cũng không khống chế mình được nữa, dục vọng đè nén vọt lên, khiến anh hơi đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ ràng buộc cuối cùng trên người, khiến hai người đều lõa thể...