Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 693




Editor: May

Hắn nói, trên mặt có chút thần sắc dữ tợn, lực đạo dưới tay lại không dừng, lôi kéo áo ngực cô, dùng sức xé ra. Âm thanh xé rách vải vóc chói tai vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh này, mảng lớn da thịt tuyết trắng trước ngực cô liền lộ ra ngoài...

Tương Tư run lên bần bật, giọng nói đều run lên, trong mắt có giọt nước mắt tuôn ra, dần dần chảy xuống bên má: “Hà Dĩ Kiệt... không muốn! Không muốn...”

Hắn nhìn thấy nước mắt của cô, tâm đều đau nhức lên, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, đứng lên từ trên người cô, đáy mắt lạnh xuống: “Vậy ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, ngoan ngoãn dưỡng bệnh! Anh sẽ không cho em cơ hội lần thứ hai, Tương Tư, em biết rõ đúng không.”

Hắn nói xong, cưỡng bức chính mình quay mặt đi, không hề nhìn cô, mỗi một bước đi, đôi chân kia đều giống như nặng nghìn cân. Cô nghẹn ngào nho nhỏ mấy tiếng không thể nghe thấy, ngực hắn liền giống như bị đàn hương đốt lên, đau đớn cứ như vậy thông qua da thịt hắn, di chuyển đến tận xương tủy.

Lúc tay của hắn nắm tay vịn cửa, bước chân chỉ dừng lại trong chốc lát, tiếng khóc tinh tế nho nhỏ này khiến hắn thiếu chút nữa không nhịn được quay trở lại ôm lấy cô, nhưng đến cuối cùng, rốt cuộc hắn vẫn dằn lòng, bước đi ra khỏi phòng giữa.

Tư Tư, cứ như vậy đi, em cứ càng chán ghét anh hơn đi, thế nhưng anh không quan tâm, em chán ghét anh cũng được, hận anh cũng tốt, cũng còn hơn là em thương tổn chính mình, cũng còn hơn bắt anh nhìn em chịu đựng ốm đau dằn vặt. Anh đánh mất quá nhiều, Hà Dĩ Kiệt anh cũng chưa bao giờ cầu xin người khác tha thứ hoặc là hiểu rõ, lúc này tâm nguyện của anh đã đạt thành, anh mặc kệ ngày mai hoặc là sau này, rốt cuộc trời cao trừng phạt anh như thế nào, anh đều sẽ không quan tâm.

Tương Tư không biết mình khóc bao lâu, cũng không biết mình ngủ mê man từ lúc nào, tỉnh táo lại từ lúc nào, chờ khi ý thức của cô khôi phục, mới phát hiện bên giường vây quanh rất nhiều người. Có mùi thơm cháo nóng đã nấu xong truyền tới từ bốn phía, Tương Tư nhịn không được, cánh mũi khẽ hít, liền có giọng nói ôn nhu vang lên bên tai: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi, có muốn ăn chút cháo trước không? Đợi lát nữa bác sĩ Lâm sẽ đến xem cho cô.”

Tương Tư liếc mắt nhìn một cô y tá nhỏ đang nghiêng người nói chuyện với mình, xoay mặt qua, hữu khí vô lực nói một câu: “Tôi không ăn, các người đều ra ngoài đi.”

Y tá nhỏ sửng sốt một chút, nghĩ đến lời dặn dò của Hà Dĩ Kiệt, trên mặt liền xuất hiện vẻ lúng túng: “Tiểu thư, cô đã không ăn gì một ngày một đêm rồi, liền ăn một chút cháo lót bụng đi...”

“Tôi nói không ăn chính là không ăn!” Tương Tư xoạt một tiếng lập tức kéo chăn che kin mình lại.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, đã có người lặng lẽ đi ra ngoài, một lát sau, Tương Tư liền nghe được tiếng bước chân trầm ổn và quen thuộc kia, có giọng nói từ xa đến gần, dần dần rõ ràng: “... Không ăn? Lại đùa giỡn tiểu tính tình ư, tôi đi xem...”

Chăn bị một người nắm lấy từ bên ngoài, hơi dùng lực liền kéo ra, ánh mặt trời chói mắt tiến vào từ cửa sổ, chói lọi khiến Tương Tư lập tức nhắm hai mắt lại. Hà Dĩ Kiệt ném một ánh mắt qua, lập tức có người đi tới bên cửa sổ kéo chặt rèm cửa sổ tầng tầng lớp lớp dày cộm nặng nề kia.

Ánh sáng trong phòng liền tối đi, lúc này Hà Dĩ Kiệt mới cúi đầu, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tương Tư: “Tư Tư, đứng lên ăn một chút gì đi.”

Tương Tư liền nghiêng đầu, tránh khỏi lòng bàn tay của hắn, vẫn nhắm hai mắt không nói lời nào như trước.

Hà Dĩ Kiệt lại không có tức giận giống như ngày hôm qua, hắn giơ tay lên ý bảo y tá bưng cháo qua đây, liền xua tay để mọi người rời đi. Mùi thơm cháo trứng muối thịt nạc thổi đến, Tương Tư thật sự hơi đói, nhưng cô không muốn ăn.

Hà Dĩ Kiệt thấy cô nằm bất động, không khỏi hơi nâng môi, giọng nói như viên đường mật, trong thuần hậu lại mang theo ôn nhu nồng đậm: “Đến, Tư Tư rời giường...”

Hai tay của hắn xuyên qua dưới cánh tay của cô, nâng thân thể của cô, bế cô từ trên giường lên, hai má Tương Tư có chút đỏ ửng, trở tay đẩy hắn ra một phen, cả người lại ngã xuống giường, vùi ở trong chăn mềm mại...

Tóc ngắn đen nhánh ngang vai của cô tản ra, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng ở phía trên, một đôi mắt to đen lúng liếng linh khí bức người, trong nháy mắt, bọn họ giống như lại trở về lúc trước, tim của hắn mềm nhũn đến nhỏ ra nước, cúi thấp người liền hôn cô, môi còn chưa dán ở trên gương mặt cô, trên mặt đã trúng một cái tát giòn tan...