Trạch Nữ Của Anh

Chương 7: Trở về




Bình Yên ngồi trên sàn gỗ ở sân sau nhìn An Khiêm cúi người đào đất. Hôm nay anh mang về nhà hai cây hoa trà màu hồng rất đẹp trồng ở sân sau. Vì anh không thích có người lạ trong nhà nên mọi việc đều một tay anh làm bao gồm cả quét dọn hay trồng cây như này. Áo được anh xắn cao đến khuỷu lộ rõ làn da lúa mạch và cánh tay chắc khỏe. Mỗi lúc súc đất lên, cánh tay anh hiện rõ cơ bắp nhìn thực quyến rũ. Rất nhanh anh đã đào xong hai hố đất, đặt từng cây một vào hố ngay ngắn An Khiêm mới lấp đất lại. Toàn bộ quá trình Bình Yên không rời mắt khỏi anh. Cuối cùng là tưới nước, đột nhiên anh gọi cô:

“Bình Yên, tưới nước giúp tôi.”

Bình Yên như tỉnh lại khỏi giấc mộng, trai đẹp quả nhiên thật thu hút mà. Cô nhanh chóng xỏ dép chạy đến chỗ anh. Nhận lấy bình nước rồi cẩn thận tưới nước cho cây. Còn anh thì cầm xẻng đi cất. Đến lúc quay lại, mang theo một chiếc khăn ẩm cho cô lau tay, anh chợt dừng bước. Cô gái nhỏ bé trước mắt anh đang bưng bình nước chăm chú tưới cây, vì cây khá cao mà chân nhỏ phải nhón lên lộ ra gót chân trắng nõn. Anh không khỏi thất thần, hình bóng của cô dần lưu lại trong tâm trí anh, một cô gái xinh đẹp thanh thuần.

“Hôm nay em muốn ra ngoài với tôi không?” An Khiêm lên tiếng khi thấy những giọt nước cuối cùng rơi xuống.

“Thật sao? Tôi có thể về nhà không?” Bình Yên hào hứng hỏi lại.

“Được, tôi sẽ tìm địa chỉ cho em.” Anh do dự trả lời, anh sợ rằng cô sẽ rời đi nhưng anh cũng không thể giấu diếm cô mãi. Anh muốn cùng cô tìm câu trả lời cho mọi thắc mắc trong lòng.

Bình Yên nhanh chóng thay đồ, một chiếc quần jean đen tôn lên đôi chân thon gọn kết hợp với áo phông trắng cùng áo khoác da ngắn ngang eo cá tính, chân xỏ giày dấu gót cùng màu áo. Mái tóc được buộc lên gọn gàng hơn mọi ngày, trông vừa trẻ trung xinh đẹp lại năng động cá tính.

Cô ra đến cửa thì thấy anh đã đứng đó chờ từ bao giờ. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà anh cũng diện một chiếc áo khoác da gần giống màu cô đang mặc, bên trong cũng là áo trắng thuần khiết. Cô đến gần, anh chỉ mỉm cười, mở cửa xe bước vào coi như không thấy biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt Bình Yên.

“Trước hết là tới trung tâm thương mại mua thêm ít quần áo cho em.” An Khiêm giữ vững tay lái, xe tiến về phía trước.

“Nhưng tôi thấy đủ rồi, nhiều quá mặc không hết.” Mua đồ trong trung tâm thương mại nghe hình như rất tốn kém, cô cũng có đủ đồ để thay đổi trong tuần rồi. Mỗi bộ cũng chiếm một khoản kha khá, làm sao lại phải mua thêm làm gì nữa? Anh không thấy tiếc tiền sao?

“Mua thêm để ở chỗ tôi, phòng khi em muốn quay về.” An Khiêm nói.

Bình Yên nhìn anh, quay trở về? Anh là muốn cô quay về sao? Cô mỉm cười, hàm ý của anh, cô hiểu nhưng với tình huống hiện tại đành phải để anh chờ một thời gian vậy. Khi cô tìm được câu trả lời cho mọi câu hỏi trong lòng, cô sẽ bước về phía anh. Hoang mang lạ lẫm với chính mình, cô tin anh hiểu những gì cô cảm thấy lúc này. Niềm yêu thích đối với anh, sợ rằng chỉ là nhất thời thế nên khoảng thời gian Bình Yên trở về làm quen với cuộc sống bình thường sẽ là lúc để cô và anh cùng suy nghĩ và xác định rõ ràng những cảm xúc trong lòng. Cũng là để cô có đủ dũng cảm đến bên anh, cũng là để anh không hối hận với lựa chọn của mình.

Đi loanh quanh một lúc ở quảng trường, anh dẫn cô vào cửa hàng thời trang lớn nhất của trung tâm. An Khiêm để cô tự do lựa chọn những gì cô thích nhưng Bình Yên sau khi nhìn giá mặt hàng, cô chẳng còn tâm trí nữa. Giá cả ở đây quá đắt đỏ. Thấy cô trầm ngâm, anh liền chủ động lựa chọn kĩ càng rồi đưa trang phục tới cho cô thử. Mới đầu rất ngại, cô nợ anh nhiều mà lại không có tiền để trả, như đọc được suy nghĩ của Bình Yên, anh nói: “Em cứ thử đi, tôi tặng em.”

Đắn đo mãi cuối cùng Bình Yên cũng cắn răng đi thay quần áo. Nhưng phải công nhận mỗi trang phục anh chọn mặc lên người cô đều mang đến ấn tượng mạnh. Có bộ thì dịu dàng thùy mị, bộ thì sang trọng quý phái, có bộ còn quyến rũ nóng bỏng nhưng tuyệt không phản cảm, hay như bộ cô đang thử là một chiếc váy dạ hội dài đến đầu gối. Chiếc váy cúp ngực này màu đen nhưng lại đỏ dần xuống dưới, còn có một lớp kim tuyến bên ngoài nổi bật, trông vô cùng thu hút huyền bí mà diễm lệ.

“Tiểu thư mặc chiếc váy này thật phù hợp. Tôi chưa từng thấy ai mặc lại xinh đẹp như vậy.” Người phục vụ lên tiếng khen. Bình Yên lúng túng mỉm cười cảm ơn người phục vụ.

“Em đến đây” An Khiêm đỡ lấy Bình Yên, đeo vòng cổ cho cô, chiếc vòng bạc trắng nạm kim cương giá trị xa xỉ, kích thước không quá to, phù hợp với khí chất và trang phục cô mặc. Anh đưa tay tháo dây buộc, mái tóc sóng mượt lấp lánh như dòng nước buông xõa trên bả vai mảnh khảnh trắng nõn.

“Cái này là sao?” Bình Yên hoảng hốt, người cứng lại, chỉ sợ rằng chiếc vòng tuyệt mĩ trên cổ không may rơi hỏng.

“Cái này là cùng một bộ với chiếc váy.” An Khiêm trả lời, cô đâu biết rằng để làm ra chiếc vòng này người thiết kế đã tốn không ít tâm tư công sức vào nó, tỉ mỉ vô cùng. Đây là sản phẩm độc nhất vô nhị, không hề có bản thứ hai.

“Tối nay nhờ em một việc không?” Anh xoa đầu cô.

“Việc gì?”

“Tối nay có một bữa tiệc tôi phải tham gia, em có thể làm bạn gái đi cùng tôi không?” An Khiêm từ tốn nói, anh nhẹ nhàng nâng tay cô ngỏ lời mời.

“Tại... tại sao lại là tôi?” Bình Yên lắp bắp, bàn tay anh rất lớn bao hết tay cô, cảm xúc ấm áp truyền đến tim.

“Vậy chẳng lẽ bảo Lưu Vỹ mặc váy?” An Khiêm mỉm cười. Lưu Vỹ đang làm việc trong phòng thí nghiệm hắt xì một cái, thầm than có người lại nói xấu mình.

“Anh có thể nhờ người khác được mà?” Bình Yên muốn rút tay ra nhưng bị anh giữ lại.

“Em là nữ sắc duy nhất mà tôi gần gũi. Ngoài mẹ ra, tôi chưa từng để người phụ nữ nào trong tầm mắt.” Anh nói rõ từng chữ, truyền vào tim cô từng tiếng đập mạnh.

“Chuyện này... chuyện này... tôi... tôi... thôi được rồi.”

Khi cả hai đặt chân trước cửa nhà Bình Yên cũng đã vài giờ sau, nhà cô khá nhỏ sơn tường xanh nhạt có vườn cây, phía trước để mấy chậu mẫu đơn đã rụng hết hoa. Diện tích tuy nhỏ nhưng lại vừa mắt, cao ba tầng. An Khiêm tra khóa, mở cửa cho cô, bên trong nội thất chủ yếu hai màu trắng và xanh lam, giờ đã bám một lớp bụi dày. Tầng trên là phòng phủ và phòng làm việc của cô. Vẫn là hai màu chủ đạo như tầng dưới. Nhưng khi lên tầng thượng, cô không khỏi bất ngờ, phòng toàn bộ làm bằng kính một chiều, có thể nhìn ra xung quanh, phía trên nóc còn có một dàn hoa giấy hồng, cảm giác thoáng đãng sáng sủa lại không kém phần lãng mạn. Dưới sàn dựng sẵn một giá vẽ, có một chiếc bàn và một chiếc ghế gỗ trắng bụi bặm.

Cô bước đến, chạm tay lên thành ghế. Cảm xúc nơi đầu tay truyền đến não bộ, hình ảnh quen thuộc dần rõ ràng hơn. Nơi này từng là nơi yêu thích của cô, nơi cô dành hầu hết thời gian trong ngày để phác họa ý tưởng. Cô mỉm cười, cô đã nhìn rõ được khuôn mặt người con gái trong ký ức, cô gái xinh đẹp mặc đồ giản dị đeo thêm tạp dề trắng đã bị vấy màu. Bàn tay thon dài đưa từng nét cọ mềm mại trên nền giấy trắng, trong kí ức của cô nơi đây vốn dựng rất nhiều tranh nhưng vì lí do nào đó mà bây giờ chẳng còn bức nào.

Bình Yên mỉm cười nói: “An Khiêm, cảm ơn anh đã bao dung tôi suốt thời gian qua. Tôi đã nhớ lại được một phần kí ức rồi, từ mai tôi sẽ chuyền về nhà được không?”

“Được.” Anh trả lời, nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ anh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trong kinh doanh tồn tại biết bao nhiêu toan tính, những âm mưu không từ thủ đoạn để mang lại sự phát triển hay những mối quan hệ ngoài mặt để lấy được nhiều lợi ích... Đếm được bao nhiêu trong đó là sự thật? Bao nhiêu trong đó là thật lòng? Có thể lặn lội trong môi trường kinh doanh không phải ai cũng có thể, mà làm việc để người khác phải nể thì lại càng hiếm, An Khiêm tuy trẻ tuổi nhưng từ khi còn bé, lúc An Vỹ - cha anh còn sống, ông đã để anh được tiếp xúc, được giáo dục và sống trong môi trường này. Theo từng mốc của cuộc đời, anh đạt được những thành tựu có tầm ảnh hưởng ngày càng lớn. Vị trí của anh trong hắc bạch đạo, không một ai có thể xác định rõ ràng nhưng họ đều chắc chắn rằng nếu như đụng vào anh ắt hẳn không nhận được kết quả tốt đẹp.

An Khiêm bước vào đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc, bầu không khí thoáng tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa. Người thanh niên điển trai, vóc dáng cao lớn mặc trên mình bộ âu phục cắt may thủ công, vừa vặn tuyệt đẹp. Bên cạnh là một kiều nữ vô cùng nóng bỏng, trang phục váy ngắn trẻ trung nhưng mang màu sắc bí ẩn quyến rũ. Đôi tay ngọc ngà khoác lấy cánh tay của người thanh niên, kim đồng ngọc nữ, họ bước vào trước ánh mắt ghen tị của rất nhiều người.

Bình Yên lúng túng, cô toát mồ hôi lạnh bám chặt lấy cánh tay anh. An Khiêm nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô, giúp cô bình ổn lại tâm trạng. Hai người họ đi đến một góc, anh kêu cô ngồi xuống ghế rồi lấy giúp cô nước ngọt và ít đồ ăn nhẹ.

“Bình Yên? Cậu là Bình Yên phải không?” Một cô gái đi đến trước mặt cô lên tiếng hỏi.

“Cô là ai?” An Khiêm bước lên trước che một nửa tầm mắt của cô gái lạ.

“Tôi tên Diệp Hy, giám đốc Diệp Gia. Anh là ai? Mà không... tôi muốn hỏi cô ấy là Bình Yên phải không?” Diệp Hy nhanh chóng nói, cô gái thực sự rất giống bạn thân cô, cô đã mất liên lạc với Bình Yên khá lâu rồi, cô thực sự rất lo lắng. Diệp Gia đã cử người đi tìm cô ấy suốt mấy tháng trời nhưng không có manh mối gì, giờ đây cô ấy lại xuất hiện ở đây và đang nhìn cô với ánh mắt xa lạ.

Thực sự là Bình Yên phải không?