Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 37: Có cách, không để nó nhảy ra.....




Cùng với Thẩm Tinh Không đi một vòng ở phố đêm đi bộ, Lục Diễn Trạch tuy chê bai cô cái gì cũng không biết nhưng cũng luôn lặng lẽ đi phía sau cô để bảo vệ cô và đảm bảo cho cô không bị đi lạc.

Đợi tới khi Thẩm Tinh Không không ăn không chơi nổi nữa, trên cổ cô treo một chiếc mặt nạ Kinh kịch, cô ngây người ra nhìn xung quanh một lượt, Lục Diễn Trạch xách chiến lợi phẩm cả một buổi tối của Thẩm Tinh Không rồi nghe thấy cô hỏi: “Chúng ta về thế nào bây giờ? Đại thúc bảo chúng ta gọi điện thoại cho bác ấy đúng không?”

Lục Diễn Trạch tê hết hai cánh tay đi vì xách đồ, cậu trả lời cô chẳng mấy vui vẻ: “Ai mà chịu được cậu chứ! Bây giờ mấy giờ rồi! Chỗ này sắp giải tán hết rồi!”

Thẩm Tinh Không ngơ ngác.

Lục Diễn Trạch tay xách đồ, cậu quay đầu đảo mắt nhìn xung quanh: “Đừng phiền tới đại thúc nữa, bác ấy bây giờ nhất định là đã ngủ rồi, cậu đi theo tôi, tôi nhớ đường lúc tới, chắc là không xa đâu.”

Thẩm Tinh Không cảm thấy mệt, nhưng nhìn cậu xách nhiều đồ như thế, cô tự biết mình không có quyền oán trách, chỉ biết đi theo phía sau cậu quay về.

Người đi trên đường rất ít, cũng không có đèn đường, ánh sáng duy nhất chỉ có ánh sáng của trăng. Cây cối rất rậm rạp, côn trùng kêu như một bản nhạc. Ánh trắng chiếu xuống con sông trước mắt lấp lánh nhìn rất vui mắt.

Thẩm Tinh Không cảm thấy, bản thân không đi theo nhà trường cắm trại là một điều đúng đắn và cùng với Lục Diễn Trạch tới đây là một điều thật may mắn.

Lục Diễn Trạch thấy cô chẳng có chuyện gì mà cũng rất vui vẻ, cậu liền lườm cô một cái rồi nói: “Cậu đi theo sát vào, những ngọn núi bên đường đều là nghĩa địa, nghe nói là buổi tối thường xuất hiện ma chơi đấy.”

Một câu nói dọa Thẩm Tinh Không sợ chết khiếp, cô liền vội vàng chạy theo bám sát cậu.

Ánh trăng bây giờ không còn chiếu sáng nữa mà thay vào đó là bóng tối ảm đạm, Thẩm Tinh Không chỉ cảm thấy chạy dọc sống lưng là một cơn ớn lạnh, tiếng bước chân vì thế cũng dồn dập hơn và khuôn mặt nhìn có vẻ sợ hãi. Chắc là cũng phải tầm quá nửa đêm rồi, trên đường không hề có một ai, cây dại ở hai bên đường mọc lại cao, gió vừa thổi qua liền tạo ra một âm thanh xào xạc nghe rất rùng rợn, không nhìn chỉ nghe cũng đã thấy sợ.

Lục Diễn Trạch nhìn thấy cô như vậy, giọng nói cậu ồm ồm: “Có nghe thấy tiếng bước chân phía sau không.....”

Thẩm Tinh Không kêu thét lên một tiếng, rồi nhảy bổ lên phía trước ôm lấy cổ Lục Diễn Trạch, người cô co rúm lại: “Cậu đừng có dọa tôi! Tôi thực sự rất sợ!”

Lục Diễn Trạch nhìn cái đầu nhỏ của cô áp sát vào ngực mình, cậu đưa một bàn tay lễ vỗ nhẹ vào cô, nhịn cười rồi nói: “Đúng là một con lợn vừa tham ăn vừa nhát gan, cậu xem cậu đi, làm gì có điểm nào đáng yêu chứ!”

Thật sự không biết cái tên ngốc Trì Hạo thích cậu ở điểm gì nữa.....

Thẩm Tinh Không bĩu bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn cậu với dáng vẻ tủi thân: “Cậu dọa tôi thì làm sao tôi lại không sợ chứ....cậu là cái đồ xấu xa!”

Lục Diễn Trạch hai tay xách đồ, cúi đầu xuống nhìn vào khuôn mặt phụng phịu của cô. Ánh trăng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt cô một lớp ánh sáng màu bạc, Lục Diễn Trạch không biết tại sao lúc này trong đầu cậu chợt xuất ra một từ ngữ - tiên nữ.

Thẩm Tinh Không nhìn cậu, khuôn mặt anh tú điển trai của một chàng trai trẻ làm rung động tâm hồn người khác, đôi mắt đen sâu lấp lánh, trong giây lát, cả hai người đều im lặng, lặng lẽ ngơ người ra nhìn thẳng vào đối phương.

Lục Diễn Trạch thả những đồ đang xách trên tay xuống, đưa một tay ra đặt lên đầu cô, nhìn cô giật mình muốn né người đi, cậu lại dùng một tay kia giữ vào eo cô, ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn cậu nói: “Sao tim lại đập nhanh thế? Sắp nhảy cả ra ngoài rồi!”

Thẩm Tinh Không muốn mắng cậu, bàn tay cậu đặt lên eo người ta như thế, ai mà tim không đập nhanh cho được chứ....

Nhưng chỉ là hơi thở dồn dập hơn thôi, không ai nói thêm một câu nào nữa.

Lục Diễn Trạch nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng lên thật đáng yêu, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cậu giống như một sinh vật mất kiểm soát, cậu lại từ từ dùng tay áp sát người cô vào người mình: “Anh có cách rồi....để nó không nhảy ra ngoài....”

Thẩm Tinh Không mấp máy môi muốn bảo cậu tránh ra, đừng có áp sát người như thế, đừng có nhìn cô như vậy.....

Thẩm Tinh Không còn chưa kịp phản ứng lại, cô liền cảm thấy đôi môi mình nóng ran lên, một cảm giác lạ lẫm bao phủ lên toàn bộ cơ thể cô, hai tay cậu ôm lấy cô càng chặt hơn, tiếng hơi thở và tiếng tim đập đều biến mất trong nụ hôn của cậu