Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 17: Quá khứ của cao cần




Đại Thần: đã đến lúc nhường sàn diễn cho anh rồi đó.

~.~

Chương trình kết thúc, Tiểu Bạch nhìn theo bóng dáng của Trần Phi mà âm thầm tính sổ,

hắn thiếu cậu đã ba lần rồi.

Trần Phi bị Tiểu Bạch chiếu tướng tới mức cả nổi da gà, chịu hết nổi mới chủ động đi tới nói:

"Cậu yên tâm, tiền lương của cậu cuối tháng sẽ trả mà." Hắn nói xong, lại không nhịn được

mà 囧囧 suy nghĩ: hắn không phải giám đốc đài truyền hình, càng không phải bộ trưởng bộ

tài chính, vì sao Tiểu Bạch lần nào cũng tìm hắn đòi tiền vậy?

Tiểu Bạch nét mặt mây đen u ám ngay lập tức tan biến, nhường chỗ cho một khuôn mặt tươi

cười rạng rỡ.

Trần Phi nhìn bộ dáng vui vẻ của cậu mà tâm trạng cũng tốt lên, nhưng vẫn không thể hiện

ra mặt nói: "Được rồi, xong việc thì về nhà sớm một chút. Đã nửa đêm rồi đó."

"Vâng."Tiểu Bạch vui sướng quay người, đột nhiên vai bị Chung Nghiêu vỗ mạnh: "Tiểu Bạch ơi

Tiểu Bạch à, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Chúng ta lần đầu tiên hợp tác, thế nào

cũng phải ra ngoài ăn chơi xả láng một bữa chứ ha ha ha."

Tiểu Bạch sửng sốt, nhìn nhìn cổ tay: "Nhưng bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi." Giờ này

thường ngày, cậu sớm đã gối kê cao đầu, ngủ say như chết chẳng biết trời trăng gì nữa.

Chung Nghiêu một tay ôm vai hắn, cười lớn nói: "Đừng nói với tôi là cậu mỗi ngày tối đúng

tám giờ đi ngủ, sáng đúng sáu giờ thức dậy tập thể dục buổi sáng theo ti vi, giữa chừng

không hề thức dậy đi tiểu nha."

"Không có. Tôi buổi tối mười giờ đi ngủ, buổi sáng sáu giờ thức dậy." Tiểu Bạch giơ tám

ngón tay ra: "Ngủ đủ tám tiếng tinh thần mới sảng khoái." Dừng một chút, "Có điều nửa đêm

đúng là tôi không thức dậy nổi để đi toa lét."

Hắn vừa định trêu chọc thêm vài câu, đã thấy Lê Mặc đứng trước cửa la lên: "Tôi đi trước."

Anh ta trong lúc làm chương trình và lúc bình thường khác nhau một trời một vực. Khuôn

mặt lúc nào cũng xịu xuống, hoàn toàn chẳng có một nét vui cười nào.

Chung Nghiêu thấp giọng nói: "Cậu cẩn thận một chút, nếu mỗi ngày chỉ biết có gia đình và

công việc, sớm muộn gì gia đình cậu cũng sẽ theo chế độ mẫu hệ."

Tiểu Bạch nghe xong nửa hiểu nửa không.

Cao Cần trò chuyện cùng Lê Mặc xong rồi đi tới.

Chung Nghiêu còn đang nỗ lực thuyết phục Tiểu Bạch thử một lần trải nghiệm cuộc sống

phóng đãng.

"Sir Chung, Tiểu Bạch còn trẻ, được nhiều cô gái hâm mộ, chưa tới tuổi phải dùng tiền để

mua lấy tình yêu đâu." Cao Cần vẻ mặt âm u tiến đến.Chung Nghiêu cánh tay đang khoác trên vai Tiểu Bạch buông xuống, lắc lắc đầu nói: "Gà mẹ

đã tới rồi. Ôi chao, tôi nói cho sir Cao nghe, không cần phải quá mức cứng nhắc như vậy

đâu. Tiểu Bạch đã tới tuổi phải thành thục chuyện nhân tình thế thái rồi. Cho dù ngài là một

tín đồ Thanh giáo đi nữa, thỉnh thoảng cũng phải để cho nghệ sĩ của mình được nếm trải

những điều mới lạ chứ, nếu không thì người từ Ematto đi ra ngay cả rượu vang cũng không

biết uống, một khi uống vào liền gây tai nạn đó." Hắn nói một hơi liên tục, nói xong mới phát

hiện không ổn, có chút lo lắng nhìn sắc mặt của Cao Cần.

(Thanh giáo ~ Puritan: một dòng tu khổ hạnh bắt nguồn từ Anh)

Nhưng Cao Cần dường như chẳng quan tâm hắn đang nói cái gì, quay đầu vỗ vỗ vai Tiểu

Bạch: "Chào tạm biệt ông chú Chung đi."

Tiểu Bạch há miệng, nhìn người trước mặt nhiều lắm cũng chỉ hơn mình mười tuổi mà do

dự, cuối cùng cũng nói: "Ông chú Chung, tạm biệt."

Chung Nghiêu bị dọa sợ đến mức nhảy dựng há hốc mồm: "Anh rốt cuộc cho cậu ta ăn cái

gì vậy? Sao cậu ta có thể vâng lời anh đến thế?" Nếu không phải vừa mới làm việc chung,

hắn nhất định cho rằng cậu chỉ là một đứa trẻ to xác đang học mẫu giáo.

"Đây là kết quả có được khi hai người vô cùng ưu tú hợp tác với nhau." Cao Cần nhún vai,

"Tất nhiên anh đời này cũng đừng mơ đạt được."

Chung Nghiêu lắc đầu: "Cái lưỡi của anh thật là độc, mỗi lần mở miệng đều phun."

Cao Cần nói: "Tôi phun độc, anh phun lửa, chúng ta như nhau như nhau cả thôi."

Chung Nghiêu nhớ tới khi nãy mình lỡ lời, ngượng ngùng cười nói: "Được rồi, ông chú bây

giờ đi hưởng thụ cuộc sống đây, hai người cứ thong thả về nhà làm bé ngoan đi."

Cao Cần chào tạm biệt Trần Phi, rồi dẫn Tiểu Bạch ra ngoài.Đi ra khỏi đài truyền hình được gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái mơn man, Tiểu Bạch còn

đang cảm thấy hoa mắt chóng mặt lập tức trở nên tỉnh táo phần nào.

Cao Cần hỏi: "Cậu trong chương trình nói ít như thế, có buồn ngủ không?"

"Có chút chút."

"Một nghệ sĩ thực thụ trong bất kỳ hoàn cảnh nào đều phải duy trì tinh thần diện mạo ở trạng

thái tốt nhất." Cao Cần lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, vừa đi vừa dạy dỗ: "Bởi vì cậu là

người của công chúng, nhiệm vụ của cậu là trình diễn những mặt tốt nhất cho khán giả

xem." Hắn dừng một chút, "Bất kể là trước ống kính hay trong sinh hoạt hằng ngày."

Tiểu Bạch quay đầu nhìn hắn: "Anh đang nói tới anh Á Luân phải không?"

Cao Cần không nghĩ cậu lại hỏi thẳng như thế, cánh tay đang giơ ra chuẩn bị mở cửa xe

chợt khựng lại, nói: "Cậu có thể phân biệt được như vậy là tốt rồi."

Tiểu Bạch ngồi vào trong xe, ngập ngừng một chút, cúi mặt xuống cài dây an toàn rồi nhẹ

giọng nói: "Tôi nghĩ anh Á Luân làm như vậy nhất định là có lý do."

"Chỉ có người điên, kẻ cuồng sát mới không có lý do?" Cao Cần nổ máy xe.

Mặc dù đối với lời nói ác độc của Cao Cần, Tiểu Bạch đã được lĩnh giáo hàng trăm hàng

ngàn lần, nhưng lần này cậu vẫn cảm thấy hơi tức giận. Bất luận thế nào Phong Á Luân

cũng là nghệ sĩ dưới trướng của anh ấy, với tư cách là người quản lý thì biểu hiện của anh

ấy thật quá mức vô tâm.

Tiểu Bạch nhìn về phía trước, đột nhiên nhớ tới cái đêm mà Phong Á Luân chở cậu về nhà.

Trời cũng tối đen như thế này, đây đó một vài khách bộ hành đang đi trên đường, ai ai cũng

tỏ ra vội vã. Đèn đường rất sáng, sáng đến nỗi làm hoảng hốt cả con tim.

"Tôi nghĩ... anh Á Luân rất quan tâm đến anh." Cậu đột nhiên thốt lên một câu.Cao Cần bàn tay siết thật chặt vào vô lăng.

"Tuy rằng tôi mới tới không bao lâu, nhưng tôi tin tưởng anh Á Luân không phải là một người

bốc đồng." Tiểu Bạch kiên trì bảo vệ chính kiến của mình.

Cao Cần không có tiếp lời cậu, trái lại hỏi: "Cậu có biết Chu Ninh Ninh không?"

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nữ diễn viên đóng trong "Truyền Kỳ Về Hoàng Đế

Cải Trang Tán Gái" phải không?"

"Phải."

"Cô ấy có phải đã nhảy lầu tự tử?" Bởi vì Hùng ca trước đây rất thích nữ diễn viên này, khi

cô ấy chết, Hùng ca đã một mình chạy lên cầu hứng gió. Giả Chí Thanh cho rằng anh ấy khi

đó nhất định là đang diễn cảnh anh hùng đổ lệ.

"Phải." Cao Cần đưa tay nới lỏng cà vạt một chút, "Cậu biết vì sao cô ấy chết không?"

"Không biết."

"Bởi vì dư luận. Dư luận kết tội cô ấy làm tình nhân của đại gia, làm kẻ thứ ba phá hoại gia

đình người khác." Hắn nắm chặt tay lái đến mức các đầu ngón tay đều trắng bệch, "Nhưng

sự thật là tên đại gia kia lừa dối cô ấy. Hắn luôn nói rằng đã ly thân, đang làm thủ tục ly hôn.

Khi chuyện bị phát hiện, hắn lập tức trở mặt, nói rằng chính cô ấy đã quyến rũ dụ dỗ hắn.

Hắn tuyệt đối sẽ không vì một con hồ ly tinh mà ly hôn."

Trong trí nhớ của Tiểu Bạch, Cao Cần vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng, đối với tất cả mọi người,

thậm chí với cả thế giới luôn mang vẻ mặt mỉa mai châm chọc. Cậu lần đầu tiên biết được

thì ra anh ấy còn có bộ mặt chán chường cay đắng đến như vậy.

"Cô ấy không chịu nổi sự chỉ trích của dư luận, cho nên đã nhảy lầu tự sát." Khi nói xong hai

chữ "tự sát", tâm trạng của hắn dần dần bình tĩnh trở lại.Tiểu Bạch thận trọng dè dặt nói: "Cô ấy là..."

"Là bạn gái trước đây." Hắn dừng lại, "Cũng là mối tình đầu của tôi."

Trực giác của Tiểu Bạch cho cậu biết, Chu Ninh Ninh kia đến bây giờ vẫn là người bạn gái

duy nhất trong đời anh ấy.

Bởi vì cậu hiểu rõ, Cao Cần là một người cực kỳ thận trọng tỉ mỉ. Thông qua ngữ khí của

Cao Cần, cậu nhận ra được anh vẫn chưa thể quên được người con gái kia, trong tình trạng

như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không mở lòng cho bất kỳ người nào khác.

Không hiểu sao, cậu đột nhiên cảm thấy đồng cảm với người đàn ông đầy cứng cỏi cùng ẩn

nhẫn này.

Cao Cần nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn cậu một cái: "Khóe mắt của cậu phun ra hai giọt

nước bọt để làm gì vậy?"

Tiểu Bạch nhanh tay lau sạch.

"Tôi kể câu chuyện cũ này không phải để làm phong phú thêm kinh nghiệm sống của cậu, tôi

chỉ là muốn nói, trong giới giải trí, cậu phải rất cẩn thận, nếu không..." Âm thanh của hắn

bỗng dưng trầm xuống, "Nếu không vĩnh viễn không thể đứng dậy được."

Tiểu Bạch cảm nhận được trái tim chùng xuống: "Anh Á Luân..."

"Tôi là người quản lý của cậu ta, chuyện của cậu ta có tôi phụ trách, không cần cậu quan

tâm."

Tới trước cửa.

Cao Cần nhìn Tiểu Bạch xuống xe, đột nhiên thốt ra một câu: "Cậu..."

Tiểu Bạch quay đầu lại.Cao Cần chậm rãi nói: "Ngày mai đừng tới trễ. Tuy rằng hôm nay làm việc khuya, nhưng lịch

trình ngày mai vẫn không có gì thay đổi."

Tiểu Bạch gật đầu.

Nhìn cửa xe đóng lại, nhìn cậu đi lên lầu, trong một tíc tắc, Cao Cần dường như quay trở lại

cái ngày hôm ấy, khoảnh khắc bất chợt nhận ra mình đang cùng Phong Á Luân quấn quít...

Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Bạch, không thể kiềm chế được mà nhớ lại những năm tháng

thăng trầm của cuộc đời.

Đã từng có một thời, một thời hắn cũng trẻ trung như thế, vô tư như thế.

Chân đột ngột nhả phanh xe, hắn nhấn ga vọt lên phía trước.

Không nghĩ đến chuyện quá khứ nữa, ngày mai, còn có rất nhiều việc đang chờ hắn giải

quyết.

Tiểu Bạch cuối cùng cũng nhận được tiền lương, đếm tới đếm lui, thấy rằng số tiền so với

mức lương Cao Cần đưa ra ban đầu nhiều hơn được một ngàn đồng. Nhìn lên lịch, còn hai

ngày nữa là Giả Chí Thanh và Phong Á Luân cùng trở về, cậu quyết định sẽ đi mua hai món

quà chúc mừng.

Phong Á Luân lần trước dẫn cậu đi dạo phố rồi mua cho cậu một bộ quần áo, cho nên Tiểu

Bạch lần này cũng tương tự đi đến cửa hàng bách hóa, mua một cái quần sọt đi biển năm

trăm đồng. Rồi lại tới phố đi bộ mua một chiếc đồng hồ đeo tay một trăm đồng, chuẩn bị thay

thế cho cái đồng hồ trẻ con chuyên gia trễ giờ của Giả Chí Thanh.

Vui vẻ đi ra khỏi quầy hàng, cậu ngẩng đầu nhìn thấy phía bên kia đường là một quán mì

qua cầu, bao tử không nhịn được liền sôi sục đòi biểu tình.Nhắc tới chuyện ăn uống, ngoại trừ hai lần Nhan Túc Ngang mời, cậu cũng hiếm khi ăn bên

ngoài. Nhớ đến việc mình còn thiếu Nhan Túc Ngang hơn ba trăm đồng, cậu lập tức quyết

định mời anh ấy một bữa nữa, coi như là trả hết nợ nần.

Lấy điện thoại đi dộng ra, ngón tay cậu hơi ngập ngừng dừng lại ở một phím màu xanh.

Bây giờ đang là buổi chiều, không biết Nhan Túc Ngang đang đóng phim hay quay chương

trình truyền hình, suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ soạn một tin nhắn gửi đi, rồi sung sướng

chạy tới quán mì chờ.

Nhan Túc Ngang đang ngồi trong phòng thay đồ riêng của hắn.

Điện thoại nằm chỏng chơ trên bàn trà.

Hắn không nhịn được lại bấm một lần nữa.

Màn hình sáng lên, hiển thị cái tin nhắn đã đọc cả trăm lần, nền trắng chữ đen, rõ ràng sắc

nét.

Hắn ngón cái di chuyển tới phím trả lời, do dự nhấn xuống.

Một màn hình trắng hiện ra, con trỏ nhấp nháy nhấp nháy, như thể đang giục hắn mau bấm

phím.

Hắn chần chờ, rồi thật chậm rãi nhấn ba chữ "Tôi rất bận", rồi nhấn tiếp dấu chấm câu. Suy

nghĩ một chút, xóa dấu chấm câu chuyển thành dấu phẩy. Nhưng mà tiếp sau dấu phẩy, nói

cái gì bây giờ? Ngón tay hắn nhẹ nhàng gõ gõ cái điện thoại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Phát thò đầu vào: "Đạo diễn nói đã chuẩn bị sẵn sàng."

Nhan Túc Ngang ngón tay vô thức nhấn một cái, màn hình hiện ra "Có gửi tin nhắn hay

không?"."Tôi biết rồi."

Lâm Phát ánh mắt dường như dừng lại ở điện thoại một chút, rồi nhanh chóng quay đầu

đóng cửa.

Trong phòng chỉ còn lại Nhan Túc Ngang đối mặt với cái điện thoại trên tay.

Qua một lúc.

Hắn thở dài, ngón tay nhấn xuống, sau đó yên lặng nhìn ánh sáng màn hình từ từ mờ đi, cho

đến khi hoàn toàn tắt lịm