Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 176-1: Hắn luôn ở tại Thông U (p1)




Cầu Hàn Thực một kiếm phá mưa mà đi, đánh Trần Trường Sinh bay đi xa, tất cả mọi người đều nghĩ hắn sẽ ngã sấp thật mạnh xuống ở trong cơn mưa, không thể nào đứng lên, ai có thể nghĩ tới…. hắn quả thật không đứng lên, bởi vì hắn căn bản không có ngã sấp xuống, quần áo của hắn rách nát, sắc mặt tái nhợt, nhìn rất chật vật, nhưng lúc hắn rơi xuống đất lại không chật vật, bước chân ổn định tới cực điểm, dường như còn có lực lượng vô tận.

Cuộc chiến khẩn trương kịch liệt không có nhiều thời gian để cảm thán khiếp sợ, thân thể Trần Trường Sinh nghiêng về phía trước, đáy giày đạp vào nước, lộn một vòng, sử dụng Da Thức Bộ nháy mắt đi tới phía sau Cẩu Hàn Thực, Chung Sơn Phong Vũ Kiếm điên cuồng đâm tới.

Kiếm của Cẩu Hàn Thực ở xung quanh người, như từng cơn sóng lớn, căn bản không có bất kỳ lỗ hổng nào, ở trong từng cơn sóng lớn này, kiếm của hắn chuẩn xác đánh vèo trên đoản kiếm của Trần Trường Sinh, vang lên một thanh âm, chỗ hai thanh kiếm giao nhau phát ra thanh âm như tiếng chuông vọng từ xa.

Chân nguyên khủng bố va chạm khiến thân thể hai người bị hất bay trong cơn mưa, biến thành một đạo ánh sáng, mấy trăm giọt mua giống mũi tên nhọn tản ra bốn phía.

Trần Trường Sinh như mũi tên bay ngược ra, thân thể đánh vỡ vô số tầng mưa, hai chân tạo thành sóng nước trên sàn nhà, cho tới khi tới trước vách đá mới dừng lại.

Nhưng lúc này hắn cũng không ngã sấp xuống, không có nện vào trên vách đá, dựa theo ý chí của mình vững vàng ngừng lại, tay hắn nắm kiếm rất chặt, cho dù lúc này không buộc vải bố trên tay thì đoản kiếm cũng không rơi khỏi tay, đã hoàn toàn khác với tình trạng thảm đạm lúc ban đầu tiếp Ngư Ca Tam kiếm của Cẩu Hàn Thực.

Hiện tại hắn rất bình tĩnh, thậm chí có chút thong dong.

Tay nắm chuôi kiếm của Cẩu Hàn Thực càng ngày càng gấp, nhìn Trần Trường Sinh phía đối diện, vẻ mặt ngày càng ngưng trọng, khó hiểu và khiếp sợ càng ngày càng đậm trong mắt, bởi vì thông qua cuộc đọ kiếm vừa rồi, hắn rốt cục xác nhận dự đoán lúc trước là sự thật, chuyện đó thật sự không hề xảy ra.

Tay của hắn cầm rất chặt, đốt ngón tay có chút trắng bệch, cầm chuôi kiếm lại có chút run rẩy, bởi vì lúc này Trần Trường Sinh thể hiện ra trình tự lực lượng đối với kiếm hoàn toàn khác lúc trước, càng là bởi vì hiện tại hắn rất khiếp sợ—— đây là sự tình không được ghi lại trong Tam Thiên Đạo Tàng, đây là kỳ tích trước nay chưa từng có trong thế giới tu hành của nhân loại, hắn sao có thể làm được?

Lúc này đấu kiếm nhìn như bình thản nhạt nhẽo, trên thực tế lại là một loại tuyên cáo.

Trần Trường Sinh nói cho mọi người biết hắn không thua, hắn đang tiếp tục nâng cao.

Thanh âm ve kêu bên ngoài Tẩy Trần Lầu sớm đã ngừng lại, theo một kiếm này bỗng nhiên lại xuất hiện, dường như trong đó, dân chúng ngoài Ly Cung đang lên tiếng hát vang, từng nhịp trống vang lên làm người ta tâm phiền ý loạn.

Bầu trời xanh thăm thẳm trên học cung có mây trắng lượn lờ, còn có một mảnh mưa chưa phai, ban đầu mới vừa có một ít dấu hiện, không ai nghĩ tới sau khi Trần Trường Sinh xuất ra một kiếm này, sâu trong màn mưa mơ hồ vang lên tiếng sấm, nơi chân trời xa bỗng nhiên sinh ra một đạo nắng chiều xinh đẹp.

Trong Tẩy Trần Lâu một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người bao gồm cả Cẩu Hàn Thực, có người khiếp sợ nhìn Trần Trường Sinh, có người hơi ngơ ngẩn mà nhìn không trung, thậm chí có người còn có chút hồn bay phách lạc, nghĩ thầm rằng điều này sao có thể?

Trần Trường Sinh, không ngờ cứ như vậy mà Thông U rồi.

Đúng vậy, Trần Trường Sinh đã Thông U thành công.

Mọi người chỉ biết thời điểm hắn ở Thanh Đằng Yến chưa Tẩy Tủy thành công, như vậy thời gian hắn Tẩy Tủy tới Tọa Chiếu là quá ngắn, nhiều nhất chỉ là Tọa Chiếu sơ cảnh, ngay cả cánh cửa Thông U khẳng định cũng không thể với tới, lại càng không cần phải nói tới việc Thông U thành công, chỉ là một thí sinh bình thường tham gia Đại Triều Thí.

Nhưng không ai biết, Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian cả đêm là thành công định được mệnh tinh, sau đó liền bắt đầu dẫn tinh quang Tẩy Tủy, cách nay đã có gần ba trăm ngày đêm, hắn dẫn tinh quang Tẩy Tủy vẫn không thanh công, nhưng những ánh sao này lại không khuếch tán ra mà xuyên qua da thịt cùng cơ thể của hắn, trực tiếp tích tụ ở chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, ban đầu khi hắn ngồi dưới nền đất lần đầu Tọa Chiếu đã từng tạo thành một mảnh tuyết thật dày, đó là ánh sao tích tụ trong cơ thể mấy trăm ngày đêm, nhưng lại không chú ý tới mảnh hồ nước kia.

Vô số nước trong hồ mới chính là thành quả của việc hắn dẫn tinh quang Tẩy Tủy.

Không gian trong lòng đất, hắn không có Tẩy Tủy thành công, mạo hiểm cưỡng ép Tọa Chiếu, thân thể dần nứt ra, máu bị thiêu đốt, cho dù là Hắc Long cũng cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng cho dù ánh sao màu đỏ kia có đáng sợ như thế nào thì tim của hắn vẫn nguyên vẹn, chưa từng tan vỡ, đó là vì sao?

Bởi vì mấy trăm buổi tối, hắn dẫn tinh quang tới căn bản không có Tẩy Tủy, mà là hắn mỗi đêm chạm nhẹ vào U Phủ, thấm vào không rời mà thành Bích Hồ. Thứ hắn luyện chính là Thông U.

Dưới tình huống hắn không biết, ánh sao màu đỏ kia không ngừng tiến vào thân thể hắn, hằng đêm cứ tiến về phía trước, đến khi đứng trước cửa đá—— đâu chỉ như Cẩu Hàn Thực cường điệu tới trăm đêm đẩy cửa, mà là chuyên chú kiên định đẩy trong mấy trăm đêm.

Cho nên lúc trước hắn ở trước U Phủ căn bản không có phát lực, chỉ nhẹ nhàng đẩy ra liền đẩy được cửa U Phủ. Bởi vì hắn là thiên tài sao? Đúng vậy, hắn quả thật có thiên phú tu hành, nhưng trọng yếu hơn chính là, tòa của đá này hắn đã đẩy rất nhiều đêm rồi, vốn chỉ còn thiếu một lần đẩy nhẹ cuối cùng nữa mà thôi.

Hắn dùng thời gian và tinh lực xúc đất làm một mô đất cao, sau đó chỉ cần đổ lên phía trên một giỏ đất cuối cùng là có thể đứng ở chỗ cao nhất kinh đô.

Giỏ đất cuối cùng kia không hề nặng mà rất nhẹ, lúc đổ xuống nhìn rất thong dong, nếu so sánh với bốn chữ cao nhất kinh đô, nhất định sẽ có vẻ như miêu tả quá mức sơ lược, nhưng ai còn nhớ rõ lúc trước hắn bỏ ra bao nhiêu cơ chứ?

Đúng vậy, đây chính là tu hành của Trần Trường Sinh.

Bởi vì kinh mạch bị cắt đứt, bởi vì thế chất đặc thù không thể Tẩy Tủy, hắn dựa vào tưởng tượng và vận khí kỳ dị của mình, đánh bậy đánh bạ đi một con đường hoàn toàn khác với mọi người.

Tẩy Tủy, Tọa Chiếu, sau đó Thông U.

Không, trước khi hắn Tẩy Tủy đã bắt đầu Tọa Chiếu.

Càng quá mức hơn chính là, trước lúc hắn Tọa Chiếu đã bắt đầu Thông U.

Nếu như nói thế giới này nước luôn chảy tới chỗ thấp là chân lý.

Vậy ở trong thế giới của Trần Trường Sinh, nước thật sự luôn chảy ngược lên chỗ cao.

Không ai biết tình huống cụ thể của hắn, biết hắn gặp qua được thứ gì, bỏ ra cái gì, cho nên không ai có thể nghĩ tới tình huống hiện tại của hắn, tự nhiên cũng không hiểu được vì sao hắn có thể Thông U. Hơn nữa phải biết rằng, Thông U từ trước tới nay đều bị cao là nhà cao cửa rộng đầu tiên trên con đường tu hành, là cánh cửa ngăn cách giữa sinh và tử.