Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 45: Em thích anh




Từng ngày trôi qua, Lăng Tịnh Hy phải đối mặt với những cặp mặt soi mói, khinh khi của nhân viên trong công ty nhưng cô vẫn bình thường đi làm.

Hiện tại cô đã vạch ra một kế hoạch, cô sẽ đặc cược một ván cuối cùng, thắng hay thua đều dựa vào nó cả.

“ Vẫn còn tâm trạng mà đi làm sao ? tôi nghĩ cô nên đến cầu xin Vũ Hàn cho cô ở bên cạnh anh ấy mới đúng.”

Trang Mật Ly vào phòng nghỉ đã thấy Lăng Tịnh Hy đứng uống trà, cô đi tới đối diện với Lăng Tịnh Hy, cười khinh.

Lăng Tịnh Hy cũng không lùi bước, cô nở nụ cười ngọt ngào

“ Tôi nghĩ chị nên vạch một con đường mới cho bản thân, vị trí Vương Phu Nhân giờ đã bị người khác cướp mất, không tiếc sao ?”

“ Theo suy đoán của tôi … Lăng Tịnh Hy, cô muốn chơi trò gì nữa đây ?”

Trang Mật Ly chắc rằng Lăng Tịnh Hy không dễ dàng bỏ cuộc, cô nàng chắc đã nghĩ được gì đó, chỉ là âm thầm cam chịu mà thôi.

“ Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ … chị nghĩ em nên chọn trò nào đây ?”

Trang Mật Ly cong môi. – “ Tôi rất hứng thú muốn xem cô sẽ làm gì ?”

Nói xong, Trang Mật Ly bỏ ra ngoài.

Lăng Tịnh Hy thở dài, chuyện Vương Vũ Hàn lạnh nhạt với cô, cô có thể chắc chắn không phải đơn giản như vậy, tuy lúc đó rất tức giận nhưng lý trí vẫn còn rõ ràng nhận ra Vương Vũ Hàn có gì đó rất lạ.

Nếu biết Hạ Quân Đồng xuất hiện gây cản trở, biết vậy cô đã ngừng việc uống thuốc tránh thai, có thai rồi không phải tốt hơn sao ? cẩn thận làm gì giờ mọi chuyện rối tinh cả lên.

_______________________________

Về đến nhà trọ, Lăng Tịnh Hy gọi điện bảo Gia Tiểu Mẫn đến gấp, còn cô thì ngồi vào Laptop đánh nhanh một văn bản rồi in ra.

“ Chỉ cần có được tình yêu của hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“ Mình đến rồi đây ?”

Gia Tiểu Mẫn đi vào thấy Lăng Tịnh Hy mặt đầy hắc tuyến khiến cô trùng bước.

“ Cậu làm gì nhìn mình như người ngoài hành tinh vậy ?” – Cô nhíu mày nói.

“ À … không có gì … cậu gọi mình có chuyện gì không ?”

Chắc nhìn nhầm rồi, Tịnh Hy sao có vẻ mặt đó được.

“ Ngày mai cậu đem nó đưa cho Vương Vũ giúp mình.”

Lăng Tịnh Hy đưa một phong thư cho Gia Tiểu Mẫn, cô nàng nhận lấy, chỉ một giây, mắt đã trợn to.

“ Cậu …”

“ Vì mình đơn phương chấm dứt hợp đồng nên có thể sẽ bồi thường một số tiền lớn … đành phải mượn cậu vậy.” – Cô bình thản nói.

“ Vấn đề không phải tiền bạc … Tịnh Hy, chúng ta mới ra trường, may mắn có được công việc này, sao cậu lại muốn nghĩ ?”

Nói là may mắn nhưng có thể thấy toàn nhờ Lăng Tịnh Hy ra mặt, tuy không cam lòng nhưng đi cửa sau cũng không chỉ riêng mình cô và Lăng Tịnh Hy.

“ Cậu biết mà …” – Cô hỏi ngược lại.

Gia Tiểu Mẫn trầm ngâm, sao cô lại không biết được chứ, mấy ngày nay cả công ty đồn ầm lên chuyện Chủ Tịch sắp kết hôn , còn có mấy ánh mắt soi mói Lăng Tịnh Hy nữa.

Gia Tiểu Mẫn thở dài. – “ Vậy sau này cậu tính sao ?”

“ Mình đã mua vé máy bay, ngày mai mình sẽ đi Hy Lạp, qua đó định cư luôn.”

Nói xong, sợ Gia Tiểu Mẫn không tin, cô chỉ luôn vali đồ trong góc.

“ Sao vội vậy ? … Cậu không đợi vài ngày nữa hả đi.”

“ Rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt … Tiểu Mẫn, cám ơn cậu mấy năm qua đã luôn ở bên mình, cậu ở lại sống vui vẻ.” – Cô nắm tay Gia Tiểu Mẫn, giọng nhu hòa nói.

“ Mình biết rồi, mai mình sẽ đưa giúp cậu.”

Lăng Tịnh Hy gật đầu, uộng một ngụm trà, đôi mắt đầy vẻ suy tư.

______________________________

Tập Đoàn HP

Sáng sớm , Gia Tiểu Mẫn đã đến công ty rất sớm, cô không muốn bị Vương Vũ Hàn hỏi nguyên nhân Lăng Tịnh Hy nộp đơn xin thôi việc nên cố tình đi sớm.

Vừa đến phòng Chủ Tịch đã thấy Trang Mật Ly, cố nặng ra nụ cười nhìn cô ta.

“ Thư ký Trang, tôi có một tập hồ sơ muốn đưa cho Vương Tổng.”

“ Đó là gì ?” – Trang Mật Ly nhìn sơ qua đã thấy một phong thư kẹp trong hồ sơ, mày hơi nhíu nhưng cũng mau chống giãn cô.

“ Không nghĩ ngay cả Gia thư ký cũng muốn biến thành phượng hoàng bay lên cành cây cao …”

“ Xin cô chị tôn trọng người khác một chút.” – Cô giận dữ nói.

“ Vậy phong thư đó là gì ? … nếu là thư tình thì thật lố bịch, tôi nghĩ cô nên học theo Lăng Tịnh Hy, trực tiếp lên giường thì hay hơn.”

“ Trang Mật Ly, tôi tôn trọng cô nên mới không muốn gây chuyện … cái này là thư thôi việc của Lăng Tịnh Hy chứ không phải thư tình.”

Trang Mật Ly nhíu mày. – ‘ Lăng Tịnh Hy lại muốn chơi trò gì đây ?

Suy nghĩ một chút, cô lên tiếng. – “ Đưa nó cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đưa cho Vương Tổng.”

“ Hả ?” – Gia Tiểu Mẫn ngây người nhưng nghĩ lại như thế cũng tốt, cô gật đầu đưa cho Trang Mật Ly, sau đó rời đi.

Đợi Gia Tiểu Mẫn đi rồi, Trang Mật Ly mở phong thư ra, bên trong quả thực là đơn xin thôi việc.

“ Cô đang muốn chơi trò gì đây ? … Lăng Tịnh Hy, tôi không tin cô dễ dàng bỏ cuộc như vậy ?”

Nói xong, cô cất phong thư vào ngăn tủ của mình, mặc kệ Lăng Tịnh Hy muốn dùng thủ đoạn gì cô phải ngăn lại mới được.

______________________________

Trong phòng nghĩ, mấy cô gái bắt đầu tám chuyện.

“ Ê, nghe nói Chủ Tịch chúng ta sắp kết hôn, nghe thật đau lòng.”

“ Đau lòng thì sao ? người ta đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hạ, ba là chủ tịch tập đoàn lớn chuyên khai thác dầu mỏ … đừng mơ tưởng nữa.”

Một cô gái lên tiếng nhắc nhở, cũng mang vẻ mặt đau lòng nói.

Cô gái than thở khi nãy lên tiếng. – “ Nà, hôm nay không thấy Tịnh Hy đi làm nhỉ ?”

“ Chắc đang ở nhà quấn chăn khóc ròng ấy mà … cũng phải thôi, chủ tịch sắp kết hôn, cô ta chỉ là tình nhân đương nhiên biết điều mà biến mất nhưng mình nghĩ chắt bị vứt bỏ cũng nên.” – Tóc ngắn lớn tiếng.

“ Nói cũng phải, ngay cả Âu Thục lợi, một nữ minh tinh nổi tiếng còn bị cho ra rìa, huống chi là Lăng Tịnh Hy không danh không thế.”

“ Các cô nói đủ chưa ?”

Gia Tiểu Mẫn bên trong nãy giờ đã nghe hết, cô chỉ muốn tránh mặt nhưng từng câu nhục mạ Lăng Tịnh Hy như thế, cô không chịu nỗi.

“ Ô, bạn của hồ ly tinh xuất hiện rồi kìa.” – Tóc ngắn cười mỉa mai.

“ Bạn của hồ ly tinh ? … không lẽ các cô thấy Tịnh Hy có đuôi à ?”

Gia Tiểu Mẫn khoanh tay trước ngực, cười khinh.

Mới bị nói một câu, Tóc ngắn đã nghẹn họng, cô cắn môi.

“ Hừ, đừng tưởng bạn mày còn có chỗ dựa mà lớn lối, cẩn thận một ngày nào đó mày cũng bị đá ra khỏi cửa mà thôi.”

“ Vậy để xem ai bị đá ra trước ? nhưng thường thì tôi thấy mấy kẻ lắm mồm luôn bị đá trước, tương tự như Susan và Helen … không tin các cô có thể thử ?”

“ Mày …”

“ Các người náo đủ chưa ?”

Nghe được âm thanh quen thuộc, Gia Tiểu Mẫn cứng người.

Hơi thở nam tính dần bao quanh người cô, trên đỉnh đầu vẫn là giọng nói đó.

“ Đây là công ty, các cô muốn náo loạn thì ra bên ngoài, đừng làm mất hình ảnh công ty nhiều năm gây dựng.”

Tóc ngắn cùng cô bạn chỉ cuối đầu, trong công ty, người có quyền nhất là Vương Vũ Hàn, còn người thứ hai là Dương Nghị, họ có ăn gan hùm cũng không dám chọc hắn, biết thức thời, hai cô cười gượng rồi chuồn đi mất.

Trong phòng nghĩ chỉ còn hai người, Gia Tiểu Mẫn muốn rời đi nhưng bị hắn giữ chặt tay, cô giãy ra nhưng không được.

“ Còn muốn tránh mặt đến khi nào ?” – Hắn nhẹ giọng.

“ Tôi với anh không có gì để nói cả.”

Hất mạnh tay hắn, cô mới lấy lại tình thần rời đi.

“ Không phải tôi đã nói chịu trách nhiệm rồi sao ?” – Phía sau hắn lại lên tiếng.

Gia Tiểu Mẫn quay lại, mắt phẫn nộ nhìn hắn, cô hét lớn.

“ Vậy tại sao mười hai năm trước anh lại không chịu trách nhiệm cho lời nói của mình ?” – Mắt ươn ướt, giọng nghẹn ngào.

“ Lý Tiểu Nam, tôi không phải con ngốc mười tuổi mà tin anh sẽ giữ lời hứa, giữa tôi và anh không còn quan hệ gì hết.”

Khi biết hắn là “ Thanh Mai Trúc Mã” người cô chờ đợi suốt mười hai năm trời thì tim quặn đau.

Cùng sống trong một thành phố, cô luôn trong chờ hỏi thăm tin tức về hắn, vậy mà hắn vẫn bình thản sống, còn quan hệ với biết bao cô gái khác, cô làm sao có thể chấp nhận được đây ?

Dương Nghị đi tới ôm cô vào lòng, mặc cô giãy ra, hắn vẫn ôm thật chặt.

“ Anh là bất đắc dĩ, em tin anh đi có được không ?”

Cô đẩy mạnh hắn ra. – “ Loại đàn ông như anh, tôi không có phước phần mà nhận nổi.” – Gạt đi tia nước mắt.

“ Anh và Vương Vũ Hàn rất giống nhau, khi đã đoạt được thứ mình muốn thì không thương tiếc mà vứt đi … Tịnh Hy là minh chứng tốt nhất nhưng ít nhất hiện giờ cậu ấy rất hạnh phúc vì đã thoát khỏi Vương Vũ Hàn … còn tôi, anh có khẳng định sau này sẽ không vì cô gái khác mà vứt bỏ tôi hay không ?”

“ Vương Tổng …” – Hắn ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Gia Tiểu Mẫn hừ lạnh xoay người rời đi.

______________________________

Ngày hôm sau.

Từ sáng cho đến trời gần tối, Lăng Tịnh Hy ngồi ở trong phòng chờ đợi nhưng không thấy Vương Vũ Hàn, cô muốn dùng thư thôi việc ép hắn ra mặt.

Chỉ cần trong lòng hắn có cô thì vị trí Vương Phu Nhân cô nhất định có cơ hội, cô không muốn hắn kết hôn với Hạ Quân Đồng vì nếu như thế thì việc trả thù còn có ý nghĩa gì ?

Chỉ cần có được vị trí Vương Phu Nhân, mọi hoạt động của hắn cô sẽ nắm giữ trong lòng bàn tay, từ sản nghiệp đến việc làm ăn của hắn, cô muốn từ từ biến sản nghiệp lớn mạnh đó thành ZERO … Chỉ cần một bước nữa thôi là được.

“ Tịnh Hy, chúng ta đi thôi.”

Thái Phàm vận vest bạc từ ngoài bước vào, lần này hắn có hợp đồng làm ăn bên Hy Lạp, mấy ngày trước vô tình gặp Lăng Tịnh Hy, cô nàng cũng đi qua đó định cư, vì cùng chuyến bay nên hắn sẵn tiện đón cô đi cùng.

Lăng Tịnh Hy gật đầu, Thái Phàm xách vali hộ cô ra xe.

Trong màn mưa, chiếc Nissan từ từ lăn bánh thẳng tiến đến sân bay YY.

Xe của Lăng Tịnh Hy vừa rời đi, một chiếc Lamborghini Aventador màu đen đã chạy vào.

Dừng xe trước nhà trọ, Vương Vũ Hàn ngồi ở ghế sau, ánh mắt thâm trầm nhìn lên cửa sổ đã tắt đèn.

“ Vương tiên sinh, chúng ta không thể ở đây lâu.”

Dương Nghị phía trước nhẹ giọng nhắc nhở.

“ Một chút nữa thôi.”

“ Cốc, cốc, cốc …” – Cửa kính bị ai đó gõ.

Vương Vũ Hàn hạ kính xuống nhìn người phụ nữ trước mặt.

“ A … thì ra là cậu, cậu đến tìm Tịnh Hy à ?” – Dì Hồng vui vẻ lên tiếng.

Bà nhận ra người đàn ông này vì từ lúc Lăng Tịnh Hy sống ở đây, người đàn ông này luôn dừng xe chờ ở dưới này, bà nghĩ chắc do giận nhau nên hắn ta mới không dám lên nhưng người đàn ông đẹp trai như thế sao lại đành lòng giận hờn chứ ?

Vương Vũ Hàn không trả lời, muốn hạ kính xe thì Dì Hồng lại nói.

“ Tịnh Hy ra sân bay rồi.”

“ Cái gì ? ” – Hắn lạnh giọng làm dì Hồng cũng sợ hãi.

Giọng bà hơi run nói. – “ Nghe nói … con bé muốn sang Hy Lạp định cư cùng gia đình nên …”

Chưa nói hết câu một làn khói trắng bay thẳng vào mặt bà, khiến bà ho sắc sụa.

“ Tuổi trẻ … khụ … thời nay … khụ khụ … thật bất lịch sự mà.”

_______________________________

Trong sân bay, Lăng Tịnh Hy ngồi trên ghế chờ Thái Phàm làm thủ tục, cô chọn vé lúc 9 giờ nhưng bây giờ chỉ mới 8 giờ, cô muốn cho Vương Vũ Hàn thêm thời gian nhưng cũng không thấy hắn đâu.

Ở một góc, Vương Vũ Hàn đứng đó nhìn Lăng Tịnh Hy, vừa chạy đến hắn đã thấy cô, muốn đi tới kéo cô ôm vào lòng, không cho cô rời đi nhưng bị Dương Nghị chặn lại.

“ Vương tiên sinh, đại cục làm trọng.”

Tay xiết chặt nhìn cô, mắt trở nên ôn nhu nhưng mang thêm tia chua xót.

Lăng Tịnh Hy nhìn vào điện thoại, mặc kệ sỉ diện là gì cô nhấn số gọi.

Vương Vũ Hàn thấy cô gọi cho mình, hắn bắt máy nhưng không lên tiếng.

Không nghe tiếng trả lời nhưng cô nghe được tiếng nhân viên đọc trên loa, cô biết Vương Vũ Hàn đang ở đây … đã đóng thì phải đóng cho giống.

“ Em biết anh đang ở đây ? … Hàn, em sẽ đi Hy Lạp sống cùng ba mẹ nhưng trước khi đi em vẫn muốn gặp anh.”

Lời nói ôn nhu lần đầu hắn nghe được … là cô đang nói đó sao ?

“ Coi như em không biết liêm sỉ cũng được … chỉ cần bây giờ anh xuất hiện trước mặt em … em sẽ ở lại.”

Lăng Tịnh Hy nói xong, cố nặn ra nước mắt, lại nhìn xung quanh một chút mong có thể thấy hắn nhưng vô dụng.

Thấy Lăng Tịnh Hy nhìn về phía mình, Vương Vũ Hàn bất giác né tránh.

Lăng Tịnh Hy không muốn chịu thua, cố lấy hết sức mình, giọng nghẹn ngào.

“ Em thích anh.”

Câu nói thực quá bất ngờ, lại quá nhanh khiến Vương Vũ Hàn tay chân có chút luống cuống.

“ Tịnh Hy …”

“ Vương Vũ Hàn, anh không có nghe lầm … em thích anh, em thật sự không chịu nổi nữa, thật sự không muốn giấu đi tình cảm của mình nữa…”

Từ xa, Vương Vũ Hàn có thể nhìn thấy mọi phản ứng của cô, lúc cô nói thích hắn, lúc cô đau khổ đều thu vào tầm mắt hắn.

“ Những gì anh từng tổn thương đến em, đáng lẽ ra em phải hận anh mới đúng nhưng … em lại không có cách nào khiến mình không thích anh.”

Cô lau đi khóe mắt tiếp tục nói.

“ Em biết rõ anh là anh trai của Thiếu Phong, biết rõ anh là người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn như thế nào, em đã từng nhắc nhở bản thân phải dừng lại nhưng em không thể …”

Trên mặt hắn có chút biến đổi, nghe thấy cô nói thích hắn như thế, vừa đau lòng vừa có chút vui sướng, bản thân nhịn không được muốn bước tới nhưng bị Dương Nghị kéo lại, hắn liếc nhìn một góc khác.

“ Có người theo dõi.”

Đôi mắt diều hâu sắc lạnh liếc qua góc tối có mấy tên vest đen đứng đó, lại dùng đôi mắt đầy tình ý nhìn Lăng Tịnh Hy đang đau khổ gần chết ở chỗ kia.

“ Vương Vũ Hàn … anh xuất hiện đi có được không ? mọi chuyện em sẽ coi như không có gì hết, xin anh đấy.”

Trả lời cô vẫn là âm thanh rè rè, Lăng Tịnh hy phẫn nộ nhìn điện thoại, trong lòng thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà họ Vương.

Những lời thâm tình như thế, ngọt ngào như thế, người ngoài nghe còn đau tim mà khóc ròng, còn hắn … tim làm bằng sắt sao ?

Không thể chịu nỗi tình cảnh này nữa, giọng cô thay đổi trở nên lạnh lẽo.

“ Vương Vũ Hàn … em đếm đến ba … anh không xuất hiện thì coi như chúng ta kết thúc.”

“ Một.”

Vương Vũ Hàn muốn bước ra lại bị Dương Nghị túm tay giữ chặt.

“ Hai. ”

Hắn nhìn Lăng Tịnh Hy, lòng chợt quặn đau.

“ Ba.”

Môi cô run rẩy, giọng lạnh nhạt.

“ Vương Vũ Hàn, tôi đã không biết liêm sỉ để cầu xin anh vậy mà anh một chút tình cảm cũng không bố thí cho tôi ? … Vương Vũ Hàn, bắt đầu từ ngày hôm nay giữa tôi và anh coi như kết thúc, tình cảm tôi dành cho anh cũng không còn.”

Cô cúp máy, ngồi xổm xuống, ôm mặt khóc nức nở.

Giờ phải làm sao đây ? mọi việc cô làm từ trước đến giờ coi như hỏng hết, hắn không có tình cảm với cô, không quan tâm cô, cô hạ mình như thế mà không đổi lại được gì ? … thù của cha mẹ phải làm sao đây ?

Lăng Tịnh Hy khóc như vũ bão, mọi chuyện coi như kết thúc, cô đã trắng tay rồi.

Đối với người xung quanh thấy cảnh cô gái khóc lóc thê thảm như thế, đều khẳng định đa phần là đau khổ vì tình nhưng chỉ có Lăng Tịnh Hy mới biết vì không trả được thù được nên mới khóc.

Người khác còn tưởng lầm nói chi là Vương Vũ Hàn.

Gân xanh trên trán cùng tay đã nổi đầy cả lên, vẻ mặt hắn lạnh đến mức như từ địa ngực đi ra, hàn khí mỗi lúc một mạnh khiến Dương Nghị cũng kinh sợ nhưng vì đại cuộc, hắn vẫn nắm chặt tay Vương Vũ Hàn.

Khóc ròng rã xong, cô đứng dậy, Thái Phàm đi tới giật mình, tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn không phải kẻ nhiều chuyện, lịch sự lấy khăn tay đưa cô nhưng bị cô gạt đi.

“ Chúng ta đi thôi.”

Cô lạnh giọng, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn một chút, sau đó mới rời đi.

‘ Vương Vũ Hàn, tôi không tin anh vô tình như thế ? tôi sẽ đợi … nhất định sẽ đợi anh qua Hy Lạp cầu xin tôi quay trở về bên cạnh anh.’