Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Vội Yêu!

Chương 10: Anh ấy muốn tôi giữ quan hệ gì với anh ấy ?




"Ý của Thần thiếu, có lẽ là muốn giữ quan hệ nam nữ lâu dài với Đường tiểu thư. Còn về việc bao nuôi, hay là cho Đường tiểu thư một thân phận thích hợp, thì cái này còn phải xem ý của Thần thiếu nữa."

"Nhưng mà, cơ thể của Đường tiểu thư rất sạch sẽ, Thần thiếu rất hài lòng. Trước khi đến gặp Đường tiểu thư, chúng tôi đã lấy được kết quả khám bệnh của Đường tiểu thư ở bệnh viện, trừ những vết thương nhẹ ở trên người Đường tiểu thư ra, những chỉ tiêu khác đều rất bình thường, hết sức phù hợp với yêu cầu của Thần thiếu."

"Anh... Ai cho anh có quyền, tùy ý lấy kết quả khám của tôi! Lẽ nào anh không biết, đây là đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi sao?"

"Xin lỗi Đường tiểu thư, bệnh viện Từ Ái này thực ra là sản nghiệp dưới tay Thần thiếu, nếu như Đường tiểu thư muốn hỏi là ai cho quyền... Thì tôi nghĩ là, có lẽ là viện trưởng rồi."

"Anh..." Đường Tâm Lạc còn chưa nói xong, thì cửa phòng bệnh đã bị người ở bên ngoài kéo ra.

"Đường Tâm Lạc, có phải đầu óc cô có vấn đề rồi không, ai cho cô nói những lời đó với cảnh sát..."

Cửa phòng bệnh bị kéo ra, Cung Tuyết Mi cùng Lục Chỉ Nghi hống hách xông vào.

Đường Tâm Lạc cho rằng bên ngoài đều là ký giả, thì bọn họ không dám vào chửi sao?

Hừ, bây giờ những ký giả kia đều đang bị bảo vệ ngăn lại, Cung Tuyết Mi bà hôm nay sẽ xem xem còn có ai dám đến chống lưng cho Đường Tâm Lạc không.

Cung Tuyết Mi dẫn theo Lục Chỉ Nghi dương dương đắc ý đi vào phòng bệnh, bọn họ vừa từ cảnh cục ra, mặc dù bị cảnh sát làm khó một hồi, nhưng sau khi Lục Kình Hạo gọi điện thoại thì bọn họ liền bị tống ra ngoài.

Đường Tâm Lạc muốn nói chuyện đàng hoàng với hai người họ, nhưng đây đúng thật là vọng tưởng hão huyền!

"Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem đây là ai nào?"

Lúc Cung Tuyết Mi bước vào bà không nhìn thấy Mạnh Trạch, lúc này phát hiện ra có người bà lập tức làm như phát hiện ra chuyện gì khủng khiếp lắm vậy, kích động kêu to lên.

"Đường Tâm Lạc, cô đúng là một người phụ nữ không biết xấu hổ, mới kết hôn cùng với Lục Kình Hạo chưa lâu, mà đã dám đem nhân tình về rồi! Cô nói xem, hắn có phải là tên đàn ông mà cô trộm bao nuôi ở bên ngoài không? Nhìn cách ăn mặc của hắn, thì cô đã tốn bao nhiêu tiền trên người hắn rồi?"

"Haiz... Kình Hạo đáng thương nhà chúng ta ở bên ngoài vất vả làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, người phụ nữ như cô ở nhà chúng tôi chỉ biết ăn mà lười làm thì cũng thôi đi, bây giờ còn cắm sừng Kình Hạo, Lục gia chúng ta đã tạo nên nghiệt gì đây chứ!"

Cung Tuyết Mi mặc một bộ đồ dành cho các phu nhân mới được ra bán trong kỳ này, nhưng từ lúc vào phòng bệnh chưa lúc nào bà dừng chửi bới làm loạn, hành vi đanh đá này của bà căn bản không hề phù hợp với bộ đồ mà bà đang mặc trên người.

Cung Tuyết Mi đang chửi như hát hay, Lục Chỉ Nghi cũng không nhàn rỗi.

Cô ta ngúng nguẩy đi tới bên cạnh Mạnh Trạch, cô ta muốn xem xem người đàn ông vụng trộm với Đường Tâm Lạc là ai.

Nhìn thấy Mạnh Trạch trông cũng ra dáng, bộ quần áo đang mặc trên người cũng là của một nhãn hiệu cao cấp nào đó, tròng mắt đảo một vòng, cô ta lập tức liền có cách.

"Anh à, có lẽ anh còn chưa biết, Đường Tâm Lạc là phụ nữ đã có chồng, cô ta đã lấy anh trai tôi rồi. Có phải là anh bị cô ta lừa rồi không? Nếu anh có gì khó nói thì cứ nói với tôi...Tôi sẽ thay anh giải thích với anh tôi."

Lục Chỉ Nghi vừa nói vừa hơi hơi nghiêng người về phía Mạnh Trạch, cô ta làm như vô ý ép chặt hai tay lại trước ngực, cố gắng để ép ra một rãnh sâu trước ngực để lộ rõ trước mặt Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch không vui nhíu mày.

"Đường tiểu thư, nhưng lời tôi vừa nói mong cô có thể suy nghĩ kỹ một chút." Mạnh Trạch đứng lên, đưa một tấm danh thiếp cho Đường Tâm Lạc.

Đường Tâm Lạc cho rằng đối phương thấy rắc rối đã tìm đến cửa rồi cho nên chuẩn bị bỏ chạy.

Cô cười mỉm, lễ phép nhận lấy danh thiếp mà Mạnh Trạch đưa, chứ cũng không để chuyện này trong lòng.

Cũng đúng, nếu như cô là một người đàn ông, mà gặp phải phiền toái giữa những người phụ nữ như thế này thì có lẽ cô cũng muốn chuồn.

"Được rồi, nếu như sức khỏe của Đường tiểu thư còn chưa bình phục, vậy thì tôi không quấy rầy nữa."