Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 6: Hợp thể




Diệp Lăng không phải là hoàn toàn say, chẳng qua là ngửa đầu uống rượu, uống nhanh quá, thoáng cái chịu không được mà té xuống.

“Con mẹ nó, gia hỏa này say rồi.” Tào Chính dùng chân đá đá Diệp Lăng nói: “Thật là một tên ngốc, kêu anh ta uống anh ta thật sự uống, cũng không nói hai câu dễ nghe cầu xin tha thứ a.”

Tiếu Chí Hiên nói: “Cho dù vậy thì Trang Húc Nhiên sẽ bỏ qua cho anh ta sao?” Đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, Tiếu Chí Hiên cười với Trang Húc Nhiên: “Húc Nhiên, chuyện là do cậu dựng lên, cậu tự mình tìm phòng cho anh ta đi, chúng tớ mặc kệ.”

Trang Húc Nhiên nhìn chăm chăm vào mắt Tiếu Chí Hiên, ý vị thâm trường (*ý tứ sâu xa).

Những người khác đều cảm thấy, Trang Húc Nhiên chắc chắn sẽ không để ý đến Diệp Lăng đang nằm trên sàn, gia hỏa lạ mặt này coi như xong, thoạt nhìn hoàn toàn không phải là người giống bọn họ.

Ai ngờ Trang Húc Nhiên chẳng những để ý đến Diệp Lăng, còn tự mình nâng hắn dậy, rời đi.

Diệp Lăng mơ mơ màng màng, được Trang Húc Nhiên mang ra khỏi ghế lô, một đường đỡ đến phòng nghỉ.

Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà đèn điện sáng trưng khiến Diệp Lăng hốt hoảng. Tình cảnh  như vậy thường xuyên phát sinh, nhớ rõ lúc mới bắt đầu, mỗi lần cùng với Trang Húc Nhiên phát sinh quan hệ, hắn chính là làm như vậy, trước tiên khiến mình say đến chếnh choáng, lại đi tắm cho bớt mùi rượu mới tiến hành làm việc.

Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng từ giường đứng lên, lung la lung lay đi đến phòng tắm.

Đối với phản ứng theo bản năng của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên có chút hứng thú mà khoanh tay, đứng im tại chỗ, muốn nhìn xem kế tiếp Diệp Lăng làm cái gì.

Sau khi Diệp Lăng tắm rửa xong, chỉ quấn một cái khăn tắm trực tiếp đi ra, mái tóc ẩm ướt có chút lộn xộn, cả người thoạt nhìn vô cùng thoải mái.

“Đứng đấy làm gì, còn không mau tắm rửa?” Thời điểm đi qua chỗ Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng nói ra một câu.

“…” Trang Húc Nhiên thay đổi tư thế, tiếp tục đứng ở đó nhìn xem Diệp Lăng.

Diệp Lăng ngồi trên giường, bắt đầu tìm bcs.

Động tác vụng về, sau khi tìm được thì để bên miệng xé mở, dùng ánh mắt mê mang nhìn Trang Húc Nhiên: “Không muốn làm sao, tôi đi ngủ.” Diệp Lăng đem thứ cắn được một nửa, trực tiếp bỏ vào thùng rác.

Trang Húc Nhiên đi qua, mắt lạnh nhìn xuống Diệp Lăng. Lúc trước Trương mỗ có nói với Trang Húc Nhiên, đó là một xử nam ngây thơ, chưa làm qua loại chuyện đó. Hiện tại biểu hiện của Diệp Lăng như tát vào mặt Trang Húc Nhiên, cái này mà gọi là xử nam? Căn bản chính là kẻ chuyên nghiệp.

“Lừa gạt tôi kết quả sẽ rất thê thảm, anh biết không?”

Diệp Lăng bị nắm cằm kéo lên, hắn bị bóp đau, nhíu mày lẩm bẩm: “Lại phát thần kinh gì đấy?”

“Diệp Lăng, anh đã cùng mấy người làm qua?” Giọng nói trầm thấp của Trang Húc Nhiên vang lên bên tai Diệp Lăng.

“Một người.” Diệp Lăng tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Trừ cậu ra còn có ai.”

Trang Húc Nhiên mở trừng hai mắt nói: “Tôi là ai?”

“Trang Húc Nhiên.” Diệp Lăng cảm thấy kỳ quái: “Hôm nay cậu làm sao vậy, tôi cũng không chọc cậu tức giận.”

Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng đầy quái dị, không xác định mà nghiêng đầu hỏi: “Có phải anh say đến hồ đồ rồi phải không?”

Diệp Lăng trông không khác gì người bình thường: “Tôi hồ đồ cái gì, rất tỉnh táo, cậu lại muốn thế nào?”

Trang Húc Nhiên thoáng trầm mặc, buông cằm Diệp Lăng, đột nhiên cậu xốc lên khăn tắm của Diệp Lăng, kiểm tra tiểu lão đệ phía dưới của Diệp Lăng.

Cậu đưa tay nắm chặt, thứ được nắm trong tay lập tức cứng rắn dựng thẳng. Của Diệp Lăng có màu hồng nhàn nhạt, Trang Húc Nhiên theo bản năng lấy nó so sánh với của chính mình, phát hiện màu sắc của Diệp Lăng càng tươi tắn. Hơn nữa… Tay động hai cái liền cứng thêm rồi.

“Xử nam.” Trang Húc Nhiên dùng ngữ khí ghét bỏ, cậu rút ra khăn chà sát bàn tay, ném vào thùng rác: “Tôi hỏi anh lần nữa, tôi là ai.”

“Trang Húc Nhiên.” Diệp Lăng dùng ánh mắt mê mang nói, hai má đã bắt đầu có chút đỏ.

“Trang Húc Nhiên là ai?” Trang Húc Nhiên hỏi hắn.

“…” Lúc đầu Diệp Lăng không trả lời ngay, hắn cảm thấy phiền, bởi vì lúc nào lên giường Trang Húc Nhiên cũng thích hỏi mấy câu kiểu này.

Nhưng Trang Húc Nhiên lại có hứng thú hỏi tiếp: “Trang Húc Nhiên là gì của anh?”

“Trang Húc Nhiên là… là… ” Diệp Lăng là thật lâu, vẫn không nói ra cái gì.

Trang Húc Nhiên ghé sát vào mặt hắn, nói: “Nhớ kỹ cho tôi, Trang Húc Nhiên là người đàn ông của anh.”

Diệp Lăng giống như bị âm thanh ma quái mê hoặc, cam chịu mà nhắm mắt lại, thì thào tự nói: “Trang Húc Nhiên là người đàn ông của tôi.” Cái này là lời Trang Húc Nhiên thích nghe nhất.

Những lời này giống như ngòi nổ, thiêu đốt Trang Húc Nhiên, cậu xúc động mà hôn Diệp Lăng.

Diệp Lăng đã quen thuộc cái hôn như vậy, mang theo trừng phạt mà gặm cắn, có loại tham lam chiếm giữ muốn nuốt hắn vào bụng. Diệp Lăng một chút cũng không thích, nhưng kháng cự không được, cuối cùng đành học cách tiếp nhận.

Hôn môi cùng với Diệp Lăng đã trọng sinh qua một lần, trải nghiệm tuyệt đối so với Diệp Lăng chân chính xử nam càng thêm tốt đẹp.

“Mẹ kiếp, ông đây chưa bao giờ là người tùy tiện.” Trang Húc Nhiên nói, cho dù là kiếp trước, cũng là ở chung với Diệp Lăng một tháng mới phát sinh quan hệ, hơn nữa Diệp Lăng là người đàn ông đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Thế nhưng lần này, Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng không mặc đồ trước mặt, quyết định quen biết với người này chưa đến nửa tháng, mới thấy ba lần đã cùng lên giường.

“Cậu thật khó hầu hạ.” Nói không muốn rồi lại muốn, Diệp Lăng lầu bầu một câu, liền quen việc mà dễ dàng ôm Trang Húc Nhiên, từ hôn môi cho đến khúc dạo đầu, cứ tự nhiên như vậy, nước chảy thành sông.

“Con mẹ nó, kỹ thuật như vậy mà còn dám nói mình là xử nam.” Trang Húc Nhiên một bên bị đè nặng, một bên cho Diệp Lăng một cái tát, đấm vào lồng ngực.

“Cậu quậy đủ chưa, đã lên giường cùng cậu ở đâu mà còn xử nam?” Diệp Lăng gắt gao đè chặt Trang Húc Nhiên, không lạnh không nóng, ôn nhu nhìn vào mắt Trang Húc Nhiên: “Đời này là lần đầu tiên tôi chạm vào cậu.” Kiếp trước cũng bị Trang Húc Nhiên chất vấn qua hắn không thành thật, dù sao hắn cũng là bất yếm kỳ phiền (*chỉ sự kiên nhẫn, không chê phiền toái) mà giải thích, kỳ thực trong lòng rất không kiên nhẫn.

Đừng nhìn Trang Húc Nhiên ở bên ngoài uy phong, thật ra trong lòng ghen tuông so với đàn bà là giống nhau.

Vóc người Diệp Lăng cũng tương đối gầy, nhưng Trang Húc Nhiên có thể để ý hắn, về phương diện này ánh mắt thật sự không nhìn lầm. Cho dù kiếp trước Diệp Lăng làm qua loa cho xong chuyện, cũng đã có thể thành công thỏa mãn được nhu cầu của Trang Húc Nhiên.

Đừng nói là về sau Diệp Lăng chậm rãi thích ứng, trên giường càng thêm thuần thục, buộc chính mình hưởng thụ.

Sau khi uống rượu, cơ bản có thể vui vẻ làm một trận.

Để Diệp Lăng thành thục như vậy, là do kiếp trước Trang Húc Nhiên đã ra tay dạy dỗ, toàn thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều rất phù hợp với yêu cầu của Trang Húc Nhiên.

Cảm thụ của Trang Húc Nhiên bây giờ là, thoải mái, sảng khoái, cái này giống như đúc người tình lý tưởng của cậu, thoản mãn tất cả điều cậu tưởng tượng.

Diệp Lăng khá tốt, bởi vì sinh non, lần thứ hai cũng không duy trì được lâu, khiến Trang Húc Nhiên lên tới đỉnh liền rút ra.

Xong việc dựa vào yêu cầu của Trang Húc Nhiên, hôn môi theo lệ cũ.

Qua loa hôn một trận, bây giờ người sinh non hôn Trang Húc Nhiên đến thất điên bát đảo, sau đó nhấn vào lồng ngực: “Ngủ đi, hôm nay mệt rồi.” Bình thường Diệp Lăng không muốn làm lần thứ hai, lấy cớ là hôm nay làm việc quá mệt mỏi.

“…” Trang Húc Nhiên thở hổn hển, cả buổi chưa hoàn hồn lại.

Cậu tuyệt đối không biết, cái này là Diệp Lăng tự động mở ra hình thức chiến đấu, uống say rượu cũng có thể qua loa làm cho xong, căn bản ngay cả nói một câu cũng không có gì đột phá, cùng người bình thường không khác gì nhau.

Bởi vậy thấy được, kiếp trước Diệp Lăng thật sự bị áp bức, hầu như thần kinh đã có chút phân liệt.

Chỉ ngắn ngủi hai năm đã luyện thành thói quen này, giống như đã khắc sâu vào trong xương tủy, ai có thể nói đây không phải là một loại tình cảm khác?

Hơn tám giờ ngày hôm sau, sau khi say rượu tỉnh lại, Diệp Lăng cảm thấy đầu rất đau.

Bên người truyền đến xúc cảm nhiệt độ cơ thể quen thuộc, Diệp Lăng suýt nữa cho là mình đã quay về thời gian trước kia lúc mình và Trang Húc Nhiên còn một chỗ, thoáng rùng mình một cái, hắn không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy.

Diệp Lăng tỉnh táo lại, nhìn thấy Trang Húc Nhiên cả người trần truồng nằm bên cạnh mình, hắn tan vỡ.

Trang Húc Nhiên cũng tỉnh, nói hắn một câu sớm.

Diệp Lăng không đáp lại, vẻ hối hận biểu hiện quá rõ ràng.

“Xùy.” Trang Húc Nhiên lại nói: “Hiện tại hối hận cũng đã muộn.” Nếu như trước khi phát sinh quan hệ, có thể cậu sẽ không tiếp tục miễn cưỡng Diệp Lăng, nhưng mà tối hôm qua đã lên giường, Trang Húc Nhiên không có khả năng tùy tiện buông tha Diệp Lăng.

Diệp Lăng vẫn không nói lời nào, hắn đứng dậy đi tìm quần áo của mình, phát hiện quần áo của mình vẫn trong phòng tắm, liền nhặt khăn lên quấn nửa người dưới, đi vào phòng tắm mặc đồ.

Trang Húc Nhiên rời giường, chậm rãi mặc vào quần áo của mình, gọi điện thoại cho tiểu Trình: “Đem chìa khóa phòng cùng chìa khóa xe đến cho tôi, tại Uất Kim Hương.”

Sau khi Diệp Lăng đi ra, cậu lạnh mắt nhìn đối phương: “Anh dám bước ra khỏi cánh cửa này, ngày mai tôi sẽ cho anh biến mất ở M đại.”

Diệp Lăng bước ra đến cửa, mặt trắng bệch rút lại cánh tay. Trang Húc Nhiên rất biết nắm chỗ hiểm, thoáng cái liền nhéo vào đúng thốn thứ bảy (*mình nghĩ là điểm yếu) của Diệp Lăng, hắn căn bản không có phản ứng “Tại sao phải miễn cưỡng tôi?”

Trang Húc Nhiên cười âm trầm: “Tôi miễn cưỡng anh? Nhớ cho rõ chuyện tốt hôm qua của anh, anh không nên nói như vậy.” Nếu như không phải do biểu hiện của Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên căn bản sẽ không cùng hắn lên giường, ít nhất sẽ không nhanh như vậy.

“Làm một lần cũng không đại diện cho cái gì.” Diệp Lăng nói: “Tôi là rất nghiêm túc, không muốn cùng cậu duy trì quan hệ, tôi làm không được.”

“Anh làm không được? Vậy cậu nói cho tôi biết, tối hôm qua tính là cái gì?” Trang Húc Nhiên chính là đang vui vẻ, nhưng thời điểm nghe Diệp Lăng nói câu làm không được, đã hoàn toàn biến mất.

“Uống rượu, không tỉnh táo.” Diệp Lăng nói.

“Không tỉnh táo mà anh luôn mồm kêu tên của tôi?” Trang Húc Nhiên nói.

“…” Diệp Lăng mở to miệng, muốn nói đó là do thói quen.

“Diệp Lăng, anh nghe cho tôi, không phải là tôi yêu cầu anh, chẳng qua là cho anh lựa chọn. Hoặc là thành thành thật thật ở bên cạnh tôi, hoặc là biến mất ở B thị, chính anh chọn một.” Trang Húc Nhiên nói.

“…” Lần nữa đối mặt với áp bức như vậy, trái tim Diệp Lăng đau đớn co rút từng cơn, hắn phát hiện mình không có cách nào thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn này cùng với Trang Húc Nhiên, vẫn là rơi vào thiên la địa võng. Những giãy giụa đấu tranh cùng không vui kia, căn bản chính là phí công.

Nếu như hôm qua hắn không tới là tốt rồi, Trang Húc Nhiên căn bản không tìm hắn.

Diệp Lăng đột nhiên hận cái tên lừa người kia, hận chết cái người đã đẩy hắn vào khốn cảnh. (*hoàn cảnh khó khăn)

“Trả lời tôi, đừng đùa với tôi.” Diệp Lăng do dự càng lâu, sắc mặt Trang Húc Nhiên càng khó coi.