Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 86: Lão đại, anh lại chọc Lạc Mật Mật giận rồi à?




Editor: Trà sữa trà xanh

Bên này Lạc Mật Mật thành công tiến vào nhà của Văn Y, mà bên này Lạc Thiểu Trạch như kiến bò trên chảo nóng .

Lạc Mật Mật mang theo ba lô đi rồi, Lạc Thiểu Trạch không để ý Bùi Nhã Phi cố ý ngăn cản, ban đêm lái xe ra ngoài tìm kiếm.

Anh biết, lần này, Lạc Mật Mật rất giận.

Mới vừa làm hòa chuyện lúc trước mà giờ lại hỏng nữa rồi.

Thật ra trong lòng Lạc Thiểu Trạch biết mình giải thích rõ với Lạc Mật Mật sẽ giúp cô ấy an tâm kiên trì hơn, chuyện này vốn đã có tai họa ngầm, lần này nháo loạn một phen, ranh giới cuối cùng của Lạc Mật Mật hoàn toàn tan rã, mọi chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Lái xe vòng quanh thành phố một buổi tối, không tìm được Lạc Mật Mật, sáng sớm ngày thứ hai Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ kéo cơ thể mệt mỏi đến công ty.

"Phải trách mình, biết rõ đây là kế của Bùi Nhã Phi, mình lại cắn câu, biết rõ vào giờ phút này mình không cách nào đuổi Bùi Nhã Phi đi, còn kích thích mâu thuẫn này lợi hại hơn, tại sao mình lại ngốc như vậy."

Tay Lạc Thiểu Trạch che cái trán, cúi đầu nhắm mắt lại, phiền muộn không dứt.

Chỉ chốc lát sau, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.

"Đi vào."

"Lão đại, anh tìm em?" Tô trạch dò xét đi vào, sáng sớm liền bị lão đại gọi vào phòng làm việc, còn treo một khuôn mặt đen, thấy thế trong lòng Tô Trạch rất thấp thỏm.

Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng cặp mắt mệt mỏi lên, tràn đầy phiền muộn, "Tô Trạch, cậu đi tìm Mật Mật, nhất định phải tìm được cô ấy, tìm được thì báo cáo cho tôi."

"Lạc Mật Mật lại mất tích à? ! Bà cô của tôi ơi, tại sao lại mất tích nữa, đây không phải là muốn mạng người sao?" Nghe lời nói của Lạc Thiểu Trạch, cả người Tô Trạch đều lo lắng, mỗi một lần nghe được "Tin dữ" về Lạc Mật Mật hoặc là nhận được nhiệm vụ có liên quan đến Lạc Mật Mật, Tô Trạch đều kích động muốn đi chết.

"Lão đại, anh lại chọc tới Lạc Mật Mật sao? Anh không phải không biết không thể chọc cô ấy, trong những chuyện này em biết ngay cô ấy rất cố chấp. . . . . ." Tô Trạch đột nhiên che miệng của mình. Chính mình cái miệng mình nhiều chuyện, lại nói lung tung trong lúc này.

"Ít nói nhảm, thế nào nhiều chuyện như vậy rồi!" Lạc Thiểu Trạch có chút phát bực, trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Trạch, "Bảo cậu đi cậu phải đi, lúc nào thì thành như vậy rồi hả?"

"Còn không phải là bị Lạc Mật Mật lây nhiễm." Tô Trạch nhỏ giọng nói thầm .

"Cậu nói cái gì?" Lạc Thiểu Trạch đột nhiên xoay người lại, cau mày.

Tô trạch thấy thế, lập tức cơ trí ngẩng đầu lên cười khanh khách, "Em là nói lão đại, thế giới này lớn như vậy, đi tìm thỉ cũng nên cho gợi ý một chút chứ?"

Lạc Thiểu Trạch chỉ tay vào Tô Trạch, rất là bất đắc dĩ, mình tại sao tìm một người vô dụng như vậy làm anh em, "Có thể cho cậu nhắc nhở, tôi liền tự mình tìm, tôi đã tìm cả đêm, đây là bảo cậu chú ý một chút. Đúng rồi, cậu và Mật Mật thường nhắc tới một cô gái. . . . . . Cô ta tên gì nhỉ?"

"Văn Y."

"Đúng, chính là cô ấy, cậu tìm chỗ của cô ấy, liên lạc với cô ấy."

Lời này lại đúng như mong muốn của Tô Trạch, đang lo mình không tìm được lý do gọi điện cho Văn Y, lão đại cho một lý do tốt như vậy, sao không lợi dụng được đây?

Tô Trạch đi ra phòng làm việc, rất nhanh liên lạc với Văn Y, nhưng Văn Y một chữ cũng không nhắc tới Lạc Mật Mật, lần này Tô Trạch cũng mừng hụt.

Nhưng, dù sao cũng đã đi theo Lạc Mật Mật một thời gian dài, Tô Trạch cho là Lạc Mật Mật rất thích trường học, chắc chắn sẽ không trốn lớp, vì vậy, liền lái xe thật nhanh đến trường học.

Ở cửa trường học nhìn chòng chọc hơn nửa ngày, rốt cuộc lại để cho Tô Trạch thấy được chuyện không muốn thấy nhất.