Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 42: Viện điều dưỡng




Edit: Ngọc Hân – 

Khi Vu Thiện tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Âu Dương Lãnh, gối bên đã lạnh lẽo chứng tỏ Âu Dương Lãnh rời đi được một lúc. Vu Thiện thấy may mắn vì giờ phút này Âu Dương Lãnh không ở đây, cô không muốn nhìn thấy anh, tất cả những chuyện tối hôm qua hiện lên trong đầu, tối qua mình thế mà cảm giác được đau đớn?

Làm sao vậy nhỉ? Không phải trước đây Âu Dương Lãnh cũng trừng phạt mình rồi ư? Nhưng đau đớn trên người cô hiện giờ không giống là giả, chuyện gì xảy ra? Nhất là thấy dấu vết màu hồng trên ga giường, cô giật mình, dấu vết màu đỏ thẫm chứng tỏ đêm qua mới là lần đầu tiên của mình! 

Từ nhỏ cô đã bài xích đàn ông tới gần, bất kể là ai, chỉ cần là đàn ông thì cô cố gắng tránh ra xa, cho nên cô chưa bao giờ biết chuyện giữa nam và nữ, còn Âu Dương Lãnh là người đàn ông đầu tiên của cô, vậy còn anh ta, mình chắc chắn không phải là người đầu tiên của anh ta!

“Mợ chủ, mợ đã tỉnh chưa?” Giọng thím Lan vang lên từ ngoài cửa, cậu chủ đã dặn nhất định không thể để mợ chủ đói bụng, vì mợ chủ đã ngủ đến tận xế chiều.

“Thím Lan, cháu xong liền đây.” Vu Thiện vội bật dậy, khi nhìn thấy mấy dấu vết trên người cũng không nhịn được thở dốc vì kinh ngạc, đây chính là cô sao? Cả người tràn đầy dấu vết nói cho cô biết tối qua điên cuồng đến mức nào!

Cô tới phòng tắm, lúc Vu Thiện nhìn thấy mình trong gương, hic, đây là cô sao? Sắc mặt ửng đỏ, mặc dù tóc tai rối bời nhưng đôi môi đỏ bừng như đóa hoa, như vậy không khó nhìn ra chuyện tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt điên cuồng, nhất là cần cổ có mấy dấu hôn màu đỏ. Rõ ràng như vậy cũng khiến cô nhớ lại tại sao lúc đầu mình kháng cự đến thuận theo Âu Dương Lãnh, cô thật sự không thể tin được, người đó lại chính là cô!

Vu Thiện dời mắt sang chỗ khác, không dám nhìn mình trong gương, dùng nước lạnh tạt lên khuôn mặt ửng đỏ không ngừng nghỉ, liên tục cảnh báo mình không thể để cho Âu Dương Lãnh được như ý lần nữa! Vu Thiện nhanh chóng sửa sang lại mình, sau đó trở lại phòng thay quần áo, tìm đồ mà Âu Dương Lãnh đã chuẩn bị cho cô, những bộ quần áo này coi như kín kẽ, không giống những bộ quần áo hợp mode hiện nay là hở rất nhiều chỗ. Vu Thiện tìm thấy một bộ có thể che lấp những dấu vết trên người, nhưng dấu vết hôn nơi cổ thì không cách nào che hết được, vậy phải làm sao bây giờ? lequydoon

Àh, có thể dùng khăn quàng cổ che lại, Vu Thiện cao hứng lấy khăn lụa từ trong tủ quần áo ra, dùng chiếc khăn hợp với bộ quần áo quấn lên cổ, lúc xong mới yên tâm đi xuống lầu dưới.

Lầu dưới chỉ có mình thím Lan, nhìn thấy cô xuống vội vàng tiến lên: “Mợ chủ, cậu chủ dặn sau khi cô ăn cơm xong chờ cậu ấy về dẫn mợ đi một nơi.” Thím Lan cười híp mắt truyền đạt lại lời Âu Dương Lãnh cho Vu Thiện nghe.

“Dạ, thím Lan biết đi chỗ nào không?” Vu Thiện cau mày hỏi, Âu Dương Lãnh muốn dẫn mình đi đâu?

“Mợ chủ, thím Lan không biết.” Thím Lan kéo Vu Thiện tới ghế bên bàn ngồi xuống, cẩn thận gắp thức ăn giúp Vu Thiện.

“Vâng, thím Lan, thím cứ gọi cháu là Thiện Nhi đi.” Vu Thiện rất ghét hai chữ mợ chủ này, sẽ khiến cô nhớ tới mẹ.

“Không được đâu, đây là cậu chủ dặn.” Thím Lan khó xử nói, bà không biết tại sao mợ chủ không thích gọi như vậy, nhưng mệnh lệnh của cậu chủ bà không thể nào không nghe theo.

“Quên đi, tùy thím vậy.” Vu Thiện cũng không cưỡng ép, vì cô biết chỉ là do thím Lan nghe lời Âu Dương Lãnh mà thôi.

“Vậy mợ chủ từ từ ăn, thím Lan còn chuyện phải làm.” Thím Lan cung kính nói, mặc dù Vu Thiện không hề tự cao tự đại, nhưng nề nếp nhà Âu Dương rất nghiêm khắc, ông bà chủ và người giúp việc phân chia rất rõ ràng, cho dù cậu chủ rất kính trọng bà.

“Thím Lan làm việc của bà đi.” Vu Thiện cũng biết trách nhiệm của thím Lan, Âu Dương Lãnh là cậu chủ của bà, dĩ nhiên nên nghe lời Âu Dương Lãnh, hơn nữa thím Lan vẫn đối xử rất tốt với mình.

“Thím Lan lui xuống đây.” Thím Lan nói, cậu chủ dặn dò phải làm tổ yến dinh dưỡng cho mợ chủ, bây giờ bà phải đi xem lửa thế nào.

Sau khi thím Lan rời đi một mình Vu Thiện ăn cơm, vốn bụng rất đói nhưng chợt không muốn ăn uống gì. Cô để đũa xuống cẩn thận quan sát nhà họ Âu Dương, cô ở đây cho tới giờ cũng chưa có thời gian cẩn thận quan sát gian phòng này, hiện giờ có thời gian có thể từ từ nhìn ngắm.

Nơi này giống như nhà tù vậy, mỗi lần đi vào đều khiến cô có cảm giác hít thở không thông, giờ đây cô cũng đã gia nhập vào rồi, muốn đi ra ngoài e rằng rất khó!

“Thức ăn ăn ngon không?” Bất chợt có giọng nói vui vẻ truyền từ ngoài cửa vào, Vu Thiện quay đầu nhìn lại, là Âu Dương Lãnh về, anh mặc một thân âu phục màu xám tro, bao trọn cơ thể ngang tàng, dưới vỏ bọc lịch sự ẩn giấu một con ác ma khát máu đủ để hủy diệt cô! Giờ phú này tròng mắt Âu Dương Lãnh nhuốm vẻ khác lạ, môi mỏng hơi hé mở, gương mặt tuấn tú thể hiện sự cuồng dã.

“Tại sao không nói gì?” Âu Dương Lãnh bước tới gần cô, bộ dạng ăn mặc của cô như này càng thêm hấp dẫn, nhất là chiếc khăn lụa nơi cổ kia, càng khiến cô không nhiễm chút bụi trần.

Con ngươi Vu Thiện co rút, thân thể run rẩy, khoảnh khắc nhìn thấy Âu Dương Lãnh đôi môi không nhịn được mấp máy, thấy Âu Dương Lãnh đi tới bên cạnh mình, ký ức đáng sợ đêm qua ăn mòn thần kinh cô, lời anh uy hiếp Lam Ngọc vẫn quanh quẩn trong tai cô như cũ.

“Anh… Đã về?” Vu Thiện khó khăn nuốt nước miếng, cô tự nói với mình đừng sợ Âu Dương Lãnh, nhưng rõ ràng không có hiệu quả, cô cũng không biết sợ Âu Dương Lãnh cái gì, chỉ biết là cô bài xích anh đến gần.

“Sao ăn ít như vậy?” Khi Âu Dương Lãnh nhìn thấy thức ăn cô ăn còn thừa lại trên bàn, hỏi, thím Lan chuẩn bị đồ ăn cho cô nhiều như vậy, cô chỉ ăn một chút? Hay là thức ăn không hợp khẩu vị với cô?

“Tôi không đói.” Cô cúi đầu nhìn mặt đất, trước kia cô cũng chỉ ăn ít, bây giờ không có gì khác.

“Ngoan, ăn thêm nữa đi, sau đó dẫn em đi gặp mẹ em.” Âu Dương Lãnh dịu dàng nói, cưng chiều cầm đũa cô vừa đặt xuống lên để vào trong tay cô.

“Cái gì? Có thể gặp mẹ?” Vu Thiện vui mừng hỏi, cặp mắt phát ra tia sáng, kể từ khi mình bị ba đưa lên giường Âu Dương Lãnh tới này, còn chưa từng gặp mẹ.

“Ừ, ăn nhanh đi, nếu không thì không được gặp mẹ em đâu.” Âu Dương Lãnh nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vu Thiện trong lòng hơi không vui, cô ở bên cạnh mình chưa từng có biểu hiện vui sướng tột cùng như thế!

“Ừ, tôi ăn.” Vu Thiện vội nhận đũa Âu Dương Lãnh đưa cho mình, nhanh chóng bón cơm vào trong miệng, chỉ cần vừa nghĩ tới có thể gặp mẹ cho dù không đói bụng cô cũng muốn ăn.

Nhìn thấy bộ dạng cô ăn như hổ đói, Âu Dương Lãnh hơi nheo mắt lại, rõ ràng cô không ăn được, tại sao không phản kháng? Chẳng lẽ vì chỉ để gặp mẹ cô?

“Tôi xong rồi!” Vu Thiện vơ vét thức ăn trên bàn gần như không còn gì mới để đũa xuống, cố đè nén dạ dày bắt đầu biểu tình như dời sông lấp biển, cố gắng cười tươi trước mặt Âu Dương Lãnh.

Âu Dương Lãnh không nói gì, vẻ cố nén trên mặt cô sao anh không nhìn thấy được chứ, nhưng anh không thể hiện ra, dịu dàng mang cô đi tới cửa xe, dưới sự mong ngóng của cô, xe chạy về hướng khu viện điều dưỡng.