Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 46




Nguyên Vĩnh Nghị cũng không ở lâu, ăn cơm trưa xong liền từ biệt, cũng để lại hai bộ trùm móng vuốt sủng vật.

“Này, Thịnh Trạch đặc biệt nhắn nhủ, nói thật, ta vẫn nghĩ là hắn chuyện bé xé ra to.” Nguyên Vĩnh Nghị nháy mắt ra hiệu nói xong, hướng về phía Úc Thịnh Trạch trêu tức khiêu mi, sau đó xoay người rời đi.

Đoạn Sở khó hiểu tiếp nhận cái hộp nhỏ, sau đó mở ra, nhìn một bộ trùm móng vuốt sủng vật tinh xảo, hình thức đáng yêu hồi lâu, dở khóc dở cười hỏi: “Đây là chuẩn bị cho hai Tử Tinh thú?”

Úc Thịnh Trạch “Ân” một tiếng, kêu Phổ Lôi Tư đem hai Tử Tinh thú mang lại đây.

“Về sau nếu muốn dẫn chúng nó ra ngoài, ngươi phải mang theo cấm thú bài, bình thường mang theo bộ trùm móng vuốt là được. Nếu không ngươi không thể quan sát chúng nó tiến hóa, cũng vô pháp phát hiện chúng nó vận dụng năng lượng dị chủng như thế nào, có thể sẽ làm mất đi một ít tin tức hữu dụng,” Úc Thịnh Trạch cẩn thận dặn dò.

Đoạn Sở suy nghĩ lại, đồng ý cười cong mặt.

Hai Tử Tinh thú bị Phổ Lôi Tư ôm đến, hai nắm cầu trắng nhu thuận nằm yên, Đoạn Sở cẩn thận đeo bộ trùm móng vuốt cho hai Tử Tinh thú, vậy mà vừa khít, quả thực chính là làm theo yêu cầu.

Đoạn Sở cảm thấy khẽ động, nghĩ đến lời nói của Nguyên Vĩnh Nghị, không nghĩ tới Úc Thịnh Trạch lại cẩn thận như thế.

“Cám ơn.”

“Ngươi là người khế ước của ta.” Úc Thịnh Trạch nghiêm mặt, nhìn Đoạn Sở còn thật sự hỏi: “Ngươi luôn khách khí như vậy, có phải hay không mấy ngày nay, ngươi vẫn còn chưa quen chúng ta đã có quan hệ ký khế ước?”

Đoạn Sở quẫn bách má nóng lên, hắn cũng coi như đã quen được người nhà sủng ái, nhưng bị một người mới nhận thức hơn một tháng quan tâm như vậy, là ai cũng sẽ không quen, bởi vì hắn có thể trả giá lại quá ít.

Úc Thịnh Trạch năng lực khống chế rất mạnh, mấy ngày này sau khi ký khế ước, tinh thần lực hỗn loạn cũng chỉ có một hai lần, so với tin tức hắn tra được ở mạng lưới tinh vực hoàn toàn bất đồng, chiến sĩ cấp 7 tinh thần lực thường xuyên bạo động. Đoạn Sở cảm thấy cho dù hắn không tiến hành khai thông, tự bản thân Úc Thịnh Trạch cũng có thể thoải mái vượt qua, điều này khó tránh khỏi sẽ làm hắn có cảm giác hổ thẹn. Nếu không hắn cũng sẽ không đến mức trong ngắn ngủi vài ngày này, lại chế tạo ra nhiều lá trà trong không gian trà sơn như vậy.

Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở ngay cả bên tai cũng đều đỏ, vừa muốn nói gì, nhìn đến Phổ Lôi Tư còn đứng ở một bên, lại bất động thanh sắc thay đổi lời nói.

“Vĩnh Nghị nói Đoạn Văn Vũ đại tướng quân ngày hôm qua đã trở về Đoạn gia, hắn có liên hệ với ngươi không?”

Đoạn Sở lập tức khôi phục bình tĩnh, lắc lắc đầu: “Hắn nói thế nào cũng là tổ phụ của ta, chỉ sợ sẽ không tự mình liên hệ với ta.”

Theo lý thuyết, hắn tới thủ đô tinh cầu, hẳn là trước tiên nên trở về bái phỏng Đoạn Kỳ Diệu bọn họ, bất quá Đoạn gia vẫn không có động tĩnh gì, nghĩ tới nguyên chủ chưa tới bốn tuổi đã tới Y Duy Tát, lúc trước cùng Đoạn gia xé rách mặt, Đoạn Sở liền trực tiếp coi như mình không tìm được nhà, yên tâm thoải mái ở tại Mạc Ngươi Lai tư trạch.

Phổ Lôi Tư nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia do dự.

Úc Thịnh Trạch nhăn lại mi, đối với Phổ Lôi Tư che giấu cái gì cảm thấy không hờn giận, hỏi: “Ngươi có biết chuyện gì không?”

Đoạn Sở nghe vậy, cũng nhìn qua, hỏi: “Có chuyện gì, ngươi cứ nói đi.”

Phổ Lôi Tư có điểm câu nệ trả lời: “Côn Ni Ngươi, là hộ vệ ở Y Duy Tát với ta, ngày hôm qua đi tới Đế Ma Tư. Hắn nói nhị lão gia Đoạn Văn Vũ, vừa đến liền cùng đích tôn nhất gia Đoạn Chí Huy tranh cãi ầm ĩ, mà thân bác Đoạn An Vũ đại tá của thất thiếu gia ngài, còn bị hắn cho một cái tát, nhưng Đoạn Kỳ Diệu nguyên lão cùng người khế ước của ông, vẫn không xuất hiện.”

Đoạn Sở nhăn lại mi, bốn đứa con của Đoạn Kỳ Diệu, chỉ có thứ tử Đoạn Văn Vũ cùng tam tử Đoạn Văn Xương còn sống, đích tôn Đoạn Chí Huy tuy rằng không có cha mẹ, cũng là trưởng tôn danh chính ngôn thuận. Đoạn Văn Vũ thế nhưng vừa đến liền làm ầm ĩ thành như vậy, còn đối với thân sinh nữ nhi của mình ác liệt như vậy, Đoạn Kỳ Diệu thế những cũng không quản, thật sự rất quái lạ.

“Ngươi trước đi xuống đi.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên vẫy lui Phổ Lôi Tư, chờ đến khi trong đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, đối với Đoạn Sở nói: “Đoạn Kỳ Diệu từ nửa năm trước, đã muốn tới đỉnh cấp 9, tinh thần lực cực độ bị vây trong trạng thái không xong, tránh không gặp mặt là chuyện bình thường.”

Nói cách khác chịu không nổi kích thích? Đoạn Sở trào phúng nhếch môi. Cho dù không biết chiến sĩ đỉnh cấp 9, vì cái gì tinh thần lực không xong, bất quá hắn lại đoán ra Đoạn Kỳ Diệu đối với hắn thỏa hiệp, thậm chí thuận thế bức bách Đoạn Nhã Thanh nhập vào Mông gia. Nói đến cùng, Đoạn gia quyền thế đã lung lay sắp đổ. Nghĩ đến Đoạn gia thực sự có thể lợi dụng thân phận hắn là người khế ước của Úc Thịnh Trạch, Đoạn Sở trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

“Không thích, thì không cần nghĩ tới.” Úc Thịnh Trạch bỗng nhiên ngồi bên người hắn, vỗ bờ vai của hắn nói: “Ngươi cũng biết, tin tức về giá trị tinh thần lực của ngươi, nghiệp đoàn người khế ước cùng hoàng thất không công khai, vấn đề cắn nuốt lại nửa điểm tiếng gió cũng chưa lộ ra. Ngươi nếu tính toán không trở lại Đoạn gia nữa, hiện tại là thời cơ thoát ly tốt nhất.”

Đoạn Sở sửng sốt, với hắn mà nói, cảm tình ràng buộc chân chính có chỉ có Trữ gia ở trái đất. Nhưng Cáp Ngói tinh hệ là chế độ đế quốc, cấp bậc sâm nghiêm, quan niệm gia tộc cũng rất mạnh, hắn cũng không muốn sinh ra thêm nhiều chuyện. Chỉ cần Đoạn gia mặc kệ hắn là được, thật đúng là chưa từng nghĩ qua việc nhân cơ hội thoát ly Đoạn gia.

“Có thể chứ?” Đoạn Sở nhìn về phía Úc Thịnh Trạch hỏi.

Úc Thịnh Trạch gật đầu, trầm giọng cổ vũ: “Có thể. Cáp Ngói tinh hệ đối với việc thương tổn tinh thần lực của người chưa trưởng thành trừng phạt rất nghiêm khắc, hơn nữa ngươi hiện tại lại là người khế ước, nghiệp đoàn người khế ước nhất định sẽ không bỏ qua trách nhiệm của Đoạn gia. Nếu không phải chúng ta đã trực tiếp ký khế ước, nghiệp đoàn người khế ước còn chưa phát hiện độ xứng đôi của chúng ta, nói không chừng mệnh lệnh trừng phạt đối với Đoạn gia hiện tại đã truyền xuống.”

Đoạn Sở nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta phải một lần nữa đi tới nghiệp đoàn người khế ước sao? Nghiệp đoàn người khế ước thế nhưng còn giải quyết việc thoát ly gia tộc của người khế ước?”

Úc Thịnh Trạch khó được nở nụ cười, nhìn thấy thần tình khó hiểu của Đoạn Sở, nhịn không được xoa đầu hắn, phát hiện chính mình tựa hồ càng ngày càng có thói quen này. Trước phản ứng của Đoạn Sở, Úc Thịnh Trạch buông tay giải thích:

“Đương nhiên không phải. Vài ngày trước khi chúng ta ký khế ước, nghiệp đoàn người khế ước cho dù ngay từ đầu không biết, nhưng hiện tại chuyện phát sinh trên chiến hạm hết thảy đều đã lan truyền đi, nghiệp đoàn người khế ước khẳng định cũng biết độ xứng đôi của chúng ta, các trưởng lão đương nhiên sẽ hoài nghi thiên phú tinh thần lực của ngươi xảy ra vấn đề. Hiện tại Đoạn Văn Vũ đại tướng quân trở về, nhất định sẽ mang theo Đoạn Chí Tu cùng Bối Tĩnh Lan đã ly hôn, còn truyền đi tin tức ở tiệc đính hôn của Đoạn Nhã Thanh, nghiệp đoàn người khế ước thật sự làm như không thấy, mới là có vấn đề.”

Đoạn Sở nghe được mắt sáng rực lên, Úc Thịnh Trạch nói quả nhiên không tồi. Đoạn Kỳ Diệu lần đó lui bước, căn bản là thừa nhận Đoạn gia đối với hắn bảo hộ không chu toàn. Bất quá, hắn che giấu cắn nuốt, Đoạn gia cũng không thiệt thòi.

“Ta đây phải làm như thế nào?” Đoạn Sở mới vừa đứng lên, lại không rõ ràng. Hắn ở trái đất, gặp qua không ít người cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, nhiều nhất cũng chỉ là làm tuyên bố, sau đó buông tha cho quyền kế thừa rời nhà đi. Nhưng ở Cáp Ngói tinh hệ thì sao?

Úc Thịnh Trạch khiêu mi, thân thủ giữ chặt hắn ngồi xuống, trầm giọng nói: “Ngươi cái gì cũng không cần làm. Buổi tối ngày mai, nghiệp đoàn người khế ước sẽ phái người đến.”

Hắn dừng một chút, bỗng nhiên lại có điểm do dự nói: “Bất quá về sau ngươi ra khỏi Đoạn gia, sẽ không có Đoạn gia bảo hộ. . . . .”

Đoạn Sở bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Úc Thịnh Trạch, chân thành tha thiết nói: “Ta nghĩ, ngươi vẫn bảo hộ ta.”

Ta vốn sẽ bảo hộ ngươi. Úc Thịnh Trạch theo bản năng đã nghĩ trả lời, nhưng nhìn thấy khóe miệng Đoạn Sở mỉm cười, ánh mắt tin cậy, không biết vì cái gì, thân thể bỗng nhiên mạnh xuất hiện một cỗ khô nóng xa lạ, cùng tinh thần lực bạo động dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, không có thống khổ, ngược lại mang theo một chút hưng phấn khó nói.

“Ta. . . . .” Úc Thịnh Trạch mở miệng, lại bỗng nhiên cảm thấy tiếng nói của mình trở nên khàn khàn liền dừng lại. Hắn bản năng cảm thấy được nên rời khỏi Đoạn Sở, mới lấy lại được bình tĩnh, nhưng nhìn Đoạn Sở gần trong gang tấc, Úc Thịnh Trạch ngược lại cầm tay Đoạn Sở nắm thật chặt.

Đoạn Sở nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Úc Thịnh Trạch, hiện lên một mạt đỏ ửng cực nhạt. Úc Thịnh Trạch cũng sẽ thẹn thùng? Nghĩ đến hắn lúc trước nhiều lần bị hành động của Úc Thịnh Trạch làm cho biến thành xấu hổ không thôi, còn đeo trên tay nhẫn không gian, không để ý tới phản kháng của hắn ôm đến ôm đi, Đoạn Sở đang muốn giễu cợt.

“Đích đích đích”, đèn báo hiệu trong đại sảnh bỗng nhiên sáng lên, Đoạn Sở cùng Úc Thịnh Trạch đều quay đầu nhìn lại.

“Cửu điện hạ, Ba Đốn trưởng lão nghiệp đoàn người khế ước tự thân tới.” Áo Lợi Ngươi thân ảnh xuất hiện trên màn hình ở bức tường gắn đèn báo hiệu, cung kính nói.

“Mở cửa nghênh đón, ta lập tức đến.” Úc Thịnh Trạch buông tay Đoạn Sở, trong lòng ngoài ý muốn có điểm mất mát, thân thể nhưng cũng khôi phục bình tĩnh.

Đoạn Sở cũng thực thất vọng, bất quá trưởng lão nghiệp đoàn người khế ước đích thân tới, rất nhanh đã đem lực chú ý của hắn rời đi.

“Chẳng lẽ bởi vì chuyện của Đoạn gia?” Đoạn Sở hỏi, trong lòng lại cảm thấy được rất trùng hợp. Nếu lúc trước Úc Thịnh Trạch không nhắc tới, chỉ sợ chuyện này làm hắn không kịp trở tay.

“Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem.” Úc Thịnh Trạch đứng dậy, đợi Đoạn Sở đi cùng nhau.

Hai người sóng vai đi ra cửa, Áo Lợi Ngươi đã muốn cùng Ba Đốn trưởng lão và một người nam tử tuổi còn trẻ đi lại đây, ở cửa là một phi hành khí có dấu hiệu tia chớp dị thường bắt mắt.

“Kiến quá cửu điện hạ!” Ba Đốn hành lễ. Nghiệp đoàn người khế ước đích xác lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng Ba Đốn trưởng lão không có quân hàm, cho dù là người khế ước bậc thầy gieo trồng được người tôn kính, đối mặt với Úc Thịnh Trạch chiến sĩ cấp 7 cũng phải hành lễ.

“Ba Đốn trưởng lão.” Úc Thịnh Trạch gật đầu, lại giới thiệu Đoạn Sở. “Đây là người khế ước của ta-Đoạn Sở. Tiểu Sở, kiến quá Ba Đốn trưởng lão.”

“Kiến quá Ba Đốn trưởng lão.” Đoạn Sở cung kính hành lễ.

Ba Đốn khuôn mặt già nua tràn đầy mỉm cười, thập phần cẩn thận đánh giá Đoạn Sở, sau đó gật gật đầu, trong mắt hiện lên tiếc hận.

“Cửu điện hạ, chúng ta là muốn tìm Đoạn Sở người khế ước hỏi một ít việc tư, người xem có tiện hay không?” Ba Đốn hỏi.

Đoạn Sở nhìn về phía Úc Thịnh Trạch, quả nhiên, Úc Thịnh Trạch phi thường ngắn gọn hỏi: “Cùng giá trị tinh thần lực của Tiểu Sở có quan hệ?”

Ba Đốn bị kiềm hãm, nhớ tới bên ngoài chỉ có lời đồn đãi về độ xứng đôi của Đoạn Sở, nghĩ đến trước lúc Úc Thịnh Trạch đăng ký ký khế ước cũng không biết việc này, không khỏi cười khổ gật gật đầu. Người trẻ tuổi phía sau giật mình mở lớn miệng, ngẩng đầu nhìn Úc Thịnh Trạch, lại nhìn về phía Đoạn Sở, đồng dạng hiện lên vẻ tiếc hận.

“Hiện tại đi?” Úc Thịnh Trạch nhướng mày, thân thủ ôm Đoạn Sở, sắc mặt hơi trầm xuống.

Ba Đốn không nghĩ tới Úc Thịnh Trạch lại làm việc sấm rền gió cuốn như vậy, bất quá chiến sĩ đối với người khế ước của mình rất quý trọng, cửu điện hạ đã nhiều năm một mình, cuối cùng lựa chọn một vị người khế ước như vậy, tức giận cũng không kỳ quái. Ba Đốn thậm chí may mắn, bọn họ không có trì hoãn lâu lắm, nếu không chờ cửu hoàng tử hướng bọn họ đề nghị, vậy mặt mũi của nghiệp đoàn người khế ước đều mất hết, tựa như Lục Văn Bách đại tướng quân kia vậy.

Đoạn Sở thấy Ba Đốn cùng người trẻ tuổi thay đổi trong chớp mắt, ý cười trong mắt cơ hồ tràn đầy. Vị Ba Đốn trưởng lão này tựa hồ lòng dạ không sâu, biểu tình đều viết trên mặt. Hắn nhìn Úc Thịnh Trạch, bỗng nhiên cảm thấy được, hắn quả nhiên vẫn là không đủ hiểu biết.

Úc Thịnh Trạch nghi hoặc nhìn Đoạn Sở, “Đi thôi”, hắn dặn dò Áo Lợi Ngươi vài câu, rất nhanh, Áo Lợi Ngươi liền đem phi hành khí có khắc dấu hiệu hoàng thất mở ra, chỉ trong chốc lát, cùng với phi hành khí của nghiệp đoàn người khế ước phía trước, đi tới Đoạn gia.

Nơi đó, Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh, còn có tất cả đời thứ ba, đời thứ tư của Đoạn gia ở Đế Ma Tư tinh cầu, đều chờ ở cửa.



Tháng Mười Hai 7, 2015

47