Tổng Tài Hắc Bang Và Bảo Bối Sát Thủ

Chương 7: Nhiệm vụ (2)




Sáng hôm sau, trong một căn phòng có thân ảnh của hai người đang ôm nhau ngủ say, ánh nắng lén lút chen qua màn cửa chiếu rọi khắp căn phòng, hình ảnh này thật hoàn mỹ, thật ấp áp biết bao. Người con gái đang ngủ xinh đẹp tựa như một thiên thần, mái tóc đen mượt suồng sã, đôi mày lá liễu tinh tế, chiếc mũi cao mà nhỏ nhắn, đôi môi đỏ như dùng son. Bên cạnh người con gái ấy là một người đàn ông, anh có vẻ đẹp hoàn mỹ như tác phẩm điêu khắc mà thượng đế hài lòng nhất, đôi mắt phượng hẹp dài, môi bạc mỏng đang mím lại, khuôn mặt lộ rõ các góc cạnh. Nếu như nói cô có thể giết chết đàn ông với nhan sắc đó vậy cũng có thể nói anh có thể khiến tất cả phụ nữ phải say mê mà không lối thoát.

Qua một lúc, cô tỉnh lại, nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, lúc này anh cũng đang mở mắt nhìn cô

" Tỉnh? "

" Ân " Cô khẽ dụi mắt, đôi môi căng mọng cong lên trả lời anh rồi xoay người chui vào lòng anh, anh thấy vậy nhếch miệng cười, cô lúc này thật đáng yêu a tựa như chú mèo con đang làm nũng, nhìn tới đôi môi đang cong lên như mời gọi của cô, anh không chút nghĩ ngợi nâng cằm cô lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi ấy. Lúc này cô mới mở miệng nói

" Bây giờ là mấy giờ rồi? "

" 8h"

" A anh dậy đi thôi, chẳng phải anh cần đến tập đoàn sao? "

" Anh đến trễ ai dám trách! "

Khóe miệng cô co giật một hồi, cũng đúng anh làm chủ cái tập đoàn đó ai mà dám mắng anh đi làm trễ chứ, đây là không muốn sống rồi.

"Aizz nhưng cũng phải thức dậy chứ"

" Anh không muốn"

Lúc này cô quả thật bó tay với anh, trợn mắt nhìn anh chằm chằm, anh thấy cô đáng yêu như vậy liền nổi lên thú tính muốn trêu chọc cô

" Sao thấy chồng của em rất đẹp trai đúng không? Không làm em thất vọng chứ? " Cô liếc anh một cái rồi nói

" Hừ, tự luyến! "

" Hửm? Chẳng lẽ không đúng, còn tên đàn ông nào suất như anh à, tiểu Minh Nhi!! "

Cô trợn mắt nhìn anh " Sao...sao...? "

" Sao anh biết tên em đúng không nào? "

Cô gật đầu coi như trả lời anh, mà quả thật từ khi gặp tới giờ cô chưa hề nói tên cho anh biết, anh lại nói

" Em có thật là sát thủ với IQ cao không vậy? " Anh thở dài nhìn cô

" Ai nói không phải, trong giới ngầm tên sát thủ nào dám đứng trước em đâu! Hừ! "

" Anh thật nghi ngờ a, anh nói này thân phận sát thủ của em anh còn biết chẳng lẽ cái tên cũng làm khó anh sao... Hử? "

" A đúng vậy ha"

" Cô ngốc" Anh búng vào đầu cô một cái, lúc này cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn mê người ra thể hiện sự bất mãn của mình, ánh mắt ủy khuất nhìn anh. Hàn Thiên Phong nhìn cô chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh thầm nuốt một cái. Khuôn mặt yêu nghiệt của anh nhanh chóng hạ xuống gần với khuôn mặt thiên sứ của cô. Bạch Tiểu Minh ngây người ra, cô không nghĩ anh sẽ làm vậy a. Thừa lúc cô chưa phản ứng, Hàn Thiên Phong nhanh chóng đưa chiếc lưỡi của mình vào miệng cô, khuấy đảo, từng tất "công thành đoạt đất". Haizz... Chỉ hôn cô thôi làm anh đã nổi lên ham muốn rồi. Nhưng anh biết bây giờ không nên làm quá, nếu làm cô hoảng sợ chạy mất thì ai đến làm vợ anh a, thế nên anh buông tha cho đôi môi tội nghiệp của cô.

Lúc này Bạch Tiểu Minh mới hoàn hồn, không chút chần chừ đạp anh một cái. Nhưng anh là ai a?  Một bang chủ bang phái mạnh nhất hắc đạo, chẳng lẽ chiêu thức đơn giản của cô anh cũng không tránh được sao. Vì thế anh nhanh chóng lấy tay bắt lấy cái chân trắng nõn của cô, rồi lấy ánh mắt ủy khuất nhìn cô làm cô giật mình, anh mà cũng có loại biểu cảm vậy nữa a

" Bảo bối à, em nỡ đánh anh sao? "

" Hừ có gì không dám, ai bảo anh dám làm vậy với em chi "

" Làm vậy là làm gì a? "

" Thì... Thì...hôn em đấy "

" Chuyện đấy bình thường mà, em là vợ anh thì anh được quyền chứ "

" Hừ mặc xác anh " Nói không lại anh nên cô chỉ biết cong môi lên kháng nghị mà thôi.

" Mà dậy đi anh, trễ rồi đấy " Bạch Tiểu Minh tiếp tục sự nghiệp lôi kéo Hàn Thiên Phong rời giường

" Aizz... Được rồi được rồi " Nói xong anh kéo khuôn mặt cô qua hôn lên cái má đáng yêu của cô rồi mới bước xuống giường, lúc này Bạch Tiểu Minh mới lấy lại ý thức

" A lưu manh! " Nói vậy nhưng trong tâm cô cũng len lỏi một chút gì đó ấm áp, nó không như tình thương của cha nuôi dành cho cô mà là một cái gì đó, khác hơn, cô cũng chẳng biết nó là gì nữa...

Sau khi bị Bạch Tiểu Minh đánh thức, Hàn Thiên Phong đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Lúc sau anh bước ra với một bộ vét màu đen sang trọng, cộng thêm khuôn mặt yêu nghiệt của anh quả thật đốt cháy tim mọi cô gái. Bạch Tiểu Minh cũng không ngoại lệ, cô nhìn anh mà ngây ngẩn ra, bình thường anh hay đùa giỡn cô làm cho cô cảm giác anh rất lưu manh bây giờ nhìn anh thế này cô thấy anh thật soái nha. Khuôn góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng tắp đầy cương nghị, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng, giữa hai chân mày thể hiện khí phách vương giả, có lẽ chỉ có anh mới có cái khí chất này thôi a.

Thấy anh sắp mang cà vạt, không biết suy nghĩ cái gì cô gọi anh lại

" Phong tới đây "

" Sao vậy, có chỗ nào không khỏe à " Hàn Thiên Phong đi tới lo lắng hỏi

" Không... Không có gì, em chỉ muốn đeo cà vạt cho anh thôi " Quả thật tới giờ cô còn chưa quen với sự hiện diện của anh nên bây giờ mới ngại ngùng như thế này. Thấy cô như vậy Hàn Thiên Phong nhếch miệng cười bước tới gần cô rồi khom người xuống cho cô giúp anh thắt cà vạt.

Nhìn cô chăm chú như vậy, anh có cảm giác như cô thật sự là vợ của mình. Không phải như, cô chắc chắn là vợ của Hàn Thiên Phong anh.

" Xong " Bạch Tiểu Minh ngước mặt lên nhìn anh cười, anh thấy cô cười như vậy tâm cũng rộn ràng lên, cô thật xinh đẹp a, anh nhìn cô đến ngẩn người luôn.

" Này, Phong anh sao vậy?  Sao nhìn em như vậy bộ mặt em dính gì à " Thấy anh nhìn mình như vậy cô thấy thật lạ nha

" À không gì đâu, cảm ơn em nha vợ yêu " Được cô gọi anh giật mình, lúc này mới lấy lại ý thức mà trả lời cô

" Xì khách khí, mà ai là vợ yêu anh chớ " Cô thật không thích anh " cảm ơn" hay " xin lỗi" với cô, như vậy cảm giác như cô là người ngoài vậy.

" Ha ha được rồi, em không là vợ yêu của anh thì ai nữa đây, lát nữa em phải ăn sáng đấy, thích gì cứ gọi đầu bếp làm, hôm nay có lẽ anh về hơi trễ"

" Không về ăn trưa luôn à, mà hôm nay anh làm gì mà lại về trễ vậy? "

" Lo cho anh sao? " Anh cười nhìn cô

" Hừ ai...ai lo cho anh chứ! Mà trả lời em đi "

" Rồi rồi, hôm nay không có về ăn trưa, với lại buổi tối về trễ là do anh phải gặp mặt một đối tác, bởi vậy mới về trễ "

" Đối tác?  Nam hay nữ?? " Cô liếc anh mà nói

" Ha hả em ghen sao? "

" Quỷ mới ghen, anh nói đi "

" Aizz.. Ghen một chút cũng có sao đâu, đối tác lần này là nam a "

" Tốt, anh cứ đi, em ở nhà " Nếu anh ấy về trễ thì mình có cơ hội đi làm nhiệm vụ rồi, may quá ông trời cũng giúp cô.

" Sau này em không cần đi làm nhiệm vụ cho tổ chức của em nữa đâu "

" Hả sao vậy, đó là tổ chức của cha nuôi em, sao em không được làm chứ? "

" Quá nguy hiểm, khi em làm nhiệm vụ nếu anh không ở bên cạnh em anh không an tâm. Chẳng lẽ anh không nuôi đủ em hay sao mà còn đi làm nhiệm vụ nữa "

" A vậy không được " Cô trừng mắt nhìn anh, anh cũng chẳng kém nhìn cô chằm chằm, chuyện này liên quan tới an toàn của cô anh không làm ngơ được. Trước khí thế của anh cô hoàn toàn chịu thua, bởi vậy cô chỉ còn cách thỏa hiệp với anh

" Được rồi, không đi thì không đi, được chưa "

" Ngoan " Anh vươn tay sờ đầu cô cười nói

" Vậy anh mau đi làm đi nha "

" Sao giống như em đang đuổi anh đi vậy nhỉ? " Anh cười như không cười nhìn cô

" Sao có chứ, em sợ uy tín của anh với nhân viên giảm thôi a " Cô chột dạ mà nói, anh thì nhìn cô không nói gì sau đó hôn lên má cô một cái thật kiêu rồi mới đi.

Còn cô sau khi anh đi rồi mới phản ứng. Aaaaa... tên đàn ông thối lại hôn cô a.