Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 49: Đêm khuya người tới




Trong mê man Dương Sóc mơ một giấc mộng rất dài, nói là mộng, kỳ thực gọi là quá khứ bị hắn lãng quên tương đối chính xác hơn. Đó là thời điểm bản thân mới quen Cố Diễm.

Cố Diễm luôn luôn là thiên chi kiêu tử, mà bản thân, mặc dù không có tâm lý thù hận kẻ giàu gì đó, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải kẻ giàu có gì, bình thường trong vòng quan hệ đương nhiên cũng không phải người có địa vị cao. Đừng nói, khi đó bản thân vẫn là sinh viên.

Thời điểm học đại học cũng không phải thuận buồm xuôi gió, khi bản thân lên cấp ba trong nhà còn không lấy đâu ra tiền, nếu không phải bản thân kiên trì sợ là không thể tiếp tục học lên.

Sau khi đến đại học, học phí gì đó đương nhiên là tự mình gánh vác, cũng ra bên ngoài làm công, ngẫu nhiên có cơ hội quen biết một người, người kia là một đốc công, tình huống trong nhà tương đối phức tạp, tóm lại cũng không rõ chuyện gì xảy ra, người kia vừa mắt mình, vậy mà lấy ra một khoản tiền bảo là muốn cùng bản thân cùng nhau đầu tư buôn bán, mở tiệm.

Quen biết người kia cũng không phải chuyện quá ngoài ý muốn, hắn biết rõ, đốc công kia làm vậy đại khái là có ý với mình, hắn muốn cự tuyệt, nhưng người kia nắm giữ chừng mực vô cùng tốt, không khiến người phiền chàn, cũng không trở thành bức bách, so với tâm tư lợi dụng lẫn nhau, hắn và đối phương lá mặt lá trái một đoạn thời gian, không ngờ tới, cuộc làm ăn đầu tiên thật sự thành công!

Có món tiền đầu tiên, về sau, thời điểm người kia nói rõ với mình, hắn đương nhiên liền cự tuyệt, mà người kia ước chừng nhìn ra hắn kiên quyết, lại như có tâm tư khác, nghe nói khi đó vợ gã cùng gã ầm ĩ chuyện ly hôn, dù sao một đống lớn chuyện bừa bãi lộn xộn, sau, người kia thoải mái dựa theo ước định lúc trước, lợi ích thu được chia đều, sau đó thả Dương Sóc đi.

Cho nên, Dương Sóc có phản cảm với đàn ông, nhất là sau chuyện đốc công kia, mặc dù nói từ đầu đến cuối đều là lợi dụng, bản thân cũng không chút thiệt thòi, có điều là ai cũng không nói ra mập mờ trong đó mà thôi.

Nhưng mà, chung quy vẫn là lợi dụng, trong lòng không thích, cũng bởi vì điều này, về sau thời điểm chuyện Cố Diễm phát sinh hắn mới có thể mâu thuẫn như vậy, mới có thể căm hận, chán ghét như vậy.

Hắn luôn không nhớ quá rõ tình huống lần đầu gặp Cố Diễm, chỉ biết đêm hôm đó kỳ thật có chút hỗn loạn.

Đêm hôm đó, đàm phán thành công chuyện làm ăn thứ hai tâm tình bản thân rất tốt, cùng mấy người uống rượu, về sau còn đi quán bar chơi, bản thân hình như nhìn trúng một người phụ nữ, cô kia cũng có ý với mình, cho nên sau khi giải tán ở quán bar hắn liền cùng người phụ nữa kia ngầm hiểu lẫn nhau định đi mướn phòng.

Sau đó, cũng chính là đêm hôm đó, hắn đụng phải Cố Diễm bị thương, đối phương bị một đám lưu manh đuổi theo, nhưng trông Cố Diễm vô cùng cường hãn, mặc dù bản thân bị thương, những tên côn đồ kia đều không thể đến gần người y nửa điểm.

Lúc ấy uống nhiều rượu, ấn tượng sâu sắc cùng duy nhất đầu tiên của bản thân đối với Cố Diễm là người này màu mắt rất lạnh, giống như muốn ăn thịt người, là nhân vật không dễ chọc.

Hắn vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà người phụ nữ định cùng hắn đi mướn phòng kia vậy mà ngu ngốc kêu lên. Cũng phải, phụ nữ nhìn thấy loại tình cảnh máu tanh này đương nhiên đều sợ hãi, cho nên kêu to cũng không có gì đáng trách, nhưng tình huống ngày đó, người phụ nữ kia kêu gào ra tiếng cũng quá ngu xuẩn rồi.

Hắn thật không muốn chõ mõm vào, nhưng mà không ngăn được những tên côn đồ kia tự động đem hắn cùng Cố Diễm quy về một nhóm, vì vậy, liền bị liên lụy. Có điều Dương Sóc hắn chưa bao giờ là người xoắn xuýt cả, nếu đã bị quy cùng một nhóm, vậy không bằng thật làm người cùng một nhóm đi, hơn nữa đàn ông uống say luôn tương đối kích động chút, thêm vào đó có mấy người đàn ông không có huyết tính, mấy người đàn ông không thích đánh nhau, từ nhỏ số lần hắn đánh nhau cũng không ít.

Cho nên, động thủ, người phụ nữ định cùng hắn đi mướn phòng kia tức thì thét chói tai rồi chạy trốn.

Đi là tốt, miễn cho bị những tên côn đồ kia lợi dụng, kết quả còn liên lụy hắn!

Một trận kia đánh rất thoải mái, mặc dù hắn cùng Cố Diễm đều bị thương, nhưng thật sự rất thoải mái, những tên côn đồ kia đều bị bọn họ đánh nằm la liệt. Khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hắn lôi kéo Cố Diễm chạy như bay.

Mà Cố Diễm bị hắn lôi kéo, không biết vì sao lại chạy theo hắn… nhìn như đương nhiên, bởi vì vừa mới cùng chung hoạn nạn, nhưng nếu người hiểu tính tình Cố Diễm có lẽ sẽ biết nguyên nhân lúc ấy không đơn giản.

Sau buổi tối ngày đó, hắn vẫn đi mướn phòng, nhưng không cùng phụ nữ, mà là cùng Cố Diễm.

Hai người đều bị thương, cho nên phí một đoạn thời gian mới xử lý tốt chính mình, sau đó liền ngủ.

Ngày hôm sau, Cố Diễm đã đi, không lưu lại thứ gì.

Vốn tưởng rằng hai người sẽ không đồng thời xuất hiện nữa, nhưng từ ngày hôm đó Cố Diễm bắt đầu thường xuyên xuất hiện, có đôi khi là nơi hắn công tác, có đôi khi là trên đường hắn tan tầm trở về, có đôi khi là trên đường hắn đến trường.

Nếu nói là vô tình gặp được, ai cũng không tin, Cố Diễm rất bình thản cùng hắn “vô tình gặp nhau”.

Dần dần, quan hệ hai người trở nên hơi kỳ quái, có chút giống bạn bè, lại có chút không giống.

Quan hệ chân chính thay đổi là vì bản thân, kia dường như là ngày sinh nhật của một hoa hậu giảng đường nào đó, hắn cùng hoa hậu giảng đường có hai phần mập mờ, mặc dù hắn chưa từng công khai theo đuổi, nhưng mà, luôn có ý đó.

Sinh nhật hoa hậu giảng đường ngày đó, tất nhiên có rất nhiều người đi KTV chúc mừng cô, bản thân đương nhiên là một trong số đó.

Ngày đó, hắn chỉ nhớ rõ tất cả mọi người đều đi, lưu lại chỉ có bản thân cùng hoa hậu giảng đường kia.

Vì vậy, phát sinh cái gì dường như đều là chuyện đương nhiên, hắn mang hoa hậu giảng đường đi vào khách sạn nhỏ, sau đó, ở bên trong đụng phải Cố Diễm chạy đến, sắc mặt Cố Diễm vô cùng băng lãnh.

Hoa hậu giảng đường bị Cố Diễm đuổi đi, bởi Cố Diễm trực tiếp hôn hắn, sau đó kéo hắn tiến vào trong phòng khách sạn.

Thời gian sau đó là một đám hỗn loạn, Cố Diễm cường thế cứng rắn thay đổi quan hệ giữa bọn họ.

Uy hiếp, dụ dỗ gì đó đều đến một lượt, khi đó hắn chân chính kiến thức thủ đoạn của Cố Diễm.

Ầm ĩ đến mức, Cố Diễm thậm chí không tiếc hủy hoại thanh danh trong trường học của hắn, cho nên, làm sao khiến hắn không oán hận.

Cũng vì thế, bắt đầu của hai người kỳ thực đã hỏng bét.

Cũng bởi điều này, hắn luôn đối đầu với Cố Diễm, cũng bởi điều này, hắn dù kỳ quái vì sao người đàn ông cường đại như Cố Diễm ở trên giường vậy mà cam nguyện bị mình giày vò, nhưng bởi bản thân oán hận, cho nên hắn đều liều mạng giày vò, sau đó né tránh…

Hắn thậm chí không biết, đến cùng Cố Diễm tại sao lại thích bản thân.

Chẳng lẽ là do thời điểm lần đầu gặp mặt hắn cùng đối phương đánh nhau với một đám lưu manh sao? Đáp án này khiến hắn thế nào cũng cảm thấy không ổn, yếu ớt không vững chắc.

Hay là, chẳng lẽ bản thân đẹp trai đến nỗi khiến Cố Diễm vừa gặp đã yêu? Không cần nằm mơ! Điều này không có khả năng!

Người có địa vị như Cố Diễm, dạng người gì chưa từng gặp qua, chỉ cần y muốn, người chờ bò lên giường y còn không biết có bao nhiêu, ôm trọn một vòng thành phố cũng không khoa trương, cho nên, đối với mình vừa thấy đã yêu? Ha ha! Ngay cả bản thân cũng không tin tưởng. Cho nên, hắn không biết nguyên nhân, về sau cũng không muốn biết nguyên nhân.

Hắn chỉ nhớ rõ bản thân chán ghét Cố Diễm, cho nên thường đối đầu với đối phương, mặt khác, hắn đều không muốn suy nghĩ.

Nếu như không làm lại một đời, nếu như Cố Diễm không vì bản thân mà chết, hắn cùng Cố Diễm, hiện tại nhất định vẫn là quan hệ đối địch, hắn sẽ không phát hiện người kia tốt, hắn sẽ không phát hiện người kia có đôi khi rất hèn mọn trước mặt bản thân. Hắn sẽ không phát hiện, người kia, yêu bản thân, là thật lòng yêu…

Khi mở mắt ra đã là sáng sớm, ánh mắt Dương Sóc có chút chua xót, cảnh trong mơ đêm qua rất rõ ràng, thời điểm hắn lần đầu gặp Cố Diễm, cùng với những năm gần đây ở bên Cố Diễm.

Đầu vừa động một chút người bên cạnh liền tỉnh chống người ngồi dậy, Cố Diễm nhìn bản thân, sau đó trên trán một mảnh ấm áp, là Cố Diễm đang thử nhiệt độ bản thân.

“Không có phát sốt, yên tâm đi.” Âm thanh có chút khàn nhưng tinh thần rất tốt, Dương Sóc nói nhỏ.

Vẻ mặt Cố Diễm rõ ràng nhẹ nhàng thở phào, tia sáng quan tâm trong mắt rất sâu, Dương Sóc nhìn thấy rõ ràng, trong lòng có chút chua xót, hắn còn đang đắm chím trong mộng cảnh không quá đẹp kia, cho nên so sánh với giờ phút này mới có thể cảm thấy chua xót, hắn thật có chút không dám nhìn bộ dáng Cố Diễm rồi.

Bản thân có tài đức gì, vậy mà có thể khiến Cố Diễm yêu đến vậy.

“Không phát sốt là tốt rồi, hiện tại anh cảm thấy thế nào, thứ kia Chu Châu đã cho anh ăn hết, anh có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?” Cố Diễm liên tiếp hỏi nhiều vấn đề, hiển nhiên là lo lắng gần chết.

Dương Sóc cảm giác chút, sau đó thử dùng dị năng thực vật, hai mắt liền sáng ngời.

Thực vật giống nhau, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được thực vật dọc theo người mình phát ra ngoài cường hãn hai phần.

Hắn giống như có thể chặt chẽ liên hệ với thực vật, hơn nữa đồng thời có thể phát giác thực vật trước khi biến hóa, nếu như hiện tại chỉ là thây ma bình thường, thực vật này của mình thời điểm trói buộc có thể trực tiếp giết chết đối phương, không cần dị năng khác phụ trợ nữa.

Nhìn bộ dáng mừng rỡ trong mắt Dương Sóc Cố Diễm liền biết được hiệu quả, vì vậy khẽ cười.

“Cảm giác thế nào?” Y biết rõ kỳ thực Dương Sóc vẫn luôn để ý chuyện thực lực bản thân không đủ cường đại, không thể chân chính tự bảo vệ mình, cho nên giờ phút này y rất muốn biết cảm giác sau khi Dương Sóc nắm giữ lực lượng.

Dương Sóc cười cười, “Không tệ.” Chỉ nói hai chữ này, nhưng tảng đá lớn trong lòng, buông xuống.

Về sau, hai người lại nói chuyện một hồi, Cố Diễm kể lại chuyện bọn họ ngày hôm qua sau khi rời khỏi bảo tháp.

Dương Sóc lẳng lặng nghe, Chu Châu lúc này không ở trong không gian, chắc là ở bên Liễu Phi Tuyết rồi.

Hai người kia đều bị thương, cũng không biết tình huống thế nào, có điều chắc là không nặng lắm.

Thời điểm ra ngoài không nhìn thấy hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, hỏi Trình Viễn, Trình Viễn nói bọn họ sáng sớm liền ra ngoài rồi. Hai người kia, tinh lực trái lại thật tốt.

Lúc này tu sửa cầu gãy hiển nhiên không thực tế, cho nên bọn người Cố Diễm đi đường vòng.

Lại qua một ngày đi đường, đêm nay bọn họ không ở trong nhà, mà là nghỉ ngơi trên đường lộ. Không phải không muốn tìm nhà, mà là do không có ở ven đường, khoảng cách xa quá thì không thích hợp.

Ngủ trên xe mặc dù không thoải mái chút, nhưng trên đường chạy nạn ai còn có thể thong thả ung dung.

“Còn khoảng ba bốn ngày nữa thì có thể đến biên giới thành phố J rồi.” Đêm nay nửa đêm đầu là Cố Diễm cùng Dương Sóc gác đêm, hai người nhẹ giọng nói chuyện.

Cố Diễm nghe Dương Sóc nói khẽ gật đầu một cái, “Ừm.”

Dương Sóc nghĩ nghĩ, nháy mắt nhìn Cố Diễm, “Em lo lắng tình huống Cố gia sao?”

Cố Diễm khẽ cười cười, “Em tin tưởng ông nội có thể xử lý tốt.”

Dương Sóc nhẹ gật đầu, thủ đoạn của Cố lão gia tử quả thật không tệ, “Chỉ hy vọng mọi chuyện ở đó đều tốt.”

Mọi chuyện đều tốt, chính là Cố lão gia tử sử dụng tốt mấy cái kho hàng, hơn nữa, Cố gia không loạn, không nhiều thây ma, có người giúp đỡ làm việc. Cố gia gia đại nghiệp đại, không loạn, là tốt rồi!

Cố Diễm hiểu được ý của đối phương, chỉ là khẽ cười cười. Bọn họ liếc nhìn chỗ ngồi trống không phía sau, trời vừa tối Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết lại rời đi, thần thần bí bí cũng không biết đang làm gì.

Trương Quân cùng Liễu Phi Dương nửa nằm mà ngủ, hai người dựa sát vào nhau trông rất hài hòa.

Dương Sóc lôi kéo tay Cố Diễm, “Chúng ta đi dạo đi.”

Cố Diễm nhẹ gật đầu, Liễu Phi Tuyết cho bọn họ một vật, là bột phấn thực vật gì đó, rất thối, vãi ra chung quanh xe có thể khiến những thây ma kia bỏ qua hai chiếc xe, nhưng thời gian tác dụng không lâu lắm, chỉ có năm canh giờ, hơn nữa chỉ có thể ngăn cản thây ma bình thường, có điều như thế cũng đủ, bằng không bọn họ cũng không phải chỉ làm chút ngụy trang cho xe, sau đó liền ngừng ở ven đường nghỉ ngơi.

Đường bên này không nhìn thấy xe khác, bọn họ đi là đường nhỏ, ít người, thây ma cũng bớt, thây ma ngẫu nhiên du đãng hai người sau khi xuống xe không để lại dấu vết liền giải quyết xong. Có điều bởi vì phải gác đêm, cho nên hai người cũng không rời xe trong phạm vi quá xa.

Nói chuyện một hồi, có chút lạnh, hai người đang muốn lên xe, bỗng nhiên, âm thanh xe gắn máy vang lên, xình xịch nhằm hướng bên này chạy tới, đèn xe gắn máy cũng chiếu vào, ánh sáng trắng có chút chói mắt. Đồng thời còn có thể nghe thấy thây ma rống lên một tiếng, hiển nhiên là theo sau xe gắn máy kia chạy tới.

Nhất thời, Cố Diễm cùng Dương Sóc đều nheo mắt lại…