Trạch Nữ Yêu Kiều: Chồng Là Tổng Giám Đốc Sói

Chương 7: Cậu ta tới tháng sao?!




Tương Thần mang theo tâm tình lo sợ bị đuổi việc mà lăng quăng cả buổi, thiếu điều đã muốn nện đầu vào tường hung hăng chửi mắng bản thân mình một phen nữa thôi.

Tại sao vậy? Tại sao cho cô gặp chủ tịch điển trai ở trong nhà vệ sinh? Tại sao hả? Cô làm sao biết một chủ tịch thanh thế lớn như thế lại có thể hạ mình đi nhà vệ sinh tầng một? Ai ai ai, cô chính là quá mức xui xẻo rồi!

Tương Thần mắng bản thân mình một hồi lâu, làm việc cũng không có tinh thần, đợi đến khi cô đi ra ngoài, mọi thứ vẫn rất bình thường, quản lý tổ vệ sinh vậy mà cũng không có làm khó cô. Bà chỉ đi kiểm tra một chút, gật gật đầu rồi nói.

" Ừ, làm không tệ! Nhìn không ra cô chân yếu tay mềm thế lại có thể làm được mấy việc này! Xem như cô qua, thử việc một thời gian nữa có thể đi dọn dẹp văn phòng rồi!"

" Tôi không bị đuổi việc sao?"

Tương Thần nghe quản lý tổ vệ sinh nói vậy liền ngây ngốc hỏi lại. Không nghĩ đến lại rước vào một cái lườm.

" Con bé này là thế nào đây? Chẳng lẽ lại cầu mong bản thân bị đuổi việc? Tuy tập đoàn này xin việc rất khó, giữ việc cũng không dễ nhưng mà khoản vệ sinh thì khác, chỉ cần có năng lực làm sạch thì không bao giờ lo bị đuổi việc, trừ phi cô đắc tội nhân vật lớn mà thôi! An tâm nha!"

Cô không phải vừa đắc tội nhân vật lớn đó sao? Không, không chỉ lớn, mà còn là siêu lớn, vô cùng lớn, cực đại lớn... Là chủ tịch công ty đó nha. Chẳng lẽ anh ta bề bộn nhiều việc, nên nhất thời quên mất cô rồi?

Tương Thần thay đồ ra, xách theo túi xách vừa đi vừa nghĩ. Càng nghĩ càng thấy đúng lắm, người ta là chủ tịch tập đoàn lớn, bình thường bận rộn đến mức mã bất đình đề * làm gì có thời gian để ý đến một con sâu nhỏ bé như cô chứ?

Phải! phải! Tốt nhất là quên đi! Cô còn chưa ngắm soái ca đủ. Chưa muốn cứ như vậy mất việc! Soái ca của cô nha, chính là nhìn thôi cũng đã mát con mắt!

Tương Thần vừa nghĩ vừa cười hắc hắc, cô hôm nay đến nhận việc ngày đầu tiên, không nghĩ tới gặp được rất nhiều soái ca. Soái ca nhiều như mây có cương nghị, có ôn nhu, có mặt nộn búng ra sữa, dạng nào cũng có. Mà tuyệt vời nhất chính là chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh kia...

" Tan tầm rồi sao lại chưa trở về?"

Tương Thần đứng trước cửa tập đoàn, đột nhiên nghe thấy một âm thanh nhàn nhạt vang lên. Chỗ đứng bên cạnh ban đầu trống trơn đột nhiên xuất hiện thêm một người đàn ông. Mà người này, tây trang giày da, lịch sự bảnh bao trước mặt dường như có chút quen mắt. Hình như có gặp qua ở đâu đó mà cô không thể nhớ nỗi.

Dương Thần nheo mắt, đầy nghi hoặc nhìn Lâm Vương Minh, Lâm Vương Minh cũng không chút khách khi lướt mắt đánh giá cô. Từ sâu trong đáy mắt tràn ra một tia nghi hoặc cùng thích thú. Người này không phải là người trong hồ sơ Tịch Uyên xem lúc sáng hay sao? Nhìn cũng không có gì đặc biệt, lẽ nào là gián điệp kinh tế?

Ách, không thể nào, nếu cô ta là gián điệp sợ là sớm đã sống không yên với Tịch Uyên, làm sao còn có thể thảnh thơi thế này. Hơn nữa, trông mặt cô ấy ngốc như vậy, muốn làm gián điệp cũng không phải quá mức ấu trĩ đi!

Lâm Vương Minh nỗ lực suy đoán, nhưng lại thấy đoán hoài cũng không cách nào đoán ra. Trong lòng bắt đầu lập chí quấn quýt lấy Tương Thần để tìm lời giải đáp. Lâu lắm mới thấy bạn tốt kích động một lần, anh không tìm hiểu thì đúng là quá phí của trời rồi.

Lâm Vương Minh cười hắc hắc hai tiếng, rất có nghĩa khí vòng tay qua vai Tương Thần, dán đầu vào tai cô nói nhỏ.

" Chào người đẹp, muốn quá giang không, tôi cho cô về một đoạn!"

Tương Thần nghe Lâm Vương Minh nói lập tức nhíu lại chân mày. Nghe cái khẩu khí đăng đồ tử của anh ta thật sự là không được tốt. Chỉ là, từ đây về nhà cô xa như vậy, có xe đi miễn phí, không đi thật là quá không có đạo lý rồi.

Tương Thần đem mọi thứ lên bàn cân đong đếm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng Lâm Vương Minh, đầu nhỏ mạnh mẽ gật gật để cho người trước mặt suýt chút nữa sợ hết hồn.

Cô khẳng định không phải muốn gật gãy cổ luôn đấy chứ?

--- ------ ------ ------ -----

" Ra anh là phó tổng giám đốc nha? Thật lợi hại quá!"
Tương Thần ngồi trên chiếc BMW của Lâm Vương Minh, nghe anh ta nói chuyện của mình ở trong công ty, hai mắt lập tức tỏa sáng trầm trồ khen ngợi. Trong đầu lặng lẽ hình dung cảnh tượng anh ta ngồi trên ghế salon bằng da mềm mại, hút xì gà bằng tiền giấy, lâu lâu sẽ đem tiền trong túi rải đầy trời. Hình tượng này thật sự là quá mức suất khí.

" Cũng bình thường mà thôi!"

Lâm Vương Minh khiêm tốn nói nhưng mặt mày đã sớm vui mừng muốn nở hoa. Ai lại cự tuyệt người ta khen mình chứ hả? Đương nhiên là sung sướng muốn chết đi được! Hắc hắc.

Lâm Vương Minh cười đến híp mắt, cơ bản không biết Tương Thần đang nghĩ cái gì trong đầu, nếu anh biết, nhất định là tủi thân phát khóc đi được. Đại tiểu thư, tôi làm sao có thể giàu đến mức đó chứ hả?

" Cô không biết đâu, trong tập đoàn người tài giỏi nhất vẫn là chủ tịch của chúng ta. Cô biết Tịch Uyên chứ? Cậu ta thật sự rất tài giỏi nha!"

Lâm Vương Minh cố gắng dằn lòng tâng bốc Tịch Uyên, trong lòng vẫn không cam chịu. Hừ hừ, nếu không phải vì muốn moi tin tức, tôi còn lâu mới khen cậu một câu!

Tương Thần không biết tiếng lòng của Lâm Vương Minh, cô chỉ nghĩ đến người đàn ông anh tuấn trong nhà vệ sinh ban sáng, da mặt cũng không khỏi đỏ lên, e dè hỏi.

" Anh ta thật sự rất giỏi sao?"

" Đương nhiên rất giỏi! Từ năm mười tám tuổi đã ra ngoài lập nghiệp, còn có thể không tài giỏi hay sao. Mà, cô thật sự không biết cậu ấy à?"

" Tôi dĩ nhiên không biết anh ta!"

Tương Thần nghĩ đến mình cùng lắm gặp Tịch Uyên một lần, lại trong hoàn cảnh không mấy tốt đẹp như vậy, vốn không thể nào không biết thẹn tự nhận quen biết được. Vậy nên không nói hai lời liền cương trực lắc lắc đầu.

" Thật không quen à?"

Lâm Vương Minh nghi ngờ liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy Tương Thần không giống đang nói dối, trong lòng không khỏi thấy cực kỳ thất vọng. Cô ấy không biết Tịch Uyên, vậy cậu ta kích động cái gì? Chẳng lẽ tới tháng sao?