Tống Y

Chương 26: Nạp thiếp




“Tại sao?” Tống chưởng quầy càng kì quái.

“Con, dù sao đêm nay phải cần thôi!” Tuyết Phi Nhi õng ẹo làm nũng cha.

“Được, được, được! Cần, cần, nhưng bây giờ ta tìm đâu ra cho con đây?”

Lôi bộ đầu cười nói: “Thật là khéo, Tuyết cô nương, nhà ta có một con chó mẹ vừa sinh sản, một lần sinh sáu, chờ thêm mấy tháng nữa cho chó con lớn thêm một chút, ngươi tới chọn một con?”

Tống chưởng quỹ cười ha ha nói: “Điều này thật tốt quá. Phi Nhi, còn không cảm ơn Lôi bộ đầu!”

“Không! Cần ngay bây giờ, cả chó mẹ cũng cần!”

Lôi bộ đầu khẽ cau mày: “Bây giờ cần?”

“Ai! Lôi bộ đầu đừng hiểu nhầm, con chó này là tìm giúp Đỗ đại phu, không phải là ta tự mình cần, ta cũng không muốn nuôi chó, không tin ngươi hỏi Đỗ đại phu mà xem!”

Lôi bộ đầu nhìn về phía Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo ha ha cười : “Ừ, là như thế này, để chữa trị thương thế khuỷu tay cho ngươi, trong đó có một vị cần thuốc dẫn là sữa chó, hơn nữa thuốc dẫn này có hạn chế ngày giờ, qua đêm nay, liền phải chờ thêm ít ngày, sợ rằng sẽ chậm trễ việc chữa thương cho bộ đầu, cho nên mới vội vàng đêm nay cần gấp, vốn cũng không hi vọng có thể đào được dược vị này, cho nên buổi sáng không đề cập tới chuyện này, không nghĩ tới lại vừa vặn đào được cho nên mới vội vã tìm sữa chó. Đương nhiên, ta muốn tự mình nuôi một con chó cái nhỏ làm bạn, nếu như có thể đem một lứa cho nuôi dưỡng một thời gian từ đó tìm ra một con tốt nhất, được như vậy là tốt nhất. Phi Nhi chỉ biết rõ nguyên nhân thứ hai của việc tìm chó, không biết nguyên nhân chủ yếu là chuyện thuốc dẫn, cho nên trả lời không rõ ràng, ha ha"

Lôi bộ đầu giật mình hiểu ra. vội nói: “Ai da, Đỗ đại phu này, thật là làm phiền ngài quá! Thì ra tất cả đều là vì ta, cũng thật là khéo, may mắn con chó này ta nuôi vừa vặn sinh sản, thật là xảo hợp, trở về ta lập tức đưa con chó tới cho ngài.”

“Vậy thì đa tạ!”

“Không không, ta mới cần phải đa tạ ngài, Đỗ đại phu.”

Bàng huyền uý sốt ruột muốn Đỗ Văn Hạo đi xem xét bệnh tình của tiểu thiếp mà hắn yêu mến, thật khó khăn chờ bọn họ nói xong, vội vàng nói chen vào: “Đêm đã khuya Đỗ đại phu, chúng ta về thành thôi!”

“Được.” Đỗ Văn Hạo tất nhiên hiểu ý nghĩ của hắn lập tức ngồi lên xe ngựa của nha môn, nhanh chóng về thành.

Về đến huyện thành, Tuyết Phi Nhi cùng Lôi bộ đầu đi về nhà bắt chó. Đỗ Văn Hạo đem giỏ thuốc vào phòng mình, thấy không có người nào đi đến, lúc này mới đem tiểu hổ trong lòng lấy ra đem ủ vào trong chăn, lưu lại một lỗ thông gió, sau đó khoá cửa phòng lại, đi ra cửa cùng Bàng huyền uý một mạch thẳng tới Hằng Tường tửu điếm.

Ba người đẩy cửa đi vào, Bàng mẫu sớm đã nghe được tiếng bước chân của Đỗ Văn Hạo, run rẩy đứng lên nói: “Đỗ đại phu! Ngài đã đến! Thuốc của ngài hiệu nghiệm, xế chiều Ngọc Nhi đã tỉnh táo lên nhiều, còn có nói chuyện, chỉ là thỉnh thoảng ho khan, ho xong lại mê man,vừa tỉnh lại tiếp tục ho, bây giờ phải làm gì đây?”

Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Khi nàng tỉnh táo đều nói ư?”

“Muốn uống trà? Đúng đúng, ta đúng là già rồi hồ đồ, nhanh! Cầm nhi, dâng trà thơm cho Đỗ đại phu!”

Bàng Vũ Cầm nhẹ nhàng đáp ứng, vội vàng dâng trà thơm cho Đỗ Văn Hạo, xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nói: “Đỗ đại phu, ngài khổ cực rồi, mời dùng trà.”

Lời nói êm ái của nàng làm cho Đỗ Văn Hạo có cảm giác như cây đón gió xuân, vội vàng hạ thấp người nói: “Đa tạ cô nương!”

Bưng trà lên nhấp một ngụm: “Ừm, thơm, thật là thơm!'’

Bàng Vũ Cầm mặt càng hồng, nói: “Mới vừa rồi di nương đã hơi tỉnh táo, chỉ kêu một tiếng nãi nãi, sau đó ho khan, ho mỗi lúc một nhiều.”

Chính khi đang nói chuyện, trên giường nhị nãi nãi Ngọc Nhi bắt đầu phát ra tiếng ho, ho khan liên tục, ho như bệnh suyễn, thiếp thân tiểu nha hoàn Anh Tử vội vàng giúp nàng làm dịu ở ngực.

Đỗ Văn Hạo vội nói: “Nhanh! Đem nhị nãi nãi đỡ dậy, để cho nàng ghé vào một bên giường ho, vỗ nhẹ sau lưng nàng, làm cho nàng khạc hết đờm ra!”

Hai tiểu nha hoàn bên cạnh vội vàn giúp nhị nãi nãi trở mình cúi người, để cho nàng ho khan, một nhà hoàn khác còn dùng chiếc khăn tay trắng để hứng đờm.

Nhị nãi nãi Ngọc Nhi cố sức ho, ho xong thì nha hoàn đỡ hạ xuống ngửa mặt nằm trên giường, không ngừng thở hổn hển, hai mắt nhắm chặt, bộ ngực cao cao không ngừng phập phồng.

Nha hoàn kia muốn đi ra ngoài đem khăn tay dính đờm ném đi, thì bị Đỗ Văn Hạo gọi lại: “Đem khăn tay cho ta!”

Tiếp nhận khăn tay mở ra, cẩn thận quan sát nước đờm dính trên khăn tay, đặc có màu vàng và mang theo những tơ máu, bốc lên một mùi hôi thối, Đỗ Văn Hạo gật đầu, đây là chứng nùng huyết gây nên chứng nhiễm trùng phổi, đã có thể ho ra đờm, chính khí trong cơ thể người bệnh có thể được tăng cường, đây là dấu hiệu tốt, bây giờ chỉ cần tiếp tục dùng liều thuốc mạnh giảm nhiệt là được.

Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên giường, duỗi ba ngón tay ngưng thần chuẩn mạch, một lúc sau, cười nhẹ nói: “Nhị nãi nãi trước mắt hồi phục rất tốt, chờ một lát ta đi về viết phương thuốc, trước buổi trưa tiến thêm một bước bổ khí dưỡng huyết, bài độc sinh cơ, hẳn là chuyển biến tiếp tục tốt đẹp hơn.”

Bát huyền uý mừng rỡ, vuốt chòm râu ha ha cười, Bàng Vũ Cầm cũng cao hứng nói lớn bên tai Bàng mẫu: “Đỗ đại phu nói di nương đã tốt lên, muốn khai đơn thuốc mới!”

“Phòng mới ? Ngưoi nói chính là động phòng ư? Hài tử này, cứ cấp bách nghĩ đến việc động phòng như vậy? Nói rằng phải chữa khỏi cho di nương của ngươi, mới đem gả ngươi cho hắn, bà nội sẽ không thất hứa, nhẫn nại một chút!”

Bàng Vũ Cầm cực kì xấu hổ: “Bà nội! Bà sai rồi! Người ta nói là đơn thuốc!”

“Muốn phòng ở? Ồ, Đỗ đại phu còn chưa có nơi ở? Cái này cũng hơi phiền toái, bà không phải là người keo kiệt, có điều lấy chồng theo chồng, từ ăn đến mặc.Ngươi gả cho Đỗ gia, tất nhiên phải do Đỗ gia chuẩn bị tân phòng, nếu chúng ta giúp chuẩn bị tân phòng thì không thể đến nhà con rể, việc này là không được, như vậy nên đợi người ta, tự lập nghiệp thành danh, như vậy mới là nam nhân. Đỗ đại phu! Ngươi nói xem có đúng không?”

Khuôn mặt Đỗ Văn Hạo phát sốt, ha ha cười khan thành tiếng, chắp tay nói: “Lão thái thái nói vậy không sai, lấy thê nạp thiếp, đương nhiên phải tự lực cánh sinh.”

“Nạp thiếp?” Bàng huyền uý nhẹ nhàng ho khan hai tiếng : “Đỗ đại phu lấy Cầm nhi còn muốn nạp thiếp?”

“Ha ha. cái này...”

“Cầm nhi nhà ta hiền thục đoan trang, tương lai giúp chồng dạy con truyền thừa hương hoả cho Đỗ gia ngươi, Đỗ đại phu nếu còn thấy chưa đủ, muốn nạp thêm phòng hai, phòng ba, ủy khuất Cầm nhi, chúng ta không đồng ý.”

Lấy thê nạp thiếp là lời Đỗ Văn Hạo vừa rồi thuận miệng nói ra, nói xong liền phát giác có chút không đúng, vốn định giải thích một chút, nhưng nghe Bàng huyền ý nói lời này dường như có ý uy hiếp bên trong, không khỏi hơi tức giận. Nghĩ thầm ta còn chưa đáp ứng lấy con gái ngươi, đây đều là do lão thái thái nhà các ngươi lỗ tai không còn thính nghe nhầm, vẫn muốn đem nữ nhi gả cho ta, tại sao lại ước thúc ta, chắp tay, thản nhiên cười, nói: “Đỗ mỗ xuất thân bần hàn, thấp kém, hơn nữa lại phiêu lưu tứ hải, gặp việc gì làm việc ấy, nếu huyền uý đại nhân đối với Đỗ mỗ khinh thường. Đỗ mỗ cũng không dám với cao, về việc hôn nhân này là do lão thái thái thuận miệng nói ra mà thôi, cũng chưa có dâng lễ cầu thân, vì vậy chỉ là nói đùa thôi, về sau cũng không cần nhắc tới nữa!”

Bàng huyền uý sửng sốt, sắc mặt giận dữ, nhưng nhất thời chẳng biết nói gì cho phải.

Bàng Vũ Cầm nghe lời này, cũng đã che mặt khóc thảm, chạy nhanh vào trong, đóng cửa phòng, nhào vào giường ôm mặt khóc nức nở.

Bàng mẫu lấy làm lạ hỏi: “Điều gì xảy ra vậy? Đang tốt mà sao khóc? Con, con vừa mới nói không đáp ứng điều gì? Mẹ không có nghe rõ ràng, nghe thấy Đỗ đại phu dường như không vui, mẹ cũng không ngại xấu mặt mà nói trước, con nếu nói gì sai, làm cho Đỗ đại phu tức giận, mẹ không tha đâu!”

“Mẹ!” Bàng huyền uý đi qua, ghé sát vào tai Bàng mẫu lớn tiếng nói: “Đồ đại phu nói sau khi lấy Cầm nhi, còn muốn tiếp tục nạp thiếp!”

Lần này Bàng mẫu nghe rõ, lấy làm lạ hỏi: “Nạp thiếp?”

“Vâng! Làm thế không phải là để Cầm nhi chịu ủy khuất sao!” Huyền uý nói lớn vào bên tai mẫu thân.

Bàng mẫu lắc đầu: “Con, con nói vậy là không đúng, Cầm nhi gả cho Đỗ gia, trở thành người Đỗ gia, đại Tống ta phàm là những người giàu có, có ai không tam thê tứ thiếp? Chỉ cần Cầm nhi hiền thục, không đố kỵ, có thể hoà thuận ở chung, đó cũng không phải là một chuyện xấu, con, không phải ngươi cũng nạp Ngọc Nhi làm thiếp sao? Việc con có thể làm thì tại sao Đỗ đại phu người ta không thể làm chứ?'’

“Đối với con tốt xấu cũng là huyền uý hắn chỉ là một toạ đường đại phu mà thôi!”

Đỗ Văn Hạo vừa nghe lời này, trong lòng buồn bực, trầm giọng: “Huyền uý đại nhân, rất xin lỗi, ta cả đời này sợ rằng nhất định chỉ có thể làm một toạ đường đại phu, không xứng với lệnh ái. Lão thái thái cùng đại nhân có ý tốt Đỗ mỗ xin ghi nhớ, Đỗ mỗ chỉ là một thảo dân không dám với cao, cho nên, chuyện này sau này không cần nhắc lại! Yên tâm, bất kể như thế nào, ta đều hết sức chữa trị cho nhị nãi nãi.”

Dứt lời, Đỗ Văn Hạo phất tay áo một cái, đi tới cạnh bàn ngồi xuống, cầm bút muốn viết phương thuốc, phát hiện nghiên mực trên bàn đã khô cạn, cầm lấy cái chén bên cạnh nhỏ vào một giọt nước trong, giữ lấy đoạn thông mài mực, nha hoàn bên cạnh vội vàng chạy tới muốn giúp mài mực, Đỗ Văn Hạo cũng không để ý tới, tự mình thực hiện.

Bàng huyền uý cùng Lưu thị, nhị khuê nữ cũng rất xấu hổ, nhất thời không biết làm gì cho phải.