Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 104: Nhớ một người




"Đúng vậy, ưu tư quá nặng."

Trừ mất ngủ và lo âu ra, Trần Trường Sinh lại nói mấy bệnh trạng, hoàn toàn phù hợp với tình cảnh của nàng, cuối cùng còn giống như nhắc tới cái gì không hòa hợp.

"Đủ rồi!"

Mạc Vũ đỏ ửng mặt, nói: "Ta thừa nhận ngươi nói đều đúng, trực tiếp nói cho ta biết, chữa trị làm sao."

Trần Trường Sinh có chút kỳ quái, hỏi: "Ngự y cho dù không thể lập tức trị lành bệnh của ngươi, tạm thời giảm bớt cũng không vấn đề gì, chẳng lẽ ngươi không tới kiểm tra sao?"

Mạc Vũ không nói gì.

Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Giấu bệnh sợ thầy cũng không phải chuyện tốt."

"Ngươi biết cái gì?" Mạc Vũ nhìn hắn, không nhịn được nói.

Làm nữ quan mà Thánh Hậu nương nương tin tưởng nhất, trong Đại Chu triều không biết bao nhiêu người quan sát nhất cử nhất động của nàng, có chút bệnh, nàng có thể trị, mà có chút bệnh, nàng không thể động tới, lúc đầu nàng tự chẩn bệnh đoán việc này có thể tương quan với tâm mạch, nàng liền chặt đứt ý niệm mời tới ngự y.

Ưu tư quá nặng? Nàng có ưu tư gì chứ?

Toàn bộ đại lục đều biết, cả nhà của nàng đều bị tịch thu chém hết, đây chính là ưu tư lớn nhất của nàng?

Chẳng lẽ nàng đối với Thánh Hậu nương nương còn có lòng oán hận?

Cho nên, nàng không thể trị.

Nàng không thể để cho bất luận kẻ nào biết được, chính mình ưu tư quá nặng, thế cho nên không thể ngủ say.

Cho đến hôm nay bị Trần Trường Sinh nói toạc ra.

Nàng quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh, suy nghĩ xem nên giết chết hắn hay là nguy hiểm lớn hơn chút ít là tin tưởng hắn.

"Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?" Nàng hỏi.

Nàng và Trần Trường Sinh là địch nhân, nhưng không biết tại sao, nàng tin tưởng lời hứa của Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh suy nghĩ càng đơn giản hơn, nếu đã hỏi y xin thuốc, quan hệ giữa bọn họ không còn là quan hệ đối địch, mà là quan hệ y hoạn.

Làm thầy thuốc, tự nhiên muốn thay người bệnh giữ bí mật, hắn gật đầu.

"Làm sao chữa trị? Có cần bắt mạch hay không?"

Mạc Vũ nhớ tới hắn là đồ đệ của Kế đạo nhân, đối với y thuật của hắn sinh ra chút ít lòng tin, giơ tay lên đưa đến trước mắt của hắn, nói: "Tốt nhất không dùng thuốc sắc."

Trần Trường Sinh biết nàng tại sao nói tốt nhất không dùng thuốc sắc, bởi vì có bã thuốc sẽ rất khó giữ được bí mất —— nghĩ tới cô gái này nhìn như cảnh tượng, trên thực tế sống cẩn thận chặt chẽ như thế, mỗi ngày như gặp thâm uyên, chẳng biết tại sao, ác cảm của hắn đối với nàng giảm bớt chút ít.

Hắn duỗi ngón tay ở trên cổ tay của nàng nhẹ chạm vào, không có thời gian bao lâu liền đưa ra chẩn đoán của mình, nói: "Không cần uống thuốc cũng được, chẳng qua sẽ chậm một chút."

Mạc Vũ buông lỏng, chờ lời kế tiếp của hắn.

"Buông lỏng tâm tình, tản bộ nhiều hơn, hạt ý dĩ hầm lên trộn với tam thất, sau đó..."

Trần Trường Sinh nhìn mặt mày của nàng, nơi đó tàn trang đã sạch, nhưng vẫn có một tia táo ý, do dự một chút rồi nói ra: "Có chút chứng bệnh, đợi lập gia đình sau dĩ nhiên sẽ tốt."

Mạc Vũ giật mình, sau đó mới hiểu được, hai gò má chợt sinh ra đỏ ửng, trên mặt lại có sát ý mãnh liệt.

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói cái gì cũng không nói, thân hình mờ ảo, sau đó biến mất.

Trần Trường Sinh đi tới bên cửa sổ, nhìn thân ảnh cô gái biến mất ở sâu trong thu lâm, lắc đầu.

Đi ở trên lớp lá khô rất dày trong rừng, nghe thanh âm tuôn rơi, Mạc Vũ cảm thấy lòng có chút ít loạn , gió thu lạnh xuống xuyên qua cây cối phất vào mặt, mặt của nàng vẫn nóng hổi như cũ, lúc trước bị Trần Trường Sinh nói không hòa hợp , nàng đã cực kỳ xấu hổ, cuối cùng bị hắn nói ra chính mình vẫn là tấm thân xử nữ, lại càng sinh ra nổi giận.

Nếu như Trần Trường Sinh là một lão ngự y tuổi cao đức trọng, tự nhiên không sao cả, nhưng thấy thế nào, hắn cũng chỉ là thiếu niên chưa rõ thế sự mà thôi.

Lá khô theo cước bộ mà phá, gió thu theo tay áo mà động, xuyên qua thu lâm của Quốc Giáo học viện, đi tới trước thành cung, nàng dần dần tỉnh táo, quay đầu nhìn về tiểu lâu như ẩn như hiện sau rừng cây, nhớ tới chuyện mình làm lúc trước, cảm thấy quả thực khó có thể tin.

Nàng đối với một thiếu niên thi triển mị nhãn, còn nói nhiều lời nói không biết xấu hổ để câu dẫn hắn? Mặc dù hiện tại đã biết bí mật kia —— thiếu niên không phải là địch nhân của mình, nàng đối mặt hắn cũng rất buông lỏng, nhưng là... chuyện hôm nay cũng quá thái quá rồi?

Gương mặt mới vừa hạ nhiệt, trong nháy mắt trở nên nóng hổi, hai mắt xinh đẹp dâng lên mãnh liệt xấu hổ, nếu để cho người biết nàng hôm nay ở Quốc Giáo học viện đối với Trần Trường Sinh làm việc này, chỉ sợ cả tòa kinh đô cũng sẽ điên cuồng lên.

Bỗng nhiên, nàng trở nên an tĩnh, ở trong rừng cây thành cung dừng lại thời gian rất lâu, không biết suy nghĩ điều gì. Lá cây phiêu ở trên làn váy, dần dần tích dày, đem thân ảnh của nàng nổi bật lên có chút gầy gò, cô đơn vô cùng.

...

...

Theo thu ý dần dần tăng lên, mùa đông tự nhiên không còn xa xôi, đại triêu thí cũng càng ngày càng gần.

Quốc Giáo học viện lại nghênh đón một đoạn thời gian bình tĩnh rất lâu , Trần Trường Sinh rất quý trọng sự bình tĩnh này, đem toàn bộ thời gian cũng dùng ở tu hành cùng đọc sách, Hiên Viên Phá cũng giống như thế, Đường Tam Thập Lục mặc dù rất hoài niệm nhiều loại tươi vui ngoài tường viện, nhưng thấy hai gã đồng bạn như vậy, không thể làm gì khác đành phải chăm chỉ .

Tàng thư quán, Trần Trường Sinh mỗi đêm dẫn tinh quang tẩy tủy, mặc dù thân thể vẫn không có bất kỳ biến hóa nào, tu hành không có bất kỳ tiến triển, nhưng hắn không tức giận chút nào, từ minh tưởng đến thu nạp từng bước cũng làm cẩn thận tỉ mỉ, không có bất kỳ sơ xuất nào.

Thương thế trên cánh tay phải của Hiên Viên Phá từ từ chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa tốc độ trở nên càng lúc càng nhanh, nếu như có thể ở trước đông chí hoàn toàn bình phục, được Trần Trường Sinh chỉ điểm bắt đầu tu hành các tông phái công pháp trong tàng thư quán, nói không chừng thật có thể có khả năng kịp tham gia đại triêu thí.

Đường Tam Thập Lục tu hành không ngừng, chân nguyên số lượng cùng độ tinh khiết không ngừng được tăng lên, cảnh giới Tọa Chiếu thượng cảnh càng ngày càng vững chắc, sớm đã đi tới trước cánh cửa Thông U, nhưng tựa như những đồng bạn trên Thanh Vân bảng, trước lúc không có chuẩn bị vạn toàn, hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm bước ra một bước kia.

Từ Tọa Chiếu thượng cảnh đến Thông U, cánh cửa này cũng là sinh tử quan hung hiểm nhất, cho dù người tu hành thiên tài hơn nữa, cũng sẽ chuẩn bị thời gian rất dài, cho dù là Thu Sơn Quân năm đó cũng dùng suốt một năm, đấy còn là trên cơ sở Ly Sơn kiếm tông có thể vì hắn cung cấp vô số đan dược trợ giúp bồi nguyên cố bổn.

Bây giờ nhìn lại, Đường Tam Thập Lục nhất định là người đầu tiên của Quốc Giáo học viện gặp phải khảo nghiệm sinh tử này , làm học sinh đầu tiên của Quốc Giáo học viện , Trần Trường Sinh dĩ nhiên sẽ không nhìn hắn một người phấn đấu. Trên thực tế, Trần Trường Sinh đã chuẩn bị rất nhiều.

Đầu tiên là đan dược. Những ngày qua, hắn và Đường Tam Thập Lục thừa dịp bóng đêm len lén vào Bách Thảo Viên ba lần, lấy rất nhiều dược thảo cùng linh quả thế gian hiếm thấy , đợi lúc cần, hắn sẽ dựa theo phương pháp lão sư Kế đạo nhân dạy cho bắt đầu chế thuốc. Hắn tin tưởng mình nhất định có thể luyện ra đan dược không thua Ly Sơn kiếm tông, Thiên Đạo viện những chỗ này. Tiếp theo chính là pháp môn, hắn mặc dù tẩy tủy không thể thành công, nhưng cũng bắt đầu đọc Tọa Chiếu nội quan tương quan bộ sách, hi vọng đến lúc đó có thể giúp Đường Tam Thập Lục thuận lợi vượt qua.

Quá trình ở Bách Thảo Viên trộm dược thảo rất khẩn trương, có chút làm trái với nguyên tắc của hắn, nhưng ở trước mặt nguy cơ sinh tử nặng nề, hắn căn bản không có nghĩ quá nhiều, chẳng qua thời điểm nhìn trên bàn đá chén đèn dầu, hắn rất tự nhiên nhớ tới trung niên phụ nhân.

Sau đó hắn nhớ tới Lạc Lạc.

Nếu như không phải là Lạc Lạc ở trên tường viện mở ra cánh cửa kia, nếu như không phải Lạc Lạc từng ở tại Bách Thảo Viên một thời gian, nếu như không phải Lạc Lạc để cho Kim trường sử ở lại Quốc Giáo học viện trong thời khắc bọn hắn trộm dược âm thầm giúp bọn hắn theo dõi, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không phát sinh.

Ngày đó ban đêm, Trần Trường Sinh đang đọc một thiên tiền nhân bút ký từ Tọa Chiếu vào Thông U, lại nghĩ tới chính mình quên mất một chuyện rất quan trọng.

Vẫn là Lạc Lạc.

Trong nháy mắt, lưng áo của hắn bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.​