Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 156: Tại sao anh cứ cảm thấy ăn em không đủ như vậy?




Editor: Trà sữa trà xanh

Trong phòng bệnh yên tĩnh trừ tiếng thở dốc của bệnh nhân, cái gì khác cũng không nghe được. Giọt giọt tí tách ánh đèn xuyên thấu qua cửa thủy tinh chui vào, loáng thoáng có thể thấy rõ trên giường bệnh là một mỹ nữ tóc dài.

Ngoài cửa, đám vệ sĩ nghiêng người dựa vào nhau mà ngủ, tiếng ngáy vang trời đinh tai nhức óc ở trong hành lang.

Lạc Mật Mật từ từ mở mắt, nheo lại thành khe hở quan sát tình huống chung quanh, sau khi nhận thấy không có ai, cô mới chậm rãi đứng dậy, dùng sức rút ra ống tiêmvô nước biển.

"Ai nha má ơi, thật rất đau nha, nếu không phải vì chạy ra khỏi cái nhà tù chết tiệt kia, mình đây tám đời cũng sẽ không tổn thương tới mình như vậy." Lạc Mật Mật dò cái đầu, nhìn bên trái một chút nhìn phải một chút, nhón chân lên chạy bộ đến cửa, vừa mở cửa thiếu chút nữa bị dọa cho bể mật gần chết.

Đáng chết, sao lại nằm ở đây? ! *** cầu, bên ngoài có ghế các ngươi lại không nằm, từng người một tựa tại trên khung cửa, nghĩ biện pháp thật hay nha.

Lạc Mật Mật giơ chân lên cố gắng bước qua, nhưng căn bản bước chẳng qua. Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Mật Mật không thể làm gì khác hơn là xoay người đưa đến cái ghế, một cước đứng thẳng đi lên, vừa định nhảy lên phía trước, lại đứng lại.

"Ai yêu, giày này nếu rơi xuống đất sẽ phát ra âm thanh rất lớn, làm thế nào đây, nếu không trước hết cởi ra thôi." Lạc Mật Mật đưa tay lấy giày của mình xuống, thuận lợi nhảy qua rơi vào trong hành lang.

"Ai nha, chân của mình rất tê nha!" Nhưng, bây giờ Lạc Mật Mật nào có ý định đi trông nom đôi chân này, vừa nhấc chân xoa bóp, vừa điên cuồng chạy về phía trước .

Ngày hôm sau, trời râm.

"Các ngươi, các ngươi thật là lợi hại nha, tôi tới đây mà các ngươi còn đang ngủ, bây giờ thì tốt rồi, người đâu? Tất cả các ngươi cho tôi biết người đâu?"

Sáng sớm Thuộc Oái Nương đã đến bệnh viện, thấy vệ sĩ của mình từng người một xiêu vẹo còn đang ngủ, liền có cảm giác chẳng lành. Đánh thức bọn họ liền đẩy cửa đi vào, Lạc Mật Mật đã sớm không biết đi đâu.

Thuộc Oái Nương rất là sốt ruột, cũng không phải tức giận bình thường. Bà như vậy cũng không phải vì sợ Lạc Mật Mật chạy thoát Bùi Nhã Phi sẽ trách tội bà, mà là giám định DNA của bà còn chưa có kết quả, bây giờ Lạc Mật Mật lại biến mất, không biết bao giờ mới gặp lại nữa.

"Cô nhóc đó có phải hay không đây?" Thuộc Oái Nương nhìn ra ngoài cửa, thở dài.

~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~

Quán bar ồn ào náo nhiệt, rất nhiều nam nữ 8x, 9x thậm chí 10x uốn éo trong tiếng nhạc sôi động.

Lạc Mật Mật từ từ đi vào quầy rượu, lảo đảo đi tới ghế sa lon ngồi xuống. Vốn là cô không tính tới nơi này tìm Văn Y, nhưng sau khi bị Thuộc Oái Nương bắt cóc, Lạc Mật Mật cảm giác trên người cô vừa không có tiền vừa không có người quen, lưu lạc khắp nơi ngược lại nguy hiểm nặng nề.

Hiện tại coi như cô tìm công việc làm ra tiền cũng không thể nào, vết thương trên cổ tay mặc dù không sâu, nhưng hoạt động còn đau dữ dội.

Lạc Mật Mật híp mắt nhìn trên sấn khấu, không biết từ lúc nào văn nghệ mới xuất hiện, thật sự cô không còn hơi sức rồi, cho nên thuận thế nằm ở trên bàn ngủ thiếp đi.

"Này, cô tỉnh đi, nơi này không phải chỗ ngủ, buồn ngủ đi thì đi khách sạn, đừng ở chỗ này ảnh hưởng việc làm ăn của chúng tôi." Nam nhân viên phục vụ dùng sức xô đẩy Lạc Mật Mật mấy cái, tức giận đánh thức cô.

Có thể là do dùng sức lực quá lớn, Lạc Mật Mật bỗng nhiên có cảm giác cổ tay đau đớn muốn chết, "A" một tiếng bừng tỉnh.

Thật là hổ lạc bình dương bị khuyển khi nha.

"Ngươi làm gì thế, làm gì đẩy tôi? !" Lạc Mật Mật tức giận trừng mắt liếc.

Nam phục vụ nhìn dáng vẻ chật vật của Lạc Mật Mật, căn bản không có đặt cô ở trong mắt, khinh thường nhìn cô nói, "Ngươi nói xong chưa, ngươi không biết nơi này không thể ngủ sao? Ngươi nằm yên ở đây cũng không làm gì, còn chiếm chỗ ngồi, chẳng phải là phân chiếm hầm cầu không chịu đi sao?"

Nghe lời này, Lạc Mật Mật tức giận xông tới não, "Ngươi nói cái gì, ta cho ngươi nói lại một lần nữa, nói người nào là phân chiếm hầm cầu hả, ngươi tin bây giờ ta cho ngươi ăn hết toàn bộ những thứ chiếm hầm cầu đó hay không!"

Thật là càng nói càng khó nghe, nam phục vụ đứng ở trước chỗ ngồi cũng không cam chịu yếu thế, hai người chỉ còn kém đứng lên đánh nhau.

Lạc Mật Mật không ăn cứng, náo loạn làm mọi người vây quanh bàn tán, Lạc Mật Mật thật muốn đi tìm quản lý kêu đuổi việc hắn ngay. Nhưng thân thể cô suy yếu tới cực điểm, nếu không phải là muốn tranh thắng thua, đoán chừng Lạc Mật Mật nói cũng không muốn nói.

"Con nhóc này là từ đâu tới, lại ở nơi này giương oai, cẩn thận ta báo cảnh sát bắt ngươi bây giờ!" Nam nhân viên phục vụ uy hiếp.

Sao Lạc Mật Mật lại nhìn hắn không vừa mắt như vậy, náo loạn như vậy, cả người cũng tức giận nổ tung. Lạc Mật Mật thuận tay cầm lên một chai bia bên cạnh d/dl[q;d, đập tới ót nam phục vụ.

Miếng thủy tinh màu xanh lá cây mảnh hòa lẫn bọt trắng như tuyết từ trên đầu nam phục vụ chảy xuống, tiếp theo là máu đỏ tươi phun ra.

"Ưmh ——" Trong đám người trăm miệng một lời phát ra âm thanh, không có một chút kinh ngạc, không có chút nào cảm thán, tất cả giống như một chuyện bình thường.

Tựa hồ loại chuyện như vậy ở chỗ này không còn lạ gì.

"Ngươi đi báo cảnh sát nha, ta vừa giúp cho ngươi có lý do rồi đó! Tiểu tử, ngươi không phải ta rất quen thuộc với cục cảnh sát sao, không được ta liền dẫn ngươi vào xem một chút!" Lạc Mật Mật tay cầm chai bia bể tan tành, tức giận phẫn nộ nhìn chằm chằm nam phục vụ.

Ai cũng không biết, lần này tiêu hao toàn bộ nguyên khí của Lạc Mật Mật, lúc này cả người cô đã vô lực, chai rượu cầm trong tay cũng yên lặng run run.

Trong đám người nhộn nhịp chui ra một mỹ nữ tóc dài phất phới. Không cần chất vấn, là Văn Y. Cô mở to mắt hoảng sợ, tìm kiếm xung quanh, cuối cùng rốt cuộc ở nơi này dừng lại trên người nữ chính nhếch nhác, mới nhận ra đây là Lạc Mật Mật.

"Mật Mật, rốt cuộc mình đã tìm được cậu. Mấy ngày nay cậu chạy đi nơi nào? !" Nói xong, Văn Y bước nhanh xông về trước ôm lấy Lạc Mật Mật sắp sửa ngã quỵ.

Mới vừa rồi ở phía sau sân khấu nghe người ta nói lại có người gây chuyện trong quán bar, thế nhưng lần là một cô nhóc. Văn Y vốn là không muốn quan tâm cái náo nhiệt này, nhưng nghe nói cô nhóc này dáng dấp rất đẹp mắt, tính khí cũng rất lớn không chịu được.

Lúc ấy ở trong lòng Văn Y phỏng đoán có phải là Lạc Mật Mật đến tìm mình hay không, cô cũng là ôm hi vọng đi ra đây, không nghĩ tới thật để cho mình cho gặp phải.

"Mật Mật, cậu làm sao vậy?" Văn Y nhìn Lạc Mật Mật tê liệt ngã vào trong ngực mình, không khỏi đau lòng.

Nhưng nam nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh cũng không có tính cho qua như vậy, "Văn Y, đây là của bạn của cô sao? Cô coi cô ta đánh tôi thành ra như vậy rồi, phải làm sao đây?"

"Làm sao là làm sao? Không phải anh kiếm chuyện chọc cô ấy thì sao cô ấy đánh anh? Cô ấy cũng không phải là người tùy tiện gây chuyện. Tôi cho anh biết, anh tốt nhất biết điều một chút, cô ấy là đại tiểu thư Lạc gia nổi danh, anh không chọc nổi đâu."

Một tiếng này thả ra, trong đám người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Văn Y đỡ Lạc Mật Mật đi tới phía sau sân khấu, chỉ chốc lát sau liền dẫn cô trở về nhà.

"Văn Y, cậu đừng nói với Thiểu Trạch mình ở nhà cậu, mình không muốn cho anh biết hành tung của mình." Lạc Mật Mật không còn hơi sức tựa vào trên giường, khuôn mặt khó chịu.

Văn Y bưng tới một ly nước đường đỏ đặt ở trên tay Lạc Mật Mật, nhất thời kinh ngạc há to mồm, "Mật Mật, cổ tay của cậu! Đây là cái gì, cậu cắt cổ tay của mình sao! Chẳng lẽ cậu vì Thiểu Trạch nhà cậu mà tự sát? Sao cậu lại ngốc như vậy! Mình còn tưởng rằng cậu đến kinh nguyệt, sao cậu lại tự làm tổn thương mình như vậy!"

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Văn Y, Lạc Mật Mật không khỏi mỉm cười, "Xem ra ở nơi này vẫn còn người quan tâm đến mình. Mình cho cậu biết đây không phải là vết thương bình thường, là vết thương cứu mạng của mình."

Mấy câu nói đó làm cho Văn Y rất là không hiểu. Cắt tay cũng có thể cứu người? Kỳ quặc!

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?" Chân mày Văn Y vặn thành một vướng mắc.

"Nói rất dài dòng nha, nhưng cậu phải đồng ý với mình, không được nói cho Lạc Thiểu Trạch mình ở chỗ này. . . . . ."

~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~

Ánh mặt trời sáng sủa, sáng chói đánh vào rèm cửa sổ, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo, biểu thị hôm nay rất tốt đẹp.

Lạc Mật Mật nằm trong chăn ngủ ấm áp thật thơm mát, chìm sâu như vậy, chỉ sợ là khua chiêng gõ trống đều vô pháp đánh thức cô nhóc này.

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng thon dài chậm rãi đi vào. Bước chân ấy thật nhẹ, không có bất kỳ dấu vết quấy rầy, thuận lợi ngồi ở bên cạnh đầu giường Lạc Mật Mật.

"Mật Mật, em vẫn khỏe chứ?" Giọng nói dồi dào từ tính vang vọng ở Lạc Mật Mật bên tai, hồi lâu cũng không thấy cô có phản ứng.

Nhưng, bất chợt, Lạc Mật Mật giống như gặp cơn ác mộng, cả người bắt đầu không ngừng khóc thút thít cùng giãy giụa, lắc đầu lớn tiếng kêu lên, "Bánh nướng áp chảo, anh không cần phải đi, em biết rõ là em không đúng, anh đừng rời khỏi em được chứ?"

Tay nhỏ bé giơ lên bắt lung tung trong không khí bị người nắm chặt, Lạc Mật Mật cũng vì thế tỉnh lại. Cô từ từ quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, không khỏi há to miệng, "Anh, tại sao anh ở chỗ này?"

Lạc Mật Mật bắt đầu tránh khỏi đôi tay của anh, hướng ra cửa kêu to, "Văn Y, Văn Y đâu rồi, không phải mình đã kêu cậu không được nói sao? Tại sao cậu còn gọi anh ấy đến! Mình không muốn thấy người này không muốn thấy anh. . . . . ."

Thấy Lạc Mật Mật khổ sở kêu to, Lạc Thiểu Trạch thật khổ sở, anh đứng lên, ôm Lạc Mật Mật, "Mật Mật, em đừng như vậy nữa? Em như vậy anh sẽ rất đau lòng, em đừng như vậy có được hay không?"

Nghe được giọng nói của Lạc Thiểu Trạch, trong lòng Lạc Mật Mật không khỏi khó chịu.

Tại sao phải để cô gặp được Lạc Thiểu Trạch? ! Cô đã là một người không trong sạch, chẳng lẽ muốn để cho cô như vậy đi đối mặt người cô yêu d;d[l[q[d sao? Không được, này không thể!

Lạc Mật Mật lại một lần lựa chọn bắt đầu tránh thoát lồng ngực của Lạc Thiểu Trạch, lại bị Lạc Thiểu Trạch càng ôm càng chặt, cho đến khi Lạc Mật Mật mệt mỏi buông tha.

"Em đừng trách Văn Y, không phải cô ấy nói cho anh biết, anh nghe nói tối hôm qua em ở trong quán bar gây chuyện, anh liền đoán được em nhất định sẽ ở nhà Văn Y, cho nên anh liền tới."

"Ha ha, anh rất thông minh sao? Bây giờ sao anh không ở nhà bồi vợ yêu của anh đi, anh chạy đến nơi đây làm gì?" Lạc Mật Mật không biết vì sao mình lại bắt đầu tức giận, nhưng vừa nghe đến Lạc Thiểu Trạch nói chuyện, không biết lý do lại nghĩ đến chuyện anh đã kết hôn, đã cùng Bùi Nhã Phi ở cùng một chỗ.

Nghĩ tới Bùi Nhã Phi Lạc Mật Mật liền hận nghiến răng nghiến lợi. Dĩ nhiên không phải bởi vì Bùi Nhã Phi gả cho Lạc Thiểu Trạch, thay thế vị trí của cô, mà là cô có thể nhìn ra được, người phụ nữ này đi tới Lạc gia tuyệt đối không phải bởi vì yêu Lạc Thiểu Trạch.

Nghe được lời nói của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch lại không nhịn được cười, "Xem ra em chính là quan tâm anh nha, cái cô nhóc này còn biết ghen!"

"Em đang ghen sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy nha? Còn nữa, không phải bây giờ anh đã biết mình muốn cái gì rồi sao? Không phải anh đã xác định người anh yêu là Bùi Nhã Phi rồi sao, anh mới cùng cô ta kết hôn sao? Vậy bây giờ anh tới tìm em làm gì đây?" Lạc Mật Mật cáu giận.

Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật trong ngực nhất thời không nói được gì.

Mấy ngày này, không biết Lạc Mật Mật đã trải qua bao nhiêu chuyện, thấy ánh mắt quật cường kia của cô, Lạc Thiểu Trạch nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trước kia Lạc Mật Mật không buồn không lo, nhưng bây giờ cô thật giống như toàn thân trang bị võ trang, gai nhọn thật dài đâm ra bảo vệ mình, chỉ sợ người khác động vào cô.

"Mật Mật, nếu như mà anh nói anh cưới Bùi Nhã Phi không phải bởi vì tình yêu, mà là có nỗi khổ tâm em tin tưởng sao?" Đầu Lạc Thiểu Trạch từ từ đặt ở trên bả vai Lạc Mật Mật, mắt mệt mỏi nhìn về phía trước.

Lạc Mật Mật sửng sốt, có chút không hiểu rõ ý tứ của Lạc Thiểu Trạch.

"Anh đang nói cái gì?"

Lạc Thiểu Trạch từ từ ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn một cái vào tóc Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật cảm giác trong nháy mắt có một dòng điện chạy toàn thân, loại cảm giác đó rất quen thuộc.

"Mật Mật, em còn nhớ rõ không? Anh đã từng nói, em phải kiên trì, chỉ có như vậy chúng ta mới đi tới cuối cùng. Anh biết em không muốn gặp anh, không chỉ là bởi vì anh kết hôn, anh rời khỏi em, mà là vì cái đêm đó đúng không? . . . . . ."

Lời nói thong thả ung dung khiến Lạc Mật Mật nhất thời có chút cảm giác lờ mờ, cô chợt không biết rõ rốt cuộc Lạc Thiểu Trạch muốn nói cái gì rồi, cả người cũng bất động.

"Mật Mật, em xem." Dây chuyền màu bạc treo nhẫn bạc trong nháy mắt đáp xuống trước mặt Lạc Mật Mật, giống như là một đạo ánh sáng sáng ngời đánh vào đáy lòng cô.

"Cái này. . . . . . Tại sao cái này lại ở chỗ của anh?" Lạc Mật Mật từ từ nhận lấy chiếc nhẫn cẩn thận nhìn một chút, tiếp theo liếc nhìn người đàn ông rúc vào bên cạnh mình, "Chẳng lẽ, người đêm đó là anh. . . . . ."

Lạc Thiểu Trạch nâng lên tròng mắt thâm thúy, gắt gao chụp lấy lòng của Lạc Mật Mật, "Đúng, là anh."

"Sao lại là anh? Em tưởng rằng đêm hôm đó em hoàn toàn mất đi anh, em cho là em có lỗi với anh, nhưng, tất cả cũng là. . . . . ."

"Cũng là ông trời cố ý an bài, đúng không?" Khóe miệng Lạc Thiểu Trạch lộ ra một tia nụ cười an ủi, "Mật Mật, em biết không? Anh cho là ngày đó anh phạm vào Thập Ác Bất Xá ( mười tội nặng nhất), người kia sao thuần khiết, tốt đẹp như vậy, anh lại. . . . . . Cho nên, anh vẫn tự trách, khổ sở. . . . . . Nhưng, sau đó, trong mấy ngày nay đi tìm em, anh đã suy nghĩ nghiêm túc về tất cả của chúng ta, đã trải qua nhiều như vậy, anh mới phát hiện trong đáy lòng của anh người anh yêu vẫn là em, cuối cùng vẫn là em. . . . . ."

Lạc Mật Mật yên lặng nhìn ánh mắt của Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt nhàn nhạt, "Em còn có thể tin tưởng anh sao? Trước khi Bùi Nhã Phi xuất hiện, anh đã nói anh yêu em với em, anh phải cùng em ở chung một chỗ, dù ba mẹ có phản đối. . . . . . Nhưng sau đó thì sao? Bùi Nhã Phi xuất hiện, anh lại nhiều lần cùng cô ta dây dưa không rõ, khi đó, anh đang ở đâu?"

Những lời này, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên có cảm giác không phản bác được, yên lặng cúi đầu.

"Ha ha, anh biết không, một đêm kia em cho là người khác, em mất đi lần đầu tiên vì anh cất giữ khổ sở như vậy, nhưng bây giờ biết là anh, em lại không có một chút vui vẻ. Thiểu Trạch, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc tất cả là vì sao nha?"

"Là do anh, là do anh do dự, là do anh không quả quyết. Cho tới nay, anh đều không biết rõ rốt cuộc là anh yêu ai, nhưng mà anh lại không muốn tổn thương bất cứ người nào, nhưng khi quay đầu lại,giống như anh lại làm thương tổn hết." Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, giống như là một đứa bé biết mình phạm sai lầm, áy náy đáng thương như vậy.

Lạc Mật Mật không khóc, cứ như vậy cúi đầu nhìn Lạc Thiểu Trạch. Người đàn ông này là người anh từ nhỏ đến lớn của cô, cho tới nay cũng là bạch mã hoàng tử cô mơ ước, nếu cô yêu hắn như vậy, còn có chuyện gì không thể tha thứ đây?

Lạc Mật Mật mỉm cười từ từ nâng lên gương mặt của Lạc Thiểu Trạch, ánh mắt nghiêm túc, "Bánh nướng áp chảo, em biết rõ, anh luôn giữ trọng trách bảo vệ người thân, nhưng mà em lại không muốn chuyện gì anh cũng tự mình đối phó, để cho em giúp anh, được chứ?"

"Em nói là em chịu cùng anh trở về biệt thự sao?" Lạc Thiểu Trạch kích động cầm tay nhỏ bé của Lạc Mật Mật, lại không cẩn thận dùng quá sức chạm vào vết thương của Lạc Mật Mật.

"Em làm sao vậy, tại sao lại bị thương? Cái người này rốt cuộc đã trải qua cái gì? Anh quá đáng chết rồi, không nên thả em rời khỏi anh, nếu không em cũng sẽ không bị tổn thương như vậy. . . . . ."

Nhìn khuôn mặt kinh hoảng của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật đưa tay vuốt lên mi tâm vướng mắc của anh, cười híp mắt nói, "Ai nói bị thương liền nhất định là bị thương hại nha, vết thương này nhưng lại là vết thương cứu mạng nha. Chuyện này, về sau em sẽ nói với anh."

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch không khỏi chậm rãi mà tới gần. Ánh mắt quay tròn như quả nho dưới ánh mắt nóng rực của Lạc Thiểu Trạch lại trở nên mềm mại xấu hổ.

Khi hơi thở của hai người lần nữa lẫn vào nhau, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng đẩy ngã Lạc Mật Mật, thuận thế đặt Lạc Mật Mật ở trên giường.

"Tại sao anh cứ cảm thấy ăn em không đủ như vậy nhỉ, nếu không chúng ta làm một lần nữa?"

Không đợi Lạc Mật Mật trả lời, Lạc Thiểu Trạch đã cúi đầu, chôn ở trong hươngthơm dịu dàng.

Theo cổ mềm mại, Lạc Thiểu Trạch hôn mỗi một tấc da thịt mịn màng của Lạc Mật Mật, giống như là hút lấy thạch hoa quả trơn mềm, thưởng thức hơi thở phụ nữ đặc biệt.

Khi bàn tay hữu lực lần nữa chạm được áo lót của Lạc Mật Mật thì Lạc Mật Mật cũng có phản ứng, tiết tấu thở dốc cũng đi theo từ từ tăng nhanh.

Lần này, là thoải mái hưởng thụ.

Theo rãnh ngực thật sâu từ từ xuống phía dưới, Lạc Thiểu Trạch nghiêm túc mút thỏa thích, chạm tới rốn, dọc theo quần lót, thuận thế liền đưa tay muốn gạt ra.

Vào lúc này, Lạc Mật Mật giống như bị điện giựt, cả người nhanh chóng thức tỉnh, nhanh chóng bắt được tay xấu xa của Lạc Thiểu Trạch, nhanh chóng ngồi dậy, "Không thể!"

Một tiếng này, khiến Lạc Thiểu Trạch rất giật mình, vì vậy từ từ đứng dậy nhìn Lạc Mật Mật đang hoảng sợ, dịu dàng nói, "Tại sao, Mật Mật?"

"Không thể, em. . . . . ." Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, Lạc Mật Mật cứ như vậy cứng đơ nhìn người đàn ông trước mặt.

Không thể để cho Lạc Thiểu Trạch biết mình mang thai! Nếu không toàn bộ thế giới cũng sẽ điên mất! Chẳng lẽ muốn khiến Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi ngả bài, hoàn toàn phá hủy cái nhà này sao? Làm cha mẹ d'dlq'd tức giận quay lưng đi? Không được, tất cả mọi chuyện, không có xử lý tốt trước, chuyện này không thể nói ra.

"Mật Mật, có phải chỗ nào anh làm không tốt hay không, anh có thể từ từ làm." Lạc Thiểu Trạch dịu dàng nhìn Lạc Mật Mật.

Lạc Mật Mật khẩn trương cúi đầu cài nút khuy áo, "Không có, không phải chuyện của anh, em đang nghĩ tới chúng ta ở chỗ này không quá thích hợp. Em cảm thấy chúng ta nên nên thu thập một chút trở về biệt thự."

À? Em chỉ một mình đến nhà Văn Y, còn có cái gì tốt cần dọn dẹp sao!

Lạc Thiểu Trạch không có nói gì, mỉm cười đỡ Lạc Mật Mật xuống giường, đợi cô hoàn toàn thu thập xong sau đó liền đưa cô đến biệt thự.

Vừa vào cửa, Lạc Mật Mật lại cảm thấy tràn đầy cảm giác quen thuộc, tất cả mọi thứ cũng đặt ở đúng chỗ, trong phòng cũng không có đồ dùng biểu hiện là phòng tân hôn, tất cả trước sau như một, rồi lại thấy không được tự nhiên.

"Bánh nướng áp chảo, anh nói coi là anh kết hôn sao? Tại sao chữ hỷ cũng không có, anh xem phòng của anh tựa hồ cũng không có thay đổi nha! Xem ra, anh là một tên lòng dạ hẹp hòi nha, may nhờ người gả cho anh không phải là em." Lạc Mật Mật quan sát bốn phía một phen, giả bộ dáng vẻ bất mãn bỉu môi, nhưng trong lòng đừng không biết cao hứng biết bao nhiêu rồi.

Anh nói xem, phòng tân hôn như vậy đối với Bùi Nhã Phi mà nói có tính là một loại nhục nhã không?

"Ai, tại sao không có thấy cô dâu nha, thời gian này chẳng lẽ đi ra ngoài mua thức ăn hay sao?" Lạc Mật Mật xem xét phòng ngủ của Lạc Thiểu Trạch, có chút cố ý nói.

Lạc Thiểu Trạch cứ như vậy cười ha hả đi theo sau lưng Lạc Mật Mật, nghe cô nhắc đi nhắc lại, giống như chính là một loại hưởng thụ đẹp nhất. Khi Lạc Mật Mật kỳ quái vì sao anh không nói lời nào, quay đầu lại nhìn anh thì anh mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

"À, anh không ở chung phòng với Bùi Nhã Phi. Cô ấy vẫn ở trong phòng dành cho khách."

"À? Hai người ở riêng sao! Vậy làm sao hai người làm loại chuyện đó?" Trong lòng Lạc Mật Mật thật vui mừng nha, nhưng vẫn không chịu lộ ra dấu vết, cố ý thử dò xét Lạc Thiểu Trạch.

"Không có, anh thật sự không có xảy ra chuyện gì với Bùi Nhã Phi, đêm động phòng đó không phải anh cùng với em sao. . . . . . Ở chung một chỗ đó?" Lạc Thiểu Trạch hơi xấu hổ.

"Bốp . . . . ."

Một âm thanh thanh thúy truyền tới. Lạc Mật Mật cùng Lạc Thiểu Trạch quay đầu lại, thấy Bùi Nhã Phi đang hơi giật mình đứng ở cửa, ví da đã rơi trên mặt đất.

Vẻ mặt lạnh lùng cộng thêm ánh mắt tức giận, Bùi Nhã Phi cảm thấy vô cùng nhục nhã, đôi tay nhất thời siết thật chặt vào nhau.

Mà Lạc Mật Mật đứng ở trước mặt đôi môi khẽ giơ lên, trong ánh mắt tràn đầy khi dễ, một bộ dáng xinh đẹp của người thắng cuộc.

Lần này hoàn toàn chọc giận Bùi Nhã Phi, cô giơ tay lên thẳng tắp chỉ hướng Lạc Mật Mật, cắn răng nghiến lợi theo sát mấy bước xông tới, "Ai kêu cô trở về? ! Thiểu Trạch, anh đã đồng ý cái gì với em?"

Ánh mắt tức giận trừng Lạc Thiểu Trạch, ngón tay Bùi Nhã Phi như cũ chỉ Lạc Mật Mật.

"Xem lại lời nói của cô đi, đây là nhà của tôi, dĩ nhiên tôi có thể quay về. Chẳng lẽ nơi này viết dành riêng cho cô sao?" Lạc Mật Mật cười lạnh một tiếng, "Coi như tôi kết hôn, một gian phòng nơi này cũng có một d[dl[qd phần của tôi, tôi quay về cũng là chuyện bình thường."

"Thiểu Trạch, anh nói coi, như vậy là sao?" Bùi Nhã Phi tức giận thở không ra hơi, không nhìn tới Lạc Mật Mật, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Thiểu Trạch.

Lạc Thiểu Trạch đứng ở bên cạnh cũng không có lập tức phản ứng lại, anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn Bùi Nhã Phi, đến khi . . . . .