Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 32: Cô không muốn




“Thế nào? Đau lòng cô ấy? Cậu quản tốt mình trước đi.” Âu Dương Lãnh ném lại nụ cười ý tứ sâu xa, cương quyết mang theo Vu Thiện vẫn đang giạy dụa đi ra ngoài. Anh phát hiện mình đang không có tâm tình đối phó với Âu Dương Văn, vì thân thể mềm mại không nghe lời trong ngực đang không ngừng giãy dụa, khiến dục vọng mãnh liệt anh đang kiềm chế và lửa giận cùng nhau bộc phát.

Có gan dụ dỗ Âu Dương Văn thì có gan chịu đựng sự trừng phạt của anh, anh sẽ để Vu Thiện biết, cô chỉ có thể là của mình, bất kể là thân thể hay là trái tim! 

Anh ta mang mình đi đâu? Cô không muốn đi cùng anh ta.

“Cứu tôi với!” Vu Thiện giùng giằng quay đầu về phía Âu Dương Văn cầu cứu, vì cô biết hiện tại chỉ có Âu Dương Văn mới có thể cứu mình, hành động của Âu Dương Lãnh khiến cô sợ hãi, cô sợ hành động tiếp theo của Âu Dương Lãnh.

“Văn, đây là chuyện gì xảy ra?” Tuyết Nhi nhìn thấy tình huống này, trong lòng hồi hộp, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu hỏi, kéo cánh tay Âu Dương Văn ý muốn Âu Dương Văn đừng nhìn Vu Thiện nữa. Cho dù người đàn ông kéo Vu Thiện đi có khí phách hơn Âu Dương Văn, còn có tác phong vương giả, cô ta cũng không cho phép tầm mắt của Âu Dương Văn dừng trên người Vu Thiện!

“Chuyện không liên quan đến em.” Âu Dương Văn thất vọng ngồi xuống, sợ hãi trong mắt Vu Thiện rõ ràng như vậy còn mình hoàn toàn không có năng lực giúp đỡ được gì cho cô, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt cô kích thích trái tim anh ta, tức giận vì sự bất lực của mình.

“Câm miệng, em còn ồn ào nữa tôi sẽ làm em ở chỗ này.” Âu Dương Lãnh ôm Vu Thiện trong ngực đi ra bên ngoài, nói khẽ vào tai cô, đe dọa thần kinh cô. Vì cô cầu cứu khiến bọn họ trở thành tâm điểm chú ý trong nhà hàng, rất nhiều người muốn tiến lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng phát hiện ánh mắt của Âu Dương Lãnh, đều cúi đầu né tránh sự cầu cứu của Vu Thiện.

Ngay từ lúc Âu Dương Văn ngồi xuống né tránh tầm mắt của cô, trong lòng cô bắt đầu lạnh xuống, vì cô biết Âu Dương Văn sẽ không tới cứu mình, hi vọng trong lòng sụp đổ khiến sắc mặt cô càng thêm trắng bệch.

Thấy sắc mặt tuyệt vọng của cô, vẻ mặt Âu Dương Lãnh có chút đau lòng, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục sắc mặt lạnh lùng cứng ngắc, một bước cũng không dừng lại mà tiếp tục đi ra bên ngoài, Vu Thiện cũng ngừng giãy dụa, từ từ đi theo Âu Dương Lãnh.

Bên ngoài, Hắc Mộc đã chuẩn bị xong xe, thấy Âu Dương Lãnh đi cùng Vu Thiện ra khỏi nhà hàng, lập tức mở cửa xe để Âu Dương Lãnh dẫn Vu Thiện vào xe, sau đó xe nhanh chóng biến mất dưới ánh mắt tò mò của những người trong nhà hàng.

Âu Dương Văn nhìn bọn họ biến mất trước mắt, vẻ mặt tuấn tú mất mát hiện đầy hơi lạnh, khiến Tuyết Nhi sinh ra cảm giác hoảng hốt, rất giống như trái tim Âu Dương Văn đã theo Vu Thiện rời đi, làm cô ta lo lắng.

“Văn, anh làm sao vậy? Bọn họ là ai?” Tuyết Nhi thử hỏi, cô ta muốn biết suy nghĩ của Âu Dương Văn, đối với cô ta mà nói rất quan trọng. lquydon

“Không sao, ăn cơm đi.” Âu Dương Văn nghe câu hỏi của Tuyết Nhi thì khôi phục lại bộ dạng lịch sự như ngày thường, tuyệt đối không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chỉ có trong lòng mọi người ở nhà hàng đều có một nghi vấn, mới vừa rồi là hai anh em nhà họ Âu Dương cùng tranh giành phụ nữ sao? Cô ấy là ai?

“Oh.” Tuyết Nhi ngoan ngoãn cầm đũa lên ăn cơm, trong lòng cười trộm, hừ, Vu Thiện cô không biết tự lượng sức mình, dám dụ dỗ Âu Dương Văn trước mặt cô, lần này người đàn ông kia nhất định sẽ dạy dỗ cô ta. Tâm tư hai người không giống nhau, lẳng lặng cơm nước xong Âu Dương Văn đưa Tuyết Nhi trở về.

“Xuống xe!” Trở lại nhà Âu Dương, Âu Dương Lãnh không chờ tài xế tới mở cửa mà đi xuống xe trước, Hắc Mộc đã sớm tới tập đoàn họ Âu Dương trước, bây giờ là tài xế đưa bọn họ trở về.

Biết về nhà Âu Dương, tâm tình Vu Thiện mới bình tĩnh lại vì trong nhà còn có thím Lan, ít nhất Âu Dương Lãnh còn có chút cố kỵ, mới vừa rồi trên đường Âu Dương Lãnh nổi giận đùng đùng khiến cho thần kinh cô căng thẳng, nếu như Âu Dương Lãnh dẫn cô tới chỗ khác thì cô thật sự sẽ gặp khó khăn.

Vu Thiện thu hồi suy nghĩ của mình đi theo Âu Dương Lãnh xuống xe, Âu Dương Lãnh bị động tác chậm chạp của cô chọc giận một lần nữa, là cô cố ý sao? Nghĩ đến hình ảnh vừa nói vừa cười lúc nãy của cô và Âu Dương Văn, trái tim của anh liền ngột ngạt hoảng hốt.

“Còn không mau một chút!” Âu Dương Lãnh hung dữ nói, đợi sau khi cô xuống xe, lỗ mãng dắt cô đi, động tác rất hung tợn, không bận tâm tới Vu Thiện có thể ngã nhào xuống hay không.

“Anh chậm một chút, tôi không đi được.” Vu Thiện giùng giằng sau lưng anh muốn Âu Dương Lãnh chậm lại, hình như chân của cô lại bị trẹo qua một bên khi giãy dụa ở nhà hàng lúc nãy, giống như là ở vị trí hôm trước bị.

“Thật quá phiền toái.” Âu Dương Lãnh nghe giọng điệu làm nũng của Vu Thiện tâm tình chợt khá hơn, nói thầm rồi xoay người ôm lấy Vu Thiện đi lên lầu hai, cho dù bây giờ Vu Thiện cầu xin tha thứ, hôm nay anh chắc sẽ không nương tay đâu.

“A, anh buông tôi ra, tôi sẽ tự đi.” Vu Thiện giật mình bị Âu Dương Lãnh ôm chặt, trong lòng có chút mất tự nhiên, hình như cô thấy thím Lan đứng sau lưng Âu Dương Lãnh nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lựng.

“Câm miệng.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng trợn tròn mắt nhìn Vu Thiện một cái, ngọn lửa trong mắt khiến lòng cô thoáng hiện vẻ lo lắng, không dám lộn xộn trong ngực anh, để mặc Âu Dương Lãnh ôm cô đi thẳng một mạch, tới phòng anh, Âu Dương Lãnh không được tính là dịu dàng ném Vu Thiện lên giường anh.

“Á, đau quá.” Vu Thiện bị Âu Dương Lãnh ném bất thình lình lên giường, khi nhìn thấy đây là phòng của Âu Dương Lãnh trong lòng bắt đầu sợ, lại còn nhìn thấy Âu Dương Lãnh khóa cửa ngay trước mắt mình!

“Nói, em muốn chứng minh cái gì?” Âu Dương Lãnh xem nhẹ sắc mặt hoảng sợ của Vu Thiện, bước mười bước nặng nề tới bên cạnh cô, mắt nhìn xuống vẻ mặt có hơi tái nhợt của cô, ngược lại bây giờ anh không vội xử phạt cô.

“Anh đang nói cái gì?” Vu Thiện không hiểu Âu Dương Lãnh đang nói gì, cô chỉ là cùng Âu Dương Văn ăn cơm mà thôi, trong khi đó còn có một cô gái tên là Tuyết Nhi nữa cơ mà, cô không cho là mình có gì phải sợ.

“Tại sao ở cùng một chỗ với Âu Dương Văn, nó là ai em biết không?” Âu Dương Lãnh bức bách hỏi, anh nhìn thấy trong mắt Vu Thiện sự trong sáng, hoàn toàn không có cảm giác bị anh bắt được, cô thật đúng là ‘thâm tàng bất lộ’ (Nghĩa là không để lộ tài năng – QT).

“Anh ta không phải là cậu hai nhà Âu Dương sao? Em chồng tôi!” Vu Thiện không biết Âu Dương Lãnh đang phát điên chuyện gì, cô cũng không cần thiết phải nói nhảm với anh, lập tức đi ra cửa, cô không quên đây là phòng Âu Dương Lãnh, ở cùng một chỗ với anh ta chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

“Em đi đâu vậy?” Khi cô ngồi dậy Âu Dương Lãnh đưa tay giữ chặt tay nhỏ bé của cô, kéo cô vào ngực mình, anh còn chưa trừng phạt cô đâu đấy, đi đâu chứ!

“Anh buông tôi ra, tôi phải đi về ngủ.” Lúc trở lại đã là bảy giờ tối, bận rộn cả một ngày cũng đã mệt, trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, cô không muốn để ý tới Âu Dương Lãnh.

“Em cho rằng em có thể trở ra an toàn về sao? Không khỏi quá ngây thơ rồi.” Âu Dương Lãnh ghé vào tai cô cười, tiếng cười kia khiến Vu Thiện lạnh cả sống lưng, hận không cách xa được ác ma Âu Dương Lãnh này, cô cảm nhận được mùi không bình thường.