Tổng Tài Hắc Đạo Độc Sủng Tàn Thê

Chương 4: Chương 4: Ngăn Cản






Đồng Lăng chạy như bay trên đường cao tốc, ánh mắt bỗng dưng biến đổi. Chẳng nói chẳng rằng, anh cầm chắc tay lái. Đạp mạnh ga, chiếc Ferrari nhanh chóng hướng về phía trước.
Phía sau anh là bảy chiếc xe hơi, chiếc gần nhất cách chiếc Ferrari của Đồng Lăng chừng ba mươi thước. Một trăm ba mươi độ về phía bên phải là năm chiếc có rèm che, ý đồ như muốn cùng lúc đâm cháy xe anh. Đồng Lăng nhướn mày, hừ, này là chúng bây tự tìm cái chết.
Đồng Lăng bất ngờ thắng gấp, lốp xe cà xuống mặt đường tạo ra tiếng xé gió chói tai. Chiếc xe bám ngay phía sau thấy tốc độ thay đổi đột ngột, theo phản xạ không dám đụng thẳng vào*. Như thể thấy có lỗi với bọn chúng, nhấn ga thêm lần nữa, xe Đồng Lăng lại vọt lên.
“Xuống địa ngục đi! Muốn đụng tao sao? Luyện vài năm nữa hẵng quay lại!” Đồng Lăng đanh mặt lại, nhìn qua kính chiếu hậu, bất chấp lái thành một đường cong hoàn mỹ. Đặt toàn bộ trọng lực vào bánh sau bên phải, xoay chiếc xe một trăm chín mươi độ, đi vào một con đường hẹp.
Chiếc xe đang phóng với tốc độ 120km/h phía trước thấy Đồng Lăng đột ngột đổi hướng, không khỏi sửng sốt.
Đồng Lăng cười lãnh khốc, đưa tay vươn ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy tay như đang chào tạm biệt. Nhấn chân ga lần nữa, phóng với vận tốc 100km/h vào đường nhỏ.
Chỉ nghe phía sau là âm thanh va chạm không ngừng, hai chiếc xe cùng tông phải một chiếc, hai chiếc đụng nhau, đụng loạn xà ngầu. Một tiếng nổ mạnh vang lên, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết từ phía xa, một loạt xe trong nháy mắt bị đánh bại.

Lúc này, người may mắn còn sống bên phía đối phương, thân thủ mạnh mẽ nhảy xuống từ chiếc xe có rèm, bày thế sẵn sàng đón quân địch, cầm trong tay vũ khí, mang trên người vũ trang. Đồng Lăng qua kính chiếu hậu nhìn thấy người mang đủ loại vũ khí đang nhìn đau đáu về phía anh, không khỏi nhướn nhướn đôi mắt.
Đồng Lăng nhìn về phía trước, khóe miệng không cản được một nụ cười tính toán, “Thực sự là trời cũng giúp mình. Muốn giết tao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Đạp ga tăng tốc, nhanh chóng phóng tới.
Ngay lúc này, đối phương toàn bộ khai hỏa, một viên đạn bay vào không trung. Một tên có vẻ là đầu lĩnh bước xuống từ chiếc xe đỏ mang rèm, móc ra một chiếc súng lục kiểu mới, thấy xe Đồng Lăng chuẩn bị lách qua sườn dốc, nhắm ngay bánh xe phía sau, bắn một phát.
Tay lái đang nắm chặt của Đồng Lăng đột nhiên thay đổi, muốn tránh được công kích của bọn chúng phải kịp thời để bánh sau vượt qua sườn dốc. Nhưng tốc độ xe bỗng chậm lại, đôi bàn tay hung hăng đập vào tay lái, không khỏi cắn răng tuôn ra một câu, “Lỡ thắng một chút, đúng là nổ lốp xe!”
“Đuổi theo!” Tên đầu sỏ ra lệnh một tiếng, những tên còn lại liền đuổi theo chiếc Ferrari của Đồng Lăng.
“Đừng để tao biết tụi mày là ai, bằng không tao sẽ lật cả hang ổ tụi mày lên!” Gần đó không có xe để đổi, mà cho dù có đổi cũng không còn kịp nữa. Đồng Lăng cắn răng, đạp một đạp vào chân ga, tay dùng sức bẻ lái, hai bánh phía trước cùng một bánh phía sau nhanh chóng xoay tròn. Theo vận tốc lớn nhất của Ferrari, Đồng Lăng ngả cả người về phía bên phải, xe cũng hướng về phía đó.
Lợi dụng lúc nó chuyển động, nhẹ nhàng dùng kỹ thuật, ba cái bánh xe kéo chiếc Ferrari đi, bay nhanh về phía trước.
Tên đầu sỏ thấy anh vẫn còn cố lái chiếc Ferrari đi, nhanh chóng cầm súng lục trên tay, nhắm vào bánh xe còn lại ở phía sau. Một viên đạn đi tới, “phanh” một tiếng, bánh xe sau hỏng.
Đồng Lăng liếc kính chiếu hậu nhìn bọn chúng chen chúc chạy tới, hai hàng chân mày không khỏi nhíu chặt. Xe đi đến gần chỗ ngoặt, Đồng Lăng bỗng đổi hướng hoàn toàn, đem chiếc Ferrari mới mua tông vào con lươn trên dốc.
Mũi xe vừa đâm xuyên qua con lươn, Đồng Lăng mở cửa xe, xoay người nhảy ra khỏi chiếc Ferrari. Cả thân người rơi thẳng xuống những ngọn sóng cuồn cuộn phía dưới.
“Phù phù” một tiếng, chạm xuống mặt biển, khiến vô vàn bọt nước sôi lên.
.
“Đại ca, nó nhảy xuống rồi, chắc không sống nổi đâu.” Một tên mặc đồ Tây đen mặt nhìn phía dưới không còn động tĩnh gì nữa, nói.
Tên cầm đầu mặc một bộ đồ Tây màu đỏ, cất súng vào bên hông. Đưa người ra nhìn, dò xét mặt biển phía dưới, xong quay về phía thuộc hạ hét lớn một tiếng, “Rút lui!”.

Cả bọn theo lời hắn, xoay người nhanh chóng rời khỏi, để lại một mớ hỗn độn tại hiện trường.
Đồng Lăng vừa nhảy xuống biển đến lúc này mới ngoi lên khỏi mặt nước, bởi vì biển động quá mạnh nên chỉ có thể từ từ bơi vào trong.
Khi vừa lên khỏi mặt nước đến con đê bằng đá, cả thân người tê liệt thoáng cái ngã xuống đất. Móc từ áo sơ mi ra một chiếc di động ướt sũng, trượt điện thoại ra, nhấn vài con số rồi nghe máy, âm thanh lãnh khốc theo cánh môi tái nhợt phát ra, “Đến con đường nhỏ cạnh cao tốc C ngay.”
“Vâng đại ca.” Đối phương cung kính đáp lại, Đồng Lăng trượt tắt điện thoại, nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời.
.
Tiếng chuông “Đinh linh linh, đinh linh linh” chói tai từ biệt thự Đồng gia vang lên.
Đồng Vân Phong ngồi trên sofa ăn trái cây, nhấc điện thoại lên bình thản nói, “Làm xong chưa?”
“Đã chết. Có điều thiệt hại mười chiếc xe hơi, tám mạng người, tổng cộng hai trăm vạn. Giữa trưa chuyển khoản qua cho tôi.” Đối phương nói xong liền cúp máy.
Đồng Vân Phong nhíu mi. Hai trăm vạn, không cho người khác thương lượng một chút. Xem ra bọn chúng muốn hăm dọa ông một phen. Hiện tại tài khoản của ông chỉ còn có năm trăm vạn, đều là tiền dùng để bù vào phần còn thiếu của công ty. Gửi cho bọn chúng thì thành ra thiếu một khoản lớn.
Nhưng nếu không cho, chắc chắn sẽ có xô xát, hậu quả hoàn toàn có thể tính tới. Tay chân của chúng cũng có thiệt hại, vậy thì vợ con ông cũng đừng hòng an toàn. Chúng muốn giết ông dễ như trở bàn tay. Phải làm thế nào mới được đây?

“Ba, sao vậy? Thành công không?” Đồng Vụ Vân đã đến bên cạnh Đồng Vân Phong, vô cùng thân thiết kéo tay ông. Tựa đầu lên vai ông, thật giống một đứa con gái hiếu thảo yêu thương cha mình.
Đôi mắt Đồng Vân Phong như lóe lên, không lưu luyến rút tay ra, chau mày, trên mặt như xuất hiện thêm một tầng nếp nhăn, nói với Đồng Vụ Vân, “Vân nhi, tài khoản của con không phải còn hai trăm vạn sao? Dùng nó chuyển cho bọn người kia đi!”
Đồng Vụ Vân mở to mắt, ngẩng đầu lên giãy nãy nhìn Đồng Vân Phong, “Cái gì? Ba, sao tự dưng lại dùng tiền của con?”
“Tiền của con cái gì? Tiền con để dành từ nhỏ đến lớn còn không phải từ tiền ba cho sao?” Đồng Vân Phong xoay người, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng thanh âm bỗng dịu đi, “Hiện tại ba đang rất thiếu thốn tiền bạc, con lấy ra một chút, đợi công ty vượt qua ải khó khăn, ba lại cho con gấp bội, cũng giống nhau thôi!”
“Nhưng mà, ba à…” Đồng Vụ Vân còn chưa nói xong, liền bị Đồng Vân Phong ngắt lời, “Không có nhưng mà gì hết, ba đưa tài khoản bọn chúng cho con, con gửi tiền cho chúng.” Đồng thời lấy giấy bút viết ra một dãy số, đưa cho Đồng Vụ Vân.
Đồng Vụ Vân chỉ có thể mếu máo, bất đắc dĩ nhận tờ giấy trên tay Đồng Vân Phong. Ả vất vả tích cóp từng tí một, chưa gì đã phải dùng hết.