Tống Hồ Nhập Lang Khẩu

Chương 8




“Ưm…”

Ban đêm, Kim Cát vì buồn tiểu mà tỉnh, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người, bị dọa hoảng sợ, thân thể cứng ngắc, sau một lúc lâu cũng không dám động.

Chờ đến lúc phát hiện người ngủ bên cạnh là Lang Vương, mới nhẹ nhàng thở ra…

Nhìn Lang Vương hai mắt nhắm, phát ra tiếng hít thở đều đều, một ý niệm xuất hiện trong đầu.

Lúc này không trốn thì còn đợi lúc nào?

Hắn cũng không muốn tiếp tục ở đây làm tù binh, dũng mãnh như Lang Vương, chỉ sợ một ngày nào đó hắn sẽ chết trên giường y.

Nâng lên cánh tay Lang đặt trên người mình, nhẹ nhàng di chuyển người ra ngoài, ngay trong nháy mắt tưởng như thành công kia, Lang Vương ngáp một cái, cả thân mình đều đè lên, thiếu chút nữa đè hắn đến tắt thở.

“Này…” Bất đắc dĩ, hắn đẩy mạnh một cái, ý đồ muốn đứng dậy từ dưới thân Lang Vương.

“Bảo ta Trạch, Tiểu Cát Cát.” Vốn không ngủ say, Hắc Trạch trợn to đôi mắt nhìn hắn, tinh quang bắn ra bốn phía.

“Đứng lên, ta muốn đi tiểu.” Trướng thật sự khó chịu, Kim Cát tức giận lấy tay đập đập y.

Xem ra là trốn không được, có chút nản lòng thoái chí.

“Gọi tên ta, ta sẽ cho cưng đứng lên.” Lang Vương lại bắt đầu đùa giỡn vô lại.

“…”

Bị đả bại hoàn toàn, Kim Cát đảo cặp mắt trắng dã, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

“Cái gì? Ta không có nghe thấy.” Chớp mi tà nhìn hắn, cố ý tăng thêm sức nặng của mình.

“Trạch! Mau để cho ta đứng lên!” Nổi giận gầm lên một tiếng, hắn vẫn là thỏa hiệp.

“Tiểu Cát Cát, đừng tức giận, bổn vương đưa cưng đi.” Hắc Trạch đem hắn trở thành trẻ mới sinh, ôm vào lòng, đứng dậy đi ra ngoài.

“Này… Này… Ta cũng không phải mao hài ba tuổi, để ta tự mình làm!” Giãy giụa, Kim Cát tức giận, khuôn mặt đỏ bừng.

“Cưng dám nói cưng không chạy trốn?” Trong mắt lang lộ ra hiểu rõ.

“Ta…” Thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Vẫn là nói cưng muốn giải quyết ở trong này sao?” Đảo qua bốn phía.

“Không… Không… Đi ra ngoài vẫn tốt hơn.” Tính hắn thích sạch sẽ, cũng không nghĩ nửa đêm bị mùi lạ làm cho không thể ngủ.

Lang Vương ha ha cười, ôm hắn đi vào một chỗ yên lặng, để hắn lên mặt đất, hắn thẹn thùng xoay người, lại sau một lúc lâu cũng không tiểu được.

“Ngươi… Ngươi có thể không nhìn ta được không?” Cảm giác phía sau có một ánh nhìn nóng bỏng, đang nhìn chăm chú vào mình, hắn khẩn trương vô cùng, không khỏi bắt đầu run rẩy.

“Không tiểu được sao? Muốn bổn vương giúp cưng không?” Bàn tay nóng bỏng bất ngờ đặt lên mông của hắn.

Xúc cảm nhẵn bóng, làm cho y lưu luyến không tha, cúi đầu liếm lên cổ hắn một cái.

“Không cần! Ngươi đừng lại đây!” Thét chói tai, ôm lấy hạ thân chạy đến sau một cái cây, Kim Cát nhìn có vẻ đã chạy rất xa.

Thật sự là sợ, nếu lại bị tiếp tục làm như vậy, hắn hoài nghi mình rất nhanh sẽ bị tinh tẫn nhân vong, chết dưới khố của Lang Vương…

Kiểu chết này thật sự dọa người, hắn mới không muốn!

“Cưng chạy cái gì? Sợ bổn vương như vậy a?” Thanh âm lộ ra tức giận.

“Ta… Ta…” Ấp úng, Kim Cát không dám nói ra lời trong lòng.

“Ta cái gì mà ta, giải quyết nhanh lên, bổn vương mang cưng đi tắm ôn tuyền (suối nước nóng).” Lang Vương cũng không vội vã tiến lên.

“A? Nơi này có ôn tuyền sao?” Nuốt nuốt nước miếng, tâm động không thôi.

Thân thể rất đau nha, rất muốn tắm nha, chính là mấy ngày nay Lang Vương đều canh giữ bên cạnh, trong mắt luôn tỏa ra kim quang, hắn tự nhiên không dám đưa ra yêu cầu tắm rửa.

“Cưng cho bổn vương sẽ lừa cưng sao? Còn không phải vì thấy thân mình cưng mấy ngày nay làm lụng vất vả quá độ, hảo tâm mang cưng đi, không đi thì thôi!” Sớm nhìn ra khát vọng trong mắt hắn, Hắc Trạch giảo hoạt lại cố ý nói như vậy.

Kỳ thật, mấy ngày trước đã muốn dẫn hắn đến, chỉ là…

“Đi, đi, ta đương nhiên muốn đi! Chờ, rất nhanh sẽ xong.” Tâm tình được thả lỏng, vấn đề liền giải quyết rất nhanh.

“Đi thôi, ôn tuyền có hơi xa nơi này một chút, cưng nhắm mắt lại, ta mang cưng bay đi.” Lần thứ hai ôm hắn vào lòng, Lang Vương dùng tay bịt hai mắt hắn lại.

Lỗ tai không ngừng truyền đến tiếng gió vù vù, thời gian chỉ bằng uống một chén trà nhỏ, Lang Vương liền buông tay ra ──

Đỉnh núi cao, thanh sơn nước biếc, trùng trùng điệp điệp thúy thúy, ngẫu nhiên có chim hót, một hồ nước màu trắng ngà không ngừng bốc khói lên.

“Oa, nơi này thật xinh đẹp!” Kim Cát hét lên một tiếng, kinh hỉ vọt qua.

“Bổn vương biết ngay cưng sẽ thích.” Thấy hắn hưng phấn như thế, đắc ý không thôi, hai tròng mắt của Hắc Trạch nheo lại thành một đường chỉ.

“Ngươi sao lại tìm được nơi này?”

Nhanh chóng nhảy vào trong nước, vui vẻ bơi qua bơi lại, cảm thụ được dòng nước ấm áp lướt qua bên người, hắn sớm quăng ân oán đến chín tầng mây, bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn Hắc Trạch đứng bên bờ hồ.

Khuôn mặt Hắc Trạch lập tức đổi màu, chần chừ một chút, nói: “Năm ngày trước, bổn vương phát hiện thi thể một huynh đệ Lang tộc ở trong này, chắc hẳn kiểu chết như vậy cưng cũng có thể biết.”

Nguyên nhân chính là như thế, y mới không dám mạo muội đưa hắn đến nơi này.

“Ngươi nói chính là mị hương sao? Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi, Hồ tộc chúng ta không giết người vô tội lung tung, huống chi mị hương không phải dễ dàng có được như thế…” hắn lắc lắc đầu, vì tộc nhân của mình mà biện giải.

“Bổn vương không biết thật sự có phải do mị hương quấy phá không, nhưng huynh đệ Lang tộc đã chết không ít, bổn vương nhất định phải điều tra rõ ràng, làm lễ vật đưa cho những huynh đệ đã chết.” Nắm chặt hai tay, trên mặt Hắc Trạch hiện lên một tia âm u.