Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Chương 38: Em là của ta




Ghế sau hai người kịch liệt dây dưa, bên ngoài chính là người đến người đi, chỉ cần có người từ cửa xe trước nhìn vào, có lẽ sẽ thấy một màn như vậy.

Hàn Triết Si một bên hôn hắn, một bên thò tay đem dây lưng ở bên trong quần áo Tống Tử Hàm cởi ra, bàn tay tại trên làn da của cậu ma sát. Ly khai môi của cậu, sau đó liền hôn xuống cần cổ.

Tống Tử Hàm rốt cục có cơ hội hít thở, thở gấp gọi, “Triết Si…”

Hàn Triết Si không nghe thấy, hôn xương quai xanh, dùng tay chà xát lộng lấy trước ngực của cậu.

Tống Tử Hàm giãy dụa nói: “Triết Si, không nên ở chỗ này.”

Hàn Triết Si rốt cục ngừng động tác, dùng tay giữ cái gáy Tống Tử Hàm, đem trán của mình chống đỡ lên, chóp mũi đụng nhau, “Em là của ta.” Trong lời nói mang theo nộ khí, ngươi là của ta, cho nên ta muốn chiếm hữu ngươi.

Hắn ghen tị, vừa rồi thời điểm lái xe đi ngang qua trông thấy cách đó không xa Tống Tử Hàm của hắn cùng nữ nhân khác ngồi một chỗ, trò chuyện còn rất tốt. Vì vậy, ghen tị.

Coi như là Tống Tử Hàm đã hiểu, nhìn thấu Hàn Triết Si tại sao phải như vậy, vì vậy giải thích nói: “Nàng là hàng xóm trước kia của em, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mẹ của em muốn em cùng nàng đi mua ít đồ.”

Ly khai cái trán Tống Tử Hàm, Hàn Triết Si chọn lấy lông mày hỏi: “Cho nên em muốn nói cho anh biết em cùng nàng là thanh mai trúc mã?” Ngữ khí so với giấm còn chua hơn.

“Anh đừng hiểu lầm.” Tống Tử Hàm thanh âm cũng nhỏ lại, “Em cùng nàng không có gì.”

Hàn Triết Si đương nhiên biết rõ nàng cùng cậu không có cái gì vượt qua quan hệ bình thường, nhưng là bá đạo cường thế Hàn Triết Si chính là không thích Tống Tử Hàm cùng người khác quá gần gũi.

Tống Tử Hàm đem dây lưng mới vừa rồi bị kéo đi một lần nữa nhét vào bên trong, nhìn Hàn Triết Si ngồi ở chỗ kia đầu hướng ngoài cửa sổ nói: “Nàng vẫn còn chờ em trở về, em tối nay sẽ tìm anh.”

Hàn Triết Si nói: “Đừng về.” Hắn không thích.

Tống Tử Hàm nhất thời bị làm khó, “Đừng như vậy.”

Hàn Triết Si nhìn chằm chằm vào Tống Tử Hàm, “Em nhất định phải trở về?”

“Em phải về nhà nói với mẹ.” Tống Tử Hàm làm khó nói.

Hàn Triết Si trầm mặt không nói lời nào, Tống Tử Hàm nhỏ giọng nói: “Ngày mai em đến chỗ anh.”

Hàn đại tổng giám đốc trầm mặc một lát cuối cùng mở miệng, “Đêm nay cứ tới.”

Tống Tử Hàm cũng không nói gì nữa, nhẹ gật đầu, “Ân.”

Giao dịch xem như hoàn thành. Hàn Triết Si lại hôn qua, lần này hôn tương đối ôn nhu. Trước khi đi, Hàn Triết Si tại bên tai nói: “Em là của anh.”

Tống Tử Hàm dở khóc dở cười, người này… Nói như thế nào mới tốt đây?

Có lẽ, Hàn Triết Si không cường thế bá đạo cũng không phải là Hàn Triết Si rồi.

Trở lại nơi mới vừa rồi bị kéo đi, Đỗ Bái Thanh vẫn còn đang đợi.

Tống Tử Hàm ra vẻ trấn định đi qua, mặt không đỏ tim không đập giải thích, “Vừa rồi có chút việc đi xử lý một chút.”

Xử lý vấn đề bạn trai ghen tuông.

Đỗ Bái Thanh cũng không có hoài nghi cái gì, vì vậy liền nói: “Đi mua một đôi giày rồi có thể trở về.”

Tống Tử Hàm tới giúp nàng cầm đồ, “Ân.”

Mua xong rồi đồ đạc về đến nhà, Ngô Thiến Linh vừa mới ngủ một giấc dậy.

Tống Tử Hàm xem sắc mặt của nàng không được tốt, “Mẹ, ngươi thường xuyên như vậy cũng không phải biện pháp, hay là đi bệnh viện khám.”

Ngô Thiến Linh liền nói: “Thân thể của ta chính mình còn không biết sao, ngươi nha, cũng không cần quá quan tâm đâu.”

Nói xong liền vẻ mặt vui vẻ, “Tới tới tới, cho ta xem xem các ngươi mua được cái gì!”

Hai nữ nhân ở trên ghế sofa phòng khách bàn luận quần áo mới mua, Tống Tử Hàm liền tiến vào trong phòng.

Chuông điện thoại dành riêng cho người nào đó liền vang lên, Tống Tử Hàm nhận cuộc gọi, bên kia hỏi về nhà chưa.

Tống Tử Hàm đáp: “Đến rồi.”

Bên kia nói: “Đói bụng.”

Tống Tử Hàm nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới năm giờ rưỡi chiều, liền đói bụng.

“Trước gọi giao hàng.”

“Anh muốn ăn đồ em làm.”

Hàn đại tổng giám đốc là ăn đồ Tống Tử Hàm làm đến nghiện rồi.

“Em buổi tối mới đến được.” Đánh giá một chút, tối thiểu phải ăn cơm tối, tắm rửa thay quần áo mới đi được.

“Anh chờ em.”

Nói xong, Hàn Triết Si liền cúp điện thoại. Tống Tử Hàm nhìn màn hình điện thoại di động thở dài, cậu không có biện pháp, người kia đói bụng, cậu lại không đành lòng. Không ở nhà ăn cơm, tắm rửa thay một bộ quần áo liền chạy đến nhà hắn.

Làm cơm cho hắn, cùng hắn một chỗ ăn.

Buổi tối ngủ, làm tiếp sự tình hôm nay trên xe chưa có làm xong.

Tắt đèn trong phòng một mảnh đen kịt, hai cỗ thân thể giao quấn thanh âm làn da ma sát rõ ràng có thể nghe được, nương theo tiếng thở gấp, cùng ngâm nga ái muội. Thân thể giao triền, kết hợp chỗ kín, song môi triền miên, tần suất cùng tiết tấu luật động đều hết sức ăn ý, lúc này hai người liền như hợp làm một thể.

Triều cường đi xuống, Hàn Triết Si liền nắm tay Tống Tử Hàm, hai thân thể không hề che chắn gần kề nhau, dư âm kích tình vẫn còn lưu lại.

“Chuyển qua ở cùng anh.” Hàn Triết Si nói.

Tống Tử Hàm trầm ngâm một lát, sau đó đáp: “Đợi một thời gian nữa.”

“Cho anh cái lý do.”

Tống Tử Hàm nhẹ mấp máy đôi môi mới vừa rồi bị hôn đến sưng đỏ, “Ba mẹ em còn chưa biết.”

Còn không biết cậu cùng đồng tính một chỗ.

“Em sợ bọn họ không thể tiếp nhận.” Tống Tử Hàm nói. Chuyện này, ngay cả mình trước kia cũng không thể tiếp nhận, huống hồ là mẫu thân một lòng muốn cậu kết hôn, còn có phụ thân là một giáo viên. Cậu cũng mâu thuẫn, sợ cha mẹ không đồng ý, cấm bọn hắn kết giao.

“Nếu như bọn họ không đồng ý, em có phải sẽ buông tay?”

Tống Tử Hàm ngẩng đầu, “Em không có nói như vậy.”

Hàn Triết Si thu hẹp vòng tay, đem Tống Tử Hàm giam cầm trong ngực, đem cái cằm đặt tại đỉnh đầu của cậu, hắn nói: “Anh không có khả năng buông tha em.”

Nói được rất bá đạo, rất cường thế, rất cao ngạo, dịch sang câu nói bình thường là, đối với ngươi, ta sẽ không buông tay.

Nghe được câu này, Tống Tử Hàm trong lòng ngọt ngào, vì vậy liền đem đầu vùi vào lồng ngực của hắn.

Mặc kệ về sau như thế nào, ít nhất bây giờ còn cùng một chỗ, mặc kệ về sau như thế nào biến, ít nhất những lời này của hắn là phát ra từ nội tâm.

Ngô Trác Văn gần đây có vấn đề, có vấn đề rất lớn. Lúc làm việc, đột nhiên thần trí không biết đi nơi nào, bị trưởng phòng kinh doanh nhìn nhìn chòng chọc rất nhiều lần.

Ngô Trác Văn vỗ vỗ bả vai Tống Tử Hàm bên cạnh đang chăm chỉ làm việc, vừa muốn nói gì, một câu lại nuốt trở vào.

Tống Tử Hàm nhìn hắn muốn nói lại thôi không hiểu ra sao, “Làm sao vậy?”

Hỏi những lời này, Ngô Trác Văn lại không biết nói cái gì, sau đó liền vẻ mặt hờ hững nói: “Không có việc gì.”

Tống Tử Hàm quay đầu, tiếp tục công việc.

Sau đó, Ngô Trác Văn lề mà lề mề thật lâu, cuối cùng đem Tống Tử Hàm kéo đến một nơi kín đáo, lại ấp úng thật lâu, không dám nói ra khỏi miệng.

Tống Tử Hàm hỏi: “Đến cùng làm sao vậy?”

Ngô Trác Văn hít một ngụm khí, cố lấy dũng khí nói: “Ta với ngươi cũng coi như bạn tốt, nói cho ngươi chuyện này, ngươi xem nên làm cái gì bây giờ.”

“Nói.” Vẫn đang chờ hắn nói ra đây.

“Ta… Ta…” Ngô Trác Văn mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu lắp bắp, “Ta, ta được tỏ tình, là thanh mai trúc mã của ta.”

Còn tưởng rằng là chuyện gì, Tống Tử Hàm cười cười, một chưởng vỗ lồng ngực của hắn, “Chúc mừng.”

“Thế nhưng mà…” Ngô Trác Văn thẹn thùng, mặt vẫn rất hồng, “Thế nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Thế nhưng mà…” Ngô Trác Văn sợ bị người nghe thấy, để sát vào bên tai Tống Tử Hàm nói: “Thế nhưng mà, hắn cũng là nam.”

Vậy thì trở thành vấn đề lớn.

Tống Tử Hàm hiển nhiên xem nhẹ vấn đề này, đồng tính vẫn có thể có chân ái, vẫn có thể một chỗ tư thủ cả đời. Nhưng là tình yêu giữa đồng tính, hơn nữa là một bên tình nguyện, hai bên tình nguyện dù sao cũng là số ít.

“Vậy ngươi có thích người ta không?” Tống Tử Hàm trực tiếp hỏi.

Ngô Trác Văn trên mặt càng đỏ, “Ai biết ah, đột ngột như vậy.”

Tống Tử Hàm đại khái minh bạch ý của hắn, “Là ngươi còn chưa có chuẩn bị tâm lý?”

Ngô Trác Văn đỏ mặt gật đầu, “Hắn nói cho ta ba ngày cân nhắc.”

“Hiện tại qua bao nhiêu ngày rồi?”

Ngô Trác Văn duỗi ra một đầu ngón tay. Tống Tử Hàm nhìn tay của hắn, gật đầu nói: “Mới qua một ngày, còn có hai ngày có thể cân nhắc.”

Ngô Trác Văn giải thích, “Ta nói là, còn thừa lại một ngày.”

Tống Tử Hàm bất đắc dĩ mà nhìn hắn.

Ngô Trác Văn hỏi lại: “Ngươi nói, đáp ứng hay là không đáp ứng đây?”

Tống Tử Hàm nâng cằm lên nhìn Ngô Trác Văn mặt đỏ tới mang tai, “Ngươi đối với hắn rốt cuộc là cảm giác gì.”

Ngô Trác Văn lắc đầu, Tống Tử Hàm khó xử, “Ta đây như thế nào cho ngươi ý kiến.”

“Hắn nói có thể vì ta làm mọi thứ.” Ngô Trác Văn yếu ớt mà mở miệng.

Tống Tử Hàm chỉ cảm thấy buồn cười, không biết vì cái gì, nhìn bộ dáng Ngô Trác Văn ngơ ngác ngây ngốc liền muốn cười, “Cho nên, thì ra là vì vậy cho nên ngươi động tâm?”

Ngô Trác Văn lại lắc đầu, gương mặt đỏ hồng vài phần ngượng ngùng, “Cũng không phải, ta nói với hắn ta sợ đau, hắn liền nói để cho ta ở phía trên.”

“Xem ra người ta là thật tâm đối với ngươi.” Bằng không thì, một nam nhân sẽ không dễ dàng nói ra mình có thể ủy khuất cho người khác áp dưới thân.

“Vậy ngươi nói, ta nên trả lời hắn thế nào đây?” Ngô Trác Văn bắt đầu vặn ngón tay, một bộ nữ nhân thẹn thùng yếu ớt.

Tống Tử Hàm thở ra một hơi, “Cái này tự ngươi xem xét, ta không giúp được ngươi.”

Sau đó còn nói: “Ngươi nếu là thật tâm yêu thích hắn, vậy thì cùng hắn một chỗ, nếu như không phải thì quên đi, dù sao kết quả là song phương đều tổn thương. Cho nên, đến cùng có thích người ta hay không, chính ngươi hiểu rõ ràng hãy trả lời.”

Xã hội này đồng tính luyến ái yêu nhau, có một bộ phận thực sự không phải là thật sự yêu nhau. Có một số người đồng tính đối tượng tỏ tình cũng không phải nhất định là đồng tính luyến, mà đối tượng thổ lộ có lẽ sẽ ôm tâm tính chơi đùa đi thổ lộ. Nhưng là, cái này thường sẽ tạo thành hậu quả lưỡng bại câu thương.

Ngô Trác Văn nói sẽ hảo hảo nghĩ kỹ. Cái gọi là thanh mai trúc mã, chính là từ nhỏ học cùng lớp, đến trường cấp hai vẫn là cùng lớp, trường cấp ba mặc dù không cùng lớp nhưng là cùng trường học, đến đại học vẫn là cùng trường học. Đến khi tốt nghiệp đi làm, còn thường xuyên hẹn nhau một chỗ đàm luận vấn đề công tác, cùng nhau thổ lộ những chuyện bức xúc.

Như vậy cùng nhau lớn lên một chỗ hơn mười năm đều không có tách ra, nếu như đột nhiên có một ngày một bên đưa ra muốn dùng một loại quan hệ vượt qua hữu nghị hoặc là vượt qua huynh đệ, bên kia biểu hiện khinh ngạc cũng là bình thường.

Ngô Trác Văn so với Tống Tử Hàm lớn hơn hai tuổi, người trẻ tuổi vừa qua tuổi hai mươi lăm vẫn có một điểm ngây thơ, rất thích nghiên cứu máy ảnh mới mua. Ngay cả mình cũng không có chú ý, chính mình chụp ra mấy tấm ảnh, tấm nào có người cơ hồ đều là cùng là một người,  là thanh mai trúc mã vẫn luôn bên cạnh mình.

Có lẽ, một chỗ thời gian dài, sẽ cảm thấy đối phương ở bên cạnh mình là một điều hiển nhiên, không cần sợ sẽ đột nhiên mất đi hoặc là đột nhiên thay đổi.

Nhưng là có một ngày không thể không đối mặt thời điểm thay đổi, sẽ mờ mịt.

Tống Tử Hàm về đến nhà, vẫn cùng Ngô Trác Văn đắn đo bất định hàn huyên trong điện thoại, thanh niên mơ màng suy nghĩ về tình yêu như nữ hài tử, hỏi cái này hỏi  cái kia. Trong giọng nói hưng phấn lại thẹn thùng, còn có đủ loại không xác định.

Tiếp điện thoại của Ngô Trác Văn, mới phát hiện thời điểm đang cùng Ngô Trác Văn trò chuyện, còn có cuộc gọi khác không nghe.

Là Hàn Triết Si gọi tới.

Tống Tử Hàm gọi lại, người bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, nói một câu, “Tới thanh toán.”

Lại ở nơi nào ăn cơm không mang tiền mặt.

“Ở đâu?”

“Chỗ cũ.”

Tống Tử Hàm đi giầy vào liền đi ra cửa.