Trả Ta Kiếp Này

Chương 36: Ta cười khẩy nghĩ thầm: Vậy cứ chờ lúc ngươi thành ma rồi tính




Ta nói chuyện xong với Hà tần, Hà tần im lặng nhìn ta hồi lâu.

“Hà tần, ta cũng biết tình cảm giữa ngươi và Hoàng thượng, chỉ tiếc rằng huynh muội hai người loạn luân là đại nghịch bất đạo. Nếu ngươi thật sự nghĩ cho Hoàng thượng thì nên tự sát đi”.

Nàng ta nằm trên giường, dáng vẻ ốm yếu, mặt lạnh như băng.

“Tự sát?” Nàng ta khẽ cười: “Là ngươi muốn ta chết thì có!”

Ta thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy”.

Chẳng dễ dàng gì nhân lúc Hoàng thượng lên triều, ta mới đến đây nói rõ ràng với nàng ta. Ta không tiện mở lời với phía Hoàng thượng, bên đó đã có Hà An xử lý. Nhưng ta sợ Hoàng thượng không đành lòng, sẽ đưa nàng ta đi nơi khác.

Đối với một số kẻ, đặc biệt là kẻ thù, ta không bao giờ muốn cho bọn chúng bất kỳ một hi vọng hay cơ hội nào.

Để rồi sau này bọn chúng sẽ giống như ta bây giờ, nhân cơ hội vùng dậy làm lại từ đầu.

“Thật ra chắc ngươi cũng biết, nếu hai người là huynh muội thì sau này chẳng thể nào ở bên nhau được nữa. Nếu khiến Hoàng thượng khó xử, để Mộ Thái hậu nắm thóp, ngươi thì luôn miệng nói yêu Hoàng thượng, tại sao không chịu hi sinh một lần vì người chứ?”

“Sự hi sinh của ta lại tác thành cho ngươi rồi, trong hậu cung này chẳng kẻ nào có thể đấu đá cùng ngươi nữa.”

“Vậy thì có làm sao? Lẽ nào ngươi cần địa vị trong hoàng cung? Thứ ngươi cần chỉ là tình yêu của Hoàng thượng mà thôi. Ngươi chết rồi, cả đời hắn sẽ không bao giờ quên ngươi.”

Nàng ta im lặng nhìn vào khoảng không phía trước, bàn tay siết chặt tấm chăn, đột nhiên cười khẽ: “Ngươi quả là rất hiểu lòng ta.”

“Như nhau cả thôi.”

Nàng ta quay sang nhìn ta, ánh mắt tràn đầy nỗi thống khổ: “Ngươi yêu Hoàng thượng không?”

“Người là phu quân của ta, là bầu trời của ta, là cả cuộc đời ta.” Ta hít sâu một hơi trả lời nàng, ta của ngày hôm nay sẽ không lộ vẻ xúc động vì bất cứ câu nói nào, bất cứ cảnh tượng cảm động nào nữa. Trên thế gian này, tất cả mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, duy chỉ có thứ nắm giữ trong tay mới là thật mà thôi.

Nàng ta mỉm cười, nằm xuống: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không tranh giành với ngươi.”

Ta biết, nàng ta sẽ không làm vậy.

Xưa nay, thứ chúng ta muốn luôn khác nhau.

“Có điều nếu ngươi dám làm hại đến Hoàng thượng, ta thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Ta cười khẩy nghĩ thầm: Vậy cứ chờ lúc ngươi thành ma rồi tính. Song, lời thốt ra miệng lại là: “Chẳng phải ngươi cũng đã hại biết bao hài tử của hắn rồi đó sao? Ngươi không thấy mình có lỗi với hắn?”

“Những kẻ đó không xứng sinh con cho Hoàng thượng, bọn họ quá ngu ngốc và vô tri.”

“Ý ngươi là chỉ có ngươi xứng đáng sinh con cho Hoàng thượng?”

Nàng ta nhắm mắt lắc đầu: “Không, ta đang chọn hài nhi giúp Hoàng thượng. Ta phải chọn một đứa trẻ hoàn hảo nhất để giữ lại cho người, để nó sống cùng với người và ta.”

Nàng ta bỗng bật cười, sắc mặt nhợt nhạt, tóc đen buông xõa, lại toát lên vẻ đẹp của bông sen tĩnh lặng bên hồ nước.

“Ngươi đã chọn con của Hoàng hậu?”

“Đúng vậy. Đứa trẻ đó càng lớn càng giống Hoàng thượng.” Nàng ta cười khẽ, như đang chìm vào ký ức tươi đẹp nào đó, “Hơn nữa nó đã trải qua bài kiểm tra của ta.”

“Kiểm tra?”

“Bài kiểm tra khả năng tử vong.”

Nàng ta đã gỡ bỏ bộ mặt yếu đuối từ trước đến giờ, ta chợt nhận ra, bản chất thực sự của nàng ta là như thế này, là kẻ không thể đoán trước, không thể thấu hiểu, thậm chí không thể nào phân tích nổi.

“Ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi không hãm hại bọn họ, sẽ có rất nhiều đứa trẻ giống như Hoàng thượng được sinh ra?”

Nàng ta lắc đầu, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: “Không, chỉ có đứa trẻ hoàn hảo nhất mới được chào đời, mới có thể giống như Hoàng thượng.”

Ta đã hết cách hiểu nổi nàng ta, trong lòng nàng ta như đang tồn tại một thứ ma quỷ vậy.

Ta quay đầu: “Tốt nhất ngươi đừng quên những lời mình từng nói. Nếu không, ngay đến hoàng tử cuối cùng của Hoàng thượng ta cũng sẽ không bỏ qua!”

Ta không nhìn, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng cười của nàng ta vang lên khe khẽ.

Bàn tay ta bỗng run run. Một số bụi phấn trong gói thuốc nhỏ màu vàng đã rơi vào ấm trà, không thể thu lại được nữa. Hạt phấn đã tan vào trong nước, không thể nhìn ra, không thể vớt ra, trong lúc ta đang do dự, chợt sau lưng vang lên tiếng kêu, ta chẳng còn đường lùi nữa rồi.

“Nương nương, Hoàng thượng đã đến.”

“Ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Ta cất gói thuốc nhỏ vào nơi thích hợp.

Hoàng thượng đã tiến đến cửa, gần đây hắn rất mệt mỏi, vừa vào đã ngồi xuống cạnh bàn.

Ta cầm ấm trà lên, rót cho hắn: “Dạo này Hoàng thượng có chuyện gì phiền lòng ư?”

Hoàng thượng lắc đầu: “Dạo này trong triều xảy ra rất nhiều chuyện, trẫm…” Mắt quan sát hắn đưa cốc trà đến bên miệng. Ta đứng một bên, đột nhiên lên tiếng: “À phải, Hà tần thế nào rồi ạ?”

Hắn liếc nhìn ta, lại đặt cốc trà xuống: “Trẫm tưởng nàng phải biết chứ?”

“Hoàng thượng có ý gì vậy?”

“Hà An không phải người của nàng sao?”

Khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng càng ngày càng xấu đi.

Hà An nói đúng, ta không thể kéo dài mãi, không thể đợi đến lúc hắn hoàn toàn chán ngán ta, đến lúc hàng loạt nữ nhân mới tiến cung.

Ta đoán được Hà An chắc đã nói với hắn, liền ngồi xuống đáp: “Tại sao Hoàng thượng nghĩ là thiếp sẽ biết?”

“Tiểu Đan không thể nào thông dâm với kẻ khác, cũng không thể sai kẻ khác hại trẫm.”

“Hoàng thượng tin tưởng nàng ta vậy sao? Nếu nàng ta đã dám hãm hại bao nhiêu hoàng tử như vậy, dùng tính mạng của mình diễn một vở kịch hay có gì khó đâu?” Ngữ khí của ta có phần ghen ghét.

Hoàng thượng bỗng mỉm cười: “Nàng biết không? Không phải trẫm không thể tin, mà là trẫm không muốn tin, nếu Tiểu Đan diễn kịch, vậy nàng hồi xưa thì sao?”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn ta.

Ta không để chủ đề chuyển sang mình được, liền quay mặt đi, “Thần thiếp và Hà tần há lại có thể đánh đồng như nhau?”

Khóe miệng hắn nhếch lên cười khổ, uống cốc trà trong tay, nói: “Trẫm luôn muốn tin tưởng một người mà không cần băn khoăn, nhưng lại luôn tin lầm. Càng muốn tin người đó bao nhiêu, lại càng thêm sai lầm bấy nhiêu.”

Ta không biết hắn đang ám chỉ mình, hay ám chỉ Hà Tịnh Đan. Nhưng lúc này, nụ cười của Hoàng thượng càng ngày càng khó đoán.

Ta không nhìn thấu được nụ cười ấy.

Đột nhiên có thái dám luống cuống chạy vào: “Hoàng thượng, Hà tần treo cổ tự tử rồi.”

Cốc trà trong tay bị hắn đặt mạnh xuống bàn, hắn đứng dậy vội vã đi theo thái giám đó.

Ta cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cốc trà trống không.

Người nên đi cuối cùng đã đi rồi.

Người nên đến sớm muộn cũng sẽ đến.

Ta nhìn vào bàn tay mình, dường như bên trên đã nhuốm đầy máu tươi, lăn dài từng chút một rồi rơi xuống thành từng giọt đặc quánh. Ta đã đi đến bước này rồi sao, hạ độc phu quân của chính mình? Dường như năm xưa sau khi cứu Hoàng thượng trong hang động trên núi, nhìn thấy thi thể lạnh lẽo kia, ta đã chẳng còn lòng thương hại với tính mạng của con người, mà chỉ còn sự thờ ơ không chút động lòng mà thôi.

Trên thế gian này có bao nhiêu sinh mệnh như vậy, can hệ gì đến ta chứ?

Kẻ ngăn cản đường đi của ta, chết là đáng.

Bây giờ ta mới hiểu, năm xưa tiềm thức trong ta vốn đã như vậy rồi, phàm là kẻ gây nguy hại đến ta thì đều không đáng để thương tiếc, thậm chí không đáng để ta phải liếc nhìn. Trong lòng ta chẳng có chút gì gọi là vui sướng hay hưng phấn, nó vô cùng bình thản.

Ta đi đến trước gương đồng, ta thích nhìn ngắm dung nhan mình bằng ánh mắt thản nhiên, dường như qua tấm gương ta có thể nhìn ra sự biến đổi của thời gian trên gương mặt, nhìn ra những vết dấu in hằn trong đôi mắt.

Từ công tử, Tiểu Lệ, Từ quý phi, Ý tần, Lan tần, Bảo tần, Hà tần…

Ta cười với chính mình, Hà tần.

Chúng ta tranh đấu lâu như vậy, ta bại trong tay ngươi một lần, ngươi cũng bại trong tay ta một lần, quả là kỳ phùng địch thủ hiếm có.

Sự ra đi của ngươi như một nghi thức, một nghi thức cho cái kết cuối cùng, nếu trong hậu cung không còn kẻ nào tranh đấu với ta, thì ta biết sử dụng mưu trí của mình vào đâu nữa? Từ lâu ta đã không cam chịu nhàn rỗi, cũng đã chán ngán cảnh tranh đấu giữa nữ nhân nơi đây.

Cuối cùng ta đã bước lên con đường đó.

Lời tuyên bố chính thức là Hà tần tự sát tránh tội, nhưng Hoàng thượng tự mình làm tang lễ trọng thể cho nàng ta.

Ta sai người điều tra, nàng ta thật sự đã chết.

Thông tin chưa được chứng thực đến thời khắc cuối cùng thì ta còn chưa tin, tính cách của ta cũng càng ngày càng trở nên cổ quái. Thoắt cái đã một năm trôi qua, Hoàng thượng vì cái chết của Hà tần mà đau lòng khôn xiết, sau tang lễ của nàng ta, hắn chẳng còn lòng dạ nào nạp phi, chỉ là vẫn ngày ngày lui tới chỗ ta. Còn ta cũng giữ được tâm trạng bình thản khi hạ độc hắn, ít nhất lúc bỏ thuốc vào ta sẽ không còn chút băn khoăn nào nữa.

Độc tính của thuốc phát huy chậm. Hằng ngày Hoàng thượng đến chỗ ta uống cốc trà, cũng như mỗi hôm lấy ra một ít nước từ trong trái cây căng mọng, làm vậy sẽ không dồn hắn đến chỗ chết ngay lập tức, chỉ khiến hắn càng ngày càng yếu ớt, cho đến khi không thể đi lại, cho đến khi bại liệt bất động.

“Hoàng thượng, người lại đau đầu ư?”

Đêm. Vẫn là một đêm trống vắng tĩnh lặng.

Nến cháy thành lớp sáp dày cộp bọc lấy chân nến, đặc quánh đến độ bóng loáng, đã là giờ Tuất ba khắc, ta đứng dậy, khoác lên người hắn một chiếc áo choàng.

Hắn day huyệt thái dương: “Làm sao ấy nhỉ, dạo này trẫm càng ngày càng không thể tập trung tinh thần?”

Ta đáp: “Từ sau khi Hà tần qua đời, Hoàng thượng cứ mãi ưu tư, hiện tại trong triều còn nhiều việc bộn bề, Hoàng thượng vất vả quá rồi.”

Ta định dìu hắn: “Hoàng thượng chi bằng nên nghỉ ngơi trước đã.”

Hắn lắc đầu: “Tấu chương trẫm còn chưa phê duyệt xong.”

“Hoàng thượng, long thể quan trọng.” Ta khuyên nhủ.

Hắn dường như muốn duy trì sự tỉnh táo, nhưng ánh mắt bắt đầu mơ màng, cầm tấu chương lên nhìn một lúc rồi lại bỏ xuống, có vẻ đã không thể tập trung xem bất cứ thứ gì.

Đầu đau như muốn vỡ tung, hắn ôm chặt đầu.

Ta nói: “Hoàng thượng đi nghỉ một lát cho đỡ mệt mỏi rồi sáng mai lại phê duyệt cũng không muộn.”

Hắn nghe xong đành miễn cưỡng đứng dậy, không thoái thác nữa.

Ta hầu hắn cởi áo, dường như hắn vừa đặt lưng đã ngủ thiếp đi.

Vì tác dụng của độc dược, dạo này hắn càng ngày càng thèm ngủ.

Ta đợi hồi lâu, thấy hắn đã ngủ say, gọi mấy tiếng, không thấy hắn có phản ứng gì mới khoác áo đi đến cạnh chiếc đèn, xem thử tấu chương hắn vừa phê duyệt xong.

Nửa năm nay cứ sau khi hắn ngủ say, ta lại lén xem trộm tấu chương của hắn. Ban đầu cảm thấy khó hiểu vô cùng, sau này truyền tin cho Hà An và Hồ Bản Vinh, cũng không quên thỉnh giáo bọn họ, nay ta hầu như đã nhận ra được hết tên gọi và bút tích của tất cả đại thần trong triều.

Còn hai người họ nhờ có thông tin của ta, thăng quan tiến chức thuận buồm xuôi gió.

Tấu chương màu vàng sáng, phê duyệt bằng bút đỏ, tượng trưng cho quyền lực và địa vị tối cao.

Trái tim ta đang khẽ run lên, lại có cảm xúc thôi thúc nào đó trong ta.

Ta xem xét những sự việc của ngàn vạn bách tính Đại Hòa được viết bên trên tấu chương bắng nét bút mực đen thờ ơ mà bình thản, kẻ thống trị thiên hạ này chỉ cần múa vài nét chữ đã có thể quyết định tất cả. Quyết định xem ai sống ai chết, ai đói ai no, ai ở nhà hưởng thụ niềm vui gia đình sum vầy, ai nhà tan cửa nát sống nghèo khó lang bạt…

Một cảm giác đắm chìm quấn chặt lấy ta.

Quyền thế.

Quyền thế tối cao.

Không cần sợ hãi bất cứ ai, có thể điều khiển bất cứ kẻ nào.

Ta xem mãi, đột nhiên đầu ngón tay run run, bút đỏ thấm ướt mực đang đặt ngay đó, một màu đỏ son tươi đẹp biết bao, thậm chí còn như đang bốc cháy tỏa ra ánh sáng chói lòa. Lúc ánh mắt ta chạm phải nó, dường như còn lập tức nóng ran.

Ta chợt nghĩ, thật ra mình không hề thua kém bọn họ, mình cũng có thể cầm bút để…

Việc họ làm được, ta cũng làm được.

Bàn tay ta ngơ ngẩn chạm vào cây bút.

“Nàng đang làm gì vậy?”

Một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên.

Ta giật mình sợ hãi, đứng bật dậy. Không biết Hoàng thượng đã tỉnh giấc từ lúc nào.

Trán ta đổ mồ hôi lạnh, nhưng ta rất nhanh liền lấy lại thanh tĩnh, đi qua cười nói: “Hoàng thượng, sao người đã dậy rồi? Thần thiếp thấy những tấu chương này để lung tung trên bàn, đang định thu dọn lại, thiếp làm người tỉnh giấc sao?”

Hắn nhìn ta: “Sau này tốt nhất nàng đừng động vào tấu chương của trẫm.”

Hắn đã cảnh báo ta.

Ta mỉm cười gật đầu: “Thần thiếp cũng chỉ muốn chia sẻ nỗi ưu tư cùng Hoàng thượng, tấu chương này đâu phải thứ phụ nữ như thiếp xem hiểu được.”

Hoàng thượng không nói thêm nữa, đi đến bên bàn. Hắn đóng tấu chương lại rồi ngồi xuống. “Nàng nghỉ trước đi, trẫm phải tiếp tục xem.”

Ta gật đầu, ngoan ngoãn quay về giường nằm, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại bắt đầu loạn nhịp, ta suýt nữa đã chạm vào cây bút đỏ kia. Ta chợt cảm thấy có những việc không hẳn đã xa vời nhưng chẳng với đến nổi.

Theo như kinh nghiệm bao năm nay của ta, chỉ cần mình muốn, mình dám, một khi với tay ra là có thể đạt được bất cứ thứ gì.

Sáng sớm hôm sau ta tỉnh dậy, Hoàng thượng đã nằm bò trên bàn ngủ say rồi.

Ta khẽ nhíu mày, tỏ vẻ hết sức lo lắng.

Ta lật tấu chương bên cạnh xem thử, vẫn chưa phê xong, hắn bây giờ đã lực bất tòng tâm. Ta vuốt ve gương mặt hắn, vẫn là gương mặt thân quen ấy, a hoàn Tiểu Ngân khi xưa ngước nhìn lên gương mặt này bằng thân phận hèn mọn, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Còn bây giờ, dường như ta đang khống chế hắn.

Ta hít một hơi thật sâu. Ta không muốn hắn chết, nhưng cũng sẽ không để hắn dựa vào thân phận hoàng đế mà tùy ý khống chế mình nữa.

Ta nhớ Hà tần từng nói, nếu ta dám hại hắn, nàng ta dù có biến thành ma cũng sẽ không tha cho ta.

Tiếc rằng ngày Hà tần chết đi, ta đã bắt đầu thực hiện điều đó rồi.

Ta thấy thật nực cười, “biến thành ma” chỉ là một lời nói dối để con người tự an ủi bản thân mình mà thôi. Giờ đây nàng ta đã chết lâu lắm rồi, đã thối rữa dưới lớp đất bùn, bị người ta quên lãng, chẳng còn thấy tăm tích, đây là nỗi bi ai của cái chết. Cái chết đôi khi có thể giúp ta giải thoát tất cả, rũ bỏ tất cả.

Cho nên ta phải sợ hãi điều gì nữa? Nếu hoàn toàn chẳng có cái gọi là nhân quả tuần hoàn, thiện ác hữu báo.

Chỉ duy nhất một kiếp này, chỉ vẻn vẹn bốn mươi năm tuổi thọ, ta phải to gan làm càn hơn người thường một chút mới được.

Nàng ta có ma quỷ của nàng ta, ta có yêu nghiệt của ta.

Dục vọng như mầm cây được chăm bón tưới nước, nhất định sẽ tách đất chui lên đâm chồi nẩy lộc, lan rộng thành rừng che kín cả trời.

Da đầu ta bỗng nhói đau, là a hoàn chải đầu kéo đứt sợi tóc của ta. Lúc này Hoàng thượng đã đến ngự thư phòng rồi.

“Nương nương tha tội, nương nương tha tội.”

Nàng ta sợ hãi lập tức quỳ thụp xuống đất.

Phiền quá đi mất, giọng nói run rẩy nghe mà chói tai. Ta quay sang, thấy chiếc lược nàng ta đang nắm trong tay, bèn cầm lấy, rút ra một sợi tóc dài từ răng lược, là sợi tóc đã bạc một nửa. Ta có tóc bạc rồi sao?

Ta chợt bừng tỉnh, mình đã hai mươi bảy tuổi.

Thời gian trôi nhanh là thế, nhanh tới nỗi ta chẳng nhận ra, ta phải nhanh chóng tranh thủ thời gian để đạt được thứ mình muốn.

Ta ngẫm nghĩ, rốt cuộc mình đã dùng mất bao nhiêu lâu mới có thể ngồi đây mà không lo lắng điều gì.

Mười một năm.

Bắt đầu từ khi ta mười sáu tuổi phải vào ngục, đến nay đã tròn mười một năm.

Ta liếc nhìn a hoàn kia. Nàng ta run cầm cập như con cá sống nằm trên thớt gỗ, ta nâng cằm nàng ta lên, hỏi: “Ngươi sợ bản cung ư?”

Nước mắt của nàng ta sắp trào ra đến nơi, “Nô… nô… nô tì…”

“Nói!” Ta chán ngán vẻ sợ hãi ấp úng này.

“Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!” Nàng ta giật nảy người, lại khấu đầu lia lịa.

Từ khi nào mà họ đã sợ ta đến vậy? Từ khi nào ta đã đối xử với họ càng ngày càng thiếu kiên nhẫn và sự đồng cảm thế này.

“Cút ra ngoài!”

“Vâng, vâng, vâng, nô tì… ra ngay…” Nô tì kia vội vàng lùi về phía sau, đụng phải Tiểu Ngư đang đi vào từ bên ngoài. Nàng ta quay đầu lại, Tiểu Ngư mỉm cười, làm nàng ta chạy ra ngoài như bay.

Tiểu Ngư bước vào, ta đã quen được nàng ấy hầu hạ. Nàng ấy nhẹ nhàng chải tóc cho ta, bàn tay vẫn linh hoạt như xưa.

Ta vuốt tóc mai, nói: “Tiểu Ngư, bản cung đã già chưa?”

Tiểu Ngư cười nhẹ: “Nương nương làm sao già được?”

“Tại sao bản cung không già?”

“Nương nương từng nói với Tiểu Ngư, thời gian rồi sẽ trôi qua, nhưng lòng quyết tâm là bất biến, chỉ có lòng quyết tâm mới có thể giúp chúng ta hoàn thành những việc mà mình muốn làm, có thể giúp ta vĩnh viễn ngồi tại vị trí cao nhất.”

“Ngươi vẫn nhớ rõ vậy sao?”

“Từng câu nương nương nói, Tiểu Ngư đều không dám quên.”

Rốt cuộc là nàng ấy hiểu ta nhất, nàng ấy đã vấn xong búi tóc, nói: “Nương nương, người trông, người sẽ mãi mãi trẻ trung.”

Ta mỉm cười dẫu biết đó là lời xu nịnh, ta cũng dần quen rồi. Ta thích những lời nịnh nọt kiểu này, thích lời bợ đỡ không lộ dấu vết thế này, giống như rõ ràng biết vị đắng không thể nào hóa giải, cũng nhất định phải tìm một thứ vừa mềm vừa ngọt nhét vào miệng để làm tan giảm bớt vị đắng trong thuốc.

Ta của ngày trước chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà uống, còn ta của hiện tại có thể tìm thấy thứ ngọt nhất trên đời.

Đúng vậy, qua tấm gương đồng, ta nhìn thấy Tiểu Ngư cài trâm thoa cho mình, chẳng ai dám nói ta già, ta cũng đâu có già!

Ta vẫn còn rất nhiều, rất nhiều việc cần làm.

Sức khỏe của Hoàng thượng ngày một yếu dần, theo như hiệu quả của độc dược, còn khoảng nửa năm nữa, hắn sẽ nằm bệnh liệt giường. Đến lúc đó, chắc chắn là Thái tử hiện nay sẽ tiếp nhận việc cai quản chính sự. Thái tử năm nay mới chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ mà thôi. Một khi quyền lực của Hoàng thượng bị bỏ trống, ắt hẳn thế cờ sẽ nghiêng về Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu.

Hà An từng dặn ta, trong vòng nửa năm này phải trừ khử Hoàng hậu.

Vậy thì ta với địa vị là quý phi được sủng ái nhất, sẽ có thể tiếp nhận con trai của nàng ta – Hoàng đế tương lai một cách tự nhiên.

Và ta có thể buông rèm nhiếp chính.