Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 12: Chạy thoát




Quản gia cười lộ rõ nếp nhăn trên mặt.

Cuối cùng cũng có thể hít thở bầu không khí bên ngoài, cô cảm động đến khóc thành sông mất.

Bước đi cũng nhẹ nhàng bay bổng, tốc độ nhanh chóng hơn, vui vẻ đi trên đường phố tối mờ. 

Hai bên đường non xanh nước biếc, không khí trong lành. Thế nhưng ngắm đi ngắm lại nửa giờ cũng chẳng thấy chiếc xe nào chạy qua.

Cô móc di dộng, gọi điện đón xe, tất cả mọi người bận bịu không ai tiếp.

"Em gái, bồi anh chơi đùa, anh đảm bảo em sẽ được hầu hạ đến S."

"Không được qua đây, tiến lên tôi liền báo cảnh sát. "

"Ha ha ha ha... Cách nơi này mấy ngàn dặm chỉ có một tòa thành, em có kêu khản cả giọng cũng không ai đến cứu em. Em kêu đi! Kêu càng lớn tiếng, bọn anh càng vui vẻ..."

An Chỉ Manh nghiêng tai nghe một hồi, bên tai loáng thoáng thanh âm, xác thực không phải mình đang gặp ảo giác.

Cất bước về hướng phát ra thanh âm, một sự chuyển biến lớn. Đập vào mắt chính là hình ảnh một đám đàn ông vây quanh một cô gái.

Cô gái bị vây ở giữa, không thấy rõ dáng dấp.

"Đừng tới đây, đừng tới đây, tôi báo cảnh sát đó!" Giọng cô gái điềm đạm đáng yêu, lại giả vờ AS Dfg Hj Kl;-

Làm ra một bộ vẻ như đang bị uy hiếp.

Thấy mấy gã đàn ông đang tiến lại gần cô gái kia, An Chỉ Manh lên tiếng."Dừng tay, tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cảnh sát sẽ đến ngay."

Một tên quay đầu lại nhìn về phía cô gái vừa mới xuất hiện, mặt lộ vẻ dữ tợn."Bớt lo chuyện bao đồng, có tin bọn tao xử lí mày luôn không."

"Tôi... Tôi đạt đai đen Taekwondo đó, nếu mấy người còn không đi, có tin tôi đánh chết mấy người không hả." Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập loạn xạ, hai tay nắm chặt tự động viên mình. 

Nhìn đám người không có ý định rời đi, ngược lại còn thì thầm to nhỏ không biết đang nói cái gì.

Đáy lòng cô càng thêmluống cuống, lòng côn tay đều là mồ hôi lạnh."Tôi... Tôi cảnh cáo các người, tôi báo cảnh sát rồi đấy, bọn họ lập tức tới đây. Bây giờ các người không đi, vậy sẽ không còn cơ hội đi nữa."

Sau đó cô dang hai tay, làm thế phòng thủ, chuẩn bị cho cuộc chiến đấu ác liệt.

Mấy người kia nhìn cô, vộ vàng chạy đi, tới khúc cua chỗ hẻo lánh liền ngừng lại.

Không khí xung quanh trở nên gương gạo. "Thủ lĩnh, chúng ta làm như vậy có giả quá không?"

"Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng phu nhân đã phân phó không thể thương tổn một cọng lông tơ của cô gái này." Đám đàn ông rất là bất đắc dĩ, mấy người thò đầu ra nhìn nhìn cảng tượng trước mặt.

An Chỉ Manh thấy bọn họ vừa đi, cả người như được siêu thoát một nửa."Cô không sao chứ!" Người kia dưới ánh đèn không nhìn rõ mặt mũi, mái tóc dài tạo kiểu rong biển hơi cuộn, nhìn vô cùng gợi cảm.

Một thân váy mỏng tung bay theo gió, lộ ra đủ mặt lồi lõm cuốn hút của cơ thể.

Cô luôn kiêu ngạo vì số đo các vòng chuẩn mực cùng làn da trắng sứ của mình, nhưng lúc nhìn người này, trong lòng cô lại cảm thấy tổn thương.

Nhìn người kia đang ưu nhã tiến về phía mình, cô không khỏi nghĩ đến diệu Bộ Sanh Liên.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi là Kha Vi, cô tên gì?"

Mềm mỏng, nhu hòa, còn mang theo chút nữ tính, lòng cô lại thêm vạn phần tổn thương.

Đây mới là phụ nữ thật sự a! Bất luận là hình tượng, thanh âm, hay bước đi cũng đều khiến người khác say mê.

Kha Vi Diệc lắc lắc tay trước mặt cô."Cô có ổn không?" Không phải khiến cô ấy sợ hãi rồi chứ.

Cái này không thể được, cô chạy, cô qua nơi này để tìm con dâu a!

An Chỉ Manh bỗng nhiên bắt lấy tay của cô, mềm mềm giống như không xương, lần nữa để khiến cho cô thêm tổn thương.

"Mỹ nữ, cô là đẹp tự nhiên sao?" Câu hỏi vừa thốt ra, cô liền hối hận."Tôi... Tôi không có ý tứ gì khác. Cô phẫu thuật ở đâu, tôi cũng tới đó, đúng là thẩm mỹ đẹp không tì vết rồi."

"Phốc phốc..."