Tra Công Muốn Tái Hôn Với Tôi

Chương 44




Nếu Hạ Hi đã biết chuyện từ đầu đến cuối Tần Duệ Lâm cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa, lần này không cần Hạ Hi mở miệng hắn đã chủ động dâng laptop lên, như lời hắn kể thì internet giống một cái chảo nhuộm, bất kể chuyện tồi tệ nào em có thể nghĩ đến thì chỗ đấy cái gì cũng có thể xảy ra.

Hạ Hi không đọc chúng ngay lập tức, chiếc máy tính được đặt bên trên tủ cạnh giường tựa như thiên sứ có trái tim ác ma, Hạ Hi không có cách nào chống cự nổi chỉ đành phải khiếp đảm đối mặt.

Internet tồn tại một loại sức mạnh đáng sợ, nhìn qua có vẻ không hề có lực sát thương nhưng có thể nhanh chóng phá hủy thần kinh của một người, khiến cho người đó bên ngoài thì sáng láng nhưng nội tâm đã tan vỡ từ lâu.

Hạ Hi biết rõ mình đang sợ cái gì, cậu đã lâu lắm rồi không bị lăng nhục chửi rủa, không biết có phải mỗi đứa trẻ từng được ăn qua kẹo ngọt sẽ càng sợ hãi đắng chát không?

Tần Duệ Lâm ở lại với Hạ Hi thật lâu, nghiễm nhiên thành thư thế trường kỳ kháng chiến, cuối cùng Hạ Hi phải hạ lệnh đuổi khách, phải luôn hứa mình sẽ tỉnh táo, không làm hành động khác thường nào càng không tự ý rời khỏi bệnh viện.

Tần Duệ Lâm mang theo bất an rời đi, lúc đó trời đã sắp tối, ánh mặt trời gần tắt hẳn, không khí dần chìm vào lạnh lẽo, nhìn từ cửa sổ ra khung trời xa xa kia, thế giới thực sự yên lặng nhưng lại hỗn tạp cùng sầm uất.

Hạ Hi không bật đèn, ánh nắng chiều muộn chiếu lên tấm rèm mỏng nơi cửa sổ mở, cậu đem máy tính đặt lên bàn, sau đó nhẹ nhàng ấn nút khởi động.

Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh nhưng trong đáy lòng lại đè nén xúc động nóng nảy, đầu truyền đến đau đớn nho nhỏ, Hạ Hi cố gắng xoa xoa huyệt thái dương, tạm thời kiềm chế cảm xúc dâng trào, cậu phải làm rõ chuyện này cho dù điều đó làm cậu rất khổ sở.

Hạ Hi thành thạo đăng nhập vào weibo, ngón tay dừng lại trên chuột hồi lâu, một lát sau mới như chết lặng ấn vào.

Mắt cậu chăm chú nhìn vào màn hình, đáy mắt hiện lên từngdòng trạng thái, Hạ Hi có thể nhận ra mặt chữ nhưng không có cách nào hiểu được chúng, cậu cảm thấy đầu óc đang choáng váng, phảng phất như có vô số vũ khí sắc bén xé nát thần kinh ra. Hạ Hi cố gắng duy trình sự bình tĩnh của bản thân, đây là chuyện cậu đã đoán được từ trước cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi mà, hai mắt cậu trừng lớn, cố gắng đem hơi nước trong hốc mắt bốc hơi đi.

Gió thu chờ mưa đông: phạm tội giết người thì phải vào tù, mày dựa vào cái gì mà nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Hạ Hi.

Tại đây một mảnh hải: tôi thực sự không thể tin được,loại người như hắn mà còn sống tốt, Kỷ Thư Nhan quả nhiên chết không đáng! Hạ Hi.

Mùa hè đến hạ: không ai tin có người đứng sau Hạ Hi! Đây là nước z, ha ha  [ phất tay ]

…………………………………..

Mỗi một bình luận đều thể hiện sự tức giận với Hạ Hi, giống như chứng cứ giết Kỷ Thư Nhan đã vô cùng xác thực, mà cậu được che chở nên còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Trong đó hầu như đều là những bình luận nguyền rủa Hạ Hi, không có mấy bình luận ủng hộ cậu.

Một chút: mọi chuyện còn chưa rõ ràng đừng nên làm như thối lắm, hạ hạ nhất định bị oan uổng!

……………………………….

Hạ Hạ Hạ Hạ hạ: gặp quỷ ai đem video của fan hâm mộ xóa vậy, lũ chó, đều điên hết rồi có đúng không!

……………………………………….

Hạ Hi ngơ ngác một chút, sau đó liền nhanh chóng tìm được một trạng thái đã lâu, nhưng mà cái trạng thái làm cậu cảm động không gì sánh được bây giờ chỉ còn lại bảy chữ cô đơn: theo tôi đi đến già được không?

—— xin lỗi, nguyên gốc weibo đã bị cắt bỏ.

Hạ Hi đột nhiên cảm giác cả người như mất hết sức lực, cậu làm rơi con chuột, sau đó chậm rãi nằm lại trên giường, sắc mặt cậu tái nhợt, trên mặt không có chút biểu cảm, trí não chịu đựng áp lực khủng khiếp, mỗi tế bào đề bị chèn ép. Hạ Hi cảm thấy bản thân thật vô dụng, cậu cũng đã ngờ được khả năng này nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân, cậu cảm thấy rất khó chịu, cả người đều khó chịu, khó chịu đến mức khiến cậu muốn khóc lên thật to.

Đó là một đêm khó khăn, Hạ Hi ngồi trong phòng bệnh tối đen, ánh sáng nơi màn hình phản xạ lại trên mặt cậu, khuôn mặt cậu đầy vẻ bất lực yếu đuối, rồi lại xen lẫn sự quật cường, không cho phép mình được mềm yếu.

Chỉ có Niết Bàn*, mới có thể sống lại.

Chú thích: Niết Bàn là cách nói của nhà Phật, chỉ nơi giống thiên đường.

Ngày thứ năm.

Hoạt động tìm Quý Tân đã đến hồi cuối cùng, chỉ còn chờ đợi kết thúc công việc, Tần Duệ Lâm yên tâm quăng mối đau đầu xuống để sáng sớm đến bệnh viện thăm Hạ Hi, tuy rằng mấy ngày này hắn cảm giác áp lực rất lớn nhưng lại cảm thấy thích thú, sở dĩ như vậy hắn có thể đến bệnh viện thăm Hạ Hi, thậm chí thời gian ở chung khá lâu, Hạ Hi cũng không chống cự. Cậu không muốn nói chuyện, Tần Duệ Lâm cũng ở bên cạnh không nói một lời, tuy rằng hắn không thích yên tĩnh nhưng chỗ này có Hạ Hi, loại yên tĩnh này lại trở thành một loại hưởng thụ cực kỳ hoàn mỹ.

Hắn biết loại suy nghĩ này rất ích kỉ nhưng nếu có thể mà nói, Tần Duệ Lâm thực sự hy vọng giai đoạn này kéo dày dằng dặc mãi thôi.

“Đã tìm được Quý Tân chưa?”

Tần Duệ Lâm gọt một quả táo rất đẹp đưa cho Hạ Hi, bây giờ hắn đã có thể gọt vỏ táo thành một dây dài rồi: “Tất nhiên đã tìm được chỗ ở của y, y chạy không thoát được.”

“Y sẽ thừa nhận giết người?”

“Y không có sự lựa chọn nào khác.” Tần Duệ Lâm nhìn vào cánh tay Hạ Hi: “Tay em cảm thấy thế nào rồi?”

“Ổn, nhưng thạch cao khiến hoạt động bất tiện.”

“Ít ra cũng phải ba tuần nữa mới có thể tháo được.”

Hạ Hi ừ một tiếng, cậu cắn một miếng táo, trầm ngâm nói: “Tôi muốn gặp Khương Liêm, bây giờ chị ấy phải chịu nhiều áp lực, tôi cứ thế này rất ích kỉ.”

Tần Duệ Lâm tất nhiên không đồng ý: “Phóng viên sẽ không bám lấy cô ấy nhiều nhưng nếu em xuất hiện, nói không chừng bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống em luôn. Nếu em muốn thấy Khương Liêm anh có thể đưa cô ấy đến đây.”

“Tôi sợ chị ấy bị thương.” Hạ Hi bất an nói: “Chị ấy không nói rõ tình hình cụ thể với tôi, mỗi lần trò chuyện muốn làm tôi yên tâm nên đều nói sẽ  xử lý tốt mọi chuyện, chị ấy càng giả vờ bình tĩnh tôi càng cảm thấy kỳ quái.”

“Chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.”

Hạ Hi lắc đầu: “Tôi không muốn cứ làm con rùa rụt cổ trốn mãi được, tôi biết cơ hội chưa đến nhưng tôi muốn giải thích chiều hưỡng phát triển của chuyện này, đối tác của tôi là thương nhân, không có chuyện không bị ảnh hưởng bởi thời gian, tôi không nên đem những chuyện thế này giao cho Khương Liêm gánh vác.”

Tần Duệ Lâm lạnh nhạt nói: “Chuyện này cũng không quan trọng lắm.”

“Với tôi mà nói rất quan trọng.” Hạ Hi dừng lại một chút lại nói: “Anh có cách đi vào công ty có phải không?”

“Nhưng anh không hy vọng em sẽ đi.”

Hạ Hi nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy kiên định cùng quyết tâm.

Tần Duệ Lâm bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Nhưng với điều kiện anh phải cùng em đi vào đó, hơn nữa em đã đồng ý với anh, cho dù mọi chuyện có tồi tệ thế nào cũng không để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, chuyện này chỉ xảy ra tạm thời sẽ nhanh chóng quay lại như ban đầu.”

“Đây là thời gian ông trời thử thách con người.” Hạ Hi bình tĩnh nói: “Chỉ có dưới hoàn cảnh này mới có thể vạch trần mặt nạ của bọn họ, chân thành giả ý vừa nhìn sẽ hiểu ngay.”

Hạ Hi cùng Nghiễm Môi ký hợp đồng, sau đó là những bước đầu tiên trong giới giải trí, tiếp là sự phát triển ổn định của cậu và cuối cùng may mắn trở nên phổ biến với vai diễn trong phim truyền hình. Khi nhận thấy năng lực của Hạ Hi, các kịch bản đến tay cậu cũng không ít, mà Hạ Hi giành được giải ảnh đế cũng là nhờ một vai diễn trong đó. Trong vài năm qua, Nghiễm Môi đối đãi với Hạ Hi không tệ, cậu luôn được ưu tiên hàng đầu, thậm chí Hạ Hi còn có studio riêng, cũng bởi vậy cậu mới không muốn tự lập công ty riêng.

Cậu có ân tình, tất nhiên phải cảm ơn.

Để bảo đảm an toàn, Tần Duệ Lâm đã sớm phái người đến Nghiễm Môi trước, mở một con đường giữa vòng vây của phóng viên. Hạ Hi không mang khẩu trang mà quàng một chiếc khăn cổ thật to che khuất nửa khuôn mặt, cánh tay băng thạch cao được giữ lấy qua cổ, sắc mặt còn mệt mỏi nhưng đã khá hơn nhiều, tuy rằng vẫn còn nhợt nhạt.

Xe ô tô đến trước tòa nhà Nghiễm Môi, hiếm khi thấy không có phóng viên ngồi trực ở đấy, Tần Duệ Lâm muốn nói tài xế dừng xe ở đây nhựng đột nhiên Hạ Hi lại nói: “Tôi nhìn thấy Khương Liêm, chị ấy ở đằng kia.”

Tần Duệ Lâm nhìn theo hướng Hạ Hi chỉ nhưng chỉ thấy một đám phóng viên đang xô đẩy hỗn loạn, bọn họ vây thành một vòng, hiển nhiên đang bao vây một người ở giữa.

“Mở cửa xe đi.” Tần Duệ Lâm nói

Hạ Hi nhíu mày: “Tôi không thể đi ra ngoài…”

“Cho người đến giúp cô ấy.” Tần Duệ Lâm nói vào điện thoại rất ngắn gọn, sau đó nhìn Hạ Hi nói: “Em cúi đầu xuống đùng làm cho đám phóng viên chụp được ảnh.”

Hạ Hi hơi cúi đầu nhưng Tần Duệ Lâm vẫn lo lắng cởi áo khoác ra che lên đầu cậu, cố gắng hồi lâu đám phóng viên hỗn loạn đột nhiên hét lên một tiếng, Khương Liêm đã bị người mạnh mẽ dẫn ra, chị biết Tần Duệ Lâm đang ở cách đó không xa cho nên vừa trốn được liền hướng về phía hắn mà chạy vội đến, phía sau là vài người vệ sĩ cao to cường tráng chạn hết đám phóng viên lại.

Khương Liêm thảm hại chui vào trong xe, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại, chị thở hổn hà hổn hể, vừa quay đầu lại chị thấy được Tần Duệ Lâm sau đó ánh mắt chuyển hướng rơi xuống người Hạ Hi.

Tần duệ rừng trầm giọng nói: “Lái xe.”

Hạ Hi trả lại áo cho Tần Duệ Lâm, nói với Khương Liêm: “Chị không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Khương Liêm lấy tay chỉnh sơ qua đầu tóc, chị thở phào một hơi, nói: “Sao cậu lại đến chỗ này?”

“Em chỉ biết chị đang nói dối thôi.”

Vẻ mặt Khương Liêm chỉ còn bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì nữa.

Ánh mắt Hạ Hi rất bình tĩnh, cậu chăm chú nhìn về phía Khương Liêm, ngữ khí mang theo sự yên tâm cho lòng người: “Chị Khương, em biết là chị tốt với em nhưng em cũng hiểu tình hình hiện tại tồi tệ đến mức nào, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề gì, không phải sao? Em muốn biết tình hình hiện tại.” cậu còn nhấn mạnh: “Cho dù là hỏng bét đến mức nào.”

Khương Liêm nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó phiền toái giữ lấy tóc, chị tức giận nói: “Mới chỉ có vài ngày mà các đối tác, nhà cung cấp  đều tìm đến nói việc lần này của cậu đem lại phản ứng tiêu cực khủng khiếp, không chỉ muốn loại bỏ tư cách mà còn muốn bồi thường tiền. DM, bọn chúng đều là đồ Vương bát đản, còn có đạo diễn bộ phim cậu mới nhận cũng gọi điện đến nói bọn họ cần xem xét thêm…”

“Cho nên bây giờ tôi không còn công việc?”

Giọng nói của cậu còn mang theo run rẩy không dễ dàng nhận ra, Tần Duệ Lâm chần chừ một hồi lâu rồi mới cẩn thận nắm lấy tay Hạ Hi, hắn nắm lấy rất nhẹ cho nên Hạ Hi có thể đơn giản rút khỏi nhưng cậu không làm vậy, cậu đã rơi vào một trạng thái khác nhưng nét mặt lại không có nửa chút khác thường.

Khương Liêm an ủi: “Cậu bị thương nên chuyện quan trọng nhất bây giờ là dưỡng thương, cậu không giết người, chuyện này sớm muộn gì cũng được phơi bày. Về phần lời này lời nọ, hợp đồng, đều bỏ qua bọn họ hết đi, chí ít trong khoảng thời gian này cậu cũng thấy rõ được nhiều ngươi, chờ mọi chuyện trở lại bình thường, cậu sẽ khiến bọn họ phải hối hận!”

Hạ Hi gật đầu: “Nếu như không đủ tiền…”

“Không sao, không khoa trương đến vậy.” Khương Liêm ngắt lời nói, lúc cậu nói chuyện vẫn liếc mắt nhìn Tần Duệ Lâm một cái, thầm nghĩ có vị đại gia ở đây, nhiều tiền bồi thường hơn nữa cũng không cần để ý, thậm chí chị không cần phải mở miệng Tần Duệ Lâm đã chủ động mang tiền đến.

Chủ động mang đến, không cần bỏ qua!

“Thái độ công ty như thế nào?”

“Chủ tịch tin tưởng nhân phẩm của cậu, hắn thông qua tôi nói rằng cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này công ty sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Hạ Hi ừ một tiếng sau đó liền giữ im lặng, cậu nghiêng đầu nhìn về ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi vào mặt tiền tòa nhà lớn nhất, nơi đó từng có poter quảng cáo của cậu nhưng bây giờ lại trống rỗng.

Tần Duệ Lâm hạ giọng nói: “Chuyện này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, sẽ nhanh chóng trôi qua, em không cần cảm thấy khổ sử, chuyện cũng không tồi tệ như vậy đâu.”

Hạ Hi không nói gì.

“Anh có thể hiểu được cảm giác của em, a Hi, nhưng anh không hy vọng em lại bị như vậy.”

“Bây giờ tôi rất tốt.” Hạ Hi bìnht ĩnh nói, cậu nói xong tựa như cũng nhận ra lời của mình không hề có sức thuyết phục, không khỏi bất đắc dĩ nói: ‘Tôi chỉ cảm thấy một chút mất mát, tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn nhưng mất đi thứ gì đã là của mình thực khó để chấp nhận, mặc kệ dù ngắn hay dài, nó cũng đã từng tồn tại, tôi không thể thuyết phục bản thân phải lạnh lùng để chống đỡ.”

Cho dù có nói cái gì lúc này cũng đều bất lực, Tần Duệ Lâm vuốt ve ngón tay Hạ Hi, đúng lúc này tiếng chột điện thoại đột nhiên phát lên, xung quanh rất yên tĩnh, tiếng chuông phát lên lại càng không hợp.

Tần Duệ Lâm nhận điện thoại, trong lúc đối phương báo cáo tình hình sắc mặt hắn càng trở nên khó coi. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, một hồi lâu sau thận trọng nói: “Tôi biết rồi.”