Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 257: Bên kia là hồ




Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Gặp lại ở bên kia.

Nói xong câu đó, hắn đi tới cạnh thác nước, không hề suy nghĩ mà nhảy xuống.

Giữa vách núi lúc này, thân ảnh của hắn nhanh chóng rơi xuống, thác nước bị đánh nát văng tung tóe ra ngoài.

Trần Trường Sinh thấy cảnh này không khỏi giật mình, lặng yên suy nghĩ, nhanh gọn như thế thật sự làm người ta có chút trở tay không kịp.

Chỉ nghe ầm một tiếng.

Trên mặt đầm bắn lên vô số bọt nước, mặt đầm bị hãm sâu xuống phía dưới tạo thành một lối đi, Chiết Tụ liền tiếp tục tiến vào bên trong.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, cởi áo khoác cất kỹ, xác nhận thời gian hẳn là cũng không sai biệt lắm liền nhảy xuống phía dưới.

Gió núi quất vào mặt bị đập tan, bọt nước đập vào mặt, bị đập tan, thanh âm gào thét liên tục rót vào trong tai.

Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, chỉ trong nháy mắt liền thấy đầm nước đã gần ngay trước mắt.

Không có âm thanh, chỉ có xúc cảm va chạm không rõ rệt cũng với phần cổ và mặt truyền tới cảm giác hơi tê.

Một lúc lâu sau hắn mới cảm nhận được áp lực cùng ẩm ý bốn phía đầm nước.

Nương theo độ rơi từ độ cao của vách núi mang tới, thân thể hắn đi sâu xuống phía dưới, phá tan một tầng lại một tầng chướng ngại ở sâu trong đầm.

Áp lực của đầm nước càng lúc càng lớn, nếu so sánh với chiều sâu lại có vẻ lớn tới mức khó có thể tưởng tượng được, nhưng vẫn còn không phạm vi có thể chấp nhận của hắn.

Mãi tới lúc này hắn mới mở to mắt, thấy được phía trước, hoặc là nói thấy được thân ảnh của Chiết Tụ ở chỗ sâu.

Chiết Tụ nhẹ nhàng đong đưa bắp chân, xem ra hẳn là không có chuyện gì.

Sau đó hắn nhìn thấy phía trước Chiết Tụ mơ hồ xuất hiện một chút ánh sáng.

Không bao lâu sau, hắn và Chiết Tụ trước sau đi về chỗ ánh sáng này, cũng không phát hiện ra huyệt động mà Hắc Long đã nói.

Nhưng lúc này bọn họ không có ý nào khác, chỉ có thể nương theo thế rơi xuống còn sót lại, tiếp tục bơi xuống dưới, cho tới khi rơi tới tận cùng, bọn họ bắt đầu rẽ nước.

Không biết đã bơi bao lâu, đột nhiên bọn họ cảm thấy áp lực truyền tới từ đầm nước quanh mình đang dần dần nhỏ đi.

Sau đó bọn họ phát hiện mảnh ánh sáng kia đang dần dần biến lớn, càng lúc càng lớn, dần dần muốn chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.

Cho tới lúc này bọn họ mới cảm giác được biến hóa thật sự.

Bọn họ không còn đi xuống mà là đang đi lên phía trên.

Tiếng nước chảy.

Bọn họ rốt cục đã bơi ra ngoài.

Vẫn là ở trong nước.

Bọn họ rẽ nước mà ra.

Nơi này là một mặt hồ bình lặng, mặt hồ thật lớn, núi rừng xung quanh xanh mượt, từng bông hoa không biết tên đang sinh trưởng bên bờ biển.

Bọn họ đây là đang ở trung tâm hồ nước.

Hóa ra sâu trong mảnh đầm nước kia lại là một tòa hồ.

Thần kỳ nhất chính là, hồ và đáy đầm lại tương liên, cao thấp cũng bị đảo ngược, thiên địa đổi chỗ.

Trần Trường Sinh và Chiết Tụ rất giật mình.

Ngay sau đó bọn họ thấy được một hình ảnh lại càng khiến họ thêm giật mình, cho nên miệng mở rộng ra nhưng lại không nói nên lời.

Ở giữa mảnh hồ nước này có một khối nham thạch.

Ở trước mắt bọn họ.

Một nữ tử đang ngồi trên tảng đá.

Dung nhan nàng kia quyến rũ mị hoặc, hẳn cũng là mới vừa đi ra từ trong hồ nước, cả người ướt đẫm, quần áo mềm mại gắt gao dán vào trên người, lộ ra đường cong, thân hình thành thục mà mê người triển lộ không sót chút nào.

Nữ tử xinh đẹp tới cực điểm này đang chải mái tóc đen ướt sũng của mình.

Động tác của nàng rất mềm mại, thân thể của nàng rất mềm mại, mặt nàng rất mềm mại, sóng mắt của nàng rất mềm mại.

Nàng giống như trái cây vừa chín mọng, giống sơn tinh vu tộc phía nam tế bái, giống tiểu mỹ nhân trong họa ở kinh đô.

Đối với thiếu niên mà nói, nàng là điều dụ người nhất, đây cũng là một hình ảnh dụ người nhất.

Trần Trường Sinh nghĩ tới lời nói lúc trước của Chiết Tụ, hoàn toàn không biết nên làm sao.

Một bên vách núi kia không ngờ thật sự có hồ.

Không ngờ trong hồ thực sự có một vị mỹ nhân vừa mới tắm xong.

Đây gọi là cái gì?

Nhìn như thời gian đã trôi qua rất lâu, kỳ thật chỉ là trong nháy mắt.

Trần Trường Sinh và Chiết Tụ phá hồ nước mà ra, nhìn nữ tử đang chải đầu trên tảng đá có chút ngốc nghếch.

Nhưng ở trong mắt nữ tử kia, trên mặt hồ bỗng nhiên xuất hiện hai cái đầu lại là hình ảnh vô cùng khủng bố.

Cùng với một tiếng thét chói tai kinh sợ, nữ tử kia thất kinh, từ trên đá rơi vào trong nước, bị nước hồ làm sặc, lúc nổi lúc chìm, trên khuôn mặt quyến rũ tràn ngập hoảng sợ.

Nước hồ lượn lờ khinh bạc quần áo trên người nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy nhan sắc như ngọc bên trong.

Trần Trường Sinh giống như không kịp suy nghĩ, khẽ vung cánh tay bơi tới phía nàng kia rơi xuống.

Chiết Tụ không nói gì thêm, lẳng lặng đi theo phía sau hắn.

Bơi tới nơi nữ tử rơi xuống, Trần Trường Sinh chậm rãi đi xuống dưới hồ, lúc này tự nhiên không thể nhắm mắt, chỉ thấy trong hồ nước trong suốt, quần áo trên người cô gái khẽ tung, theo sự giãy dụa không ngừng của nàng càng khiến quần áo thêm lộn xộn, có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy nơi mê người kia.

Trần Trường Sinh không có bất kỳ phản ứng, giơ tay liền bắt nàng lại.

Nàng kia đột nhiên có cứu trợ, theo bản năng liền quấn tới, giống như gấu con ôm cây, gắt gao ôm lấy hắn.

Trần Trường Sinh tinh tường cảm giác được mặt mình vùi vào một chỗ vô cùng mềm mại, thắc lưng lại bị hai cái đùi cực kỳ căng đầy kẹp lấy.

Tư thế này rất mất hồn, cho dù ở trong thời điểm khẩn cấp như thế.

Nếu như là người thường, chỉ sợ căn bản không có biện pháp cứu người, mà ngay cả bản thân cũng sẽ chìm xuống theo.

Nhưng Trần Trường Sinh lại khác, tay phải hắn nắm chặt lại, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống, không biết là đánh ngất nữ tử này hay là làm cái gì khác.

Hắn ôm nàng kia bơi lên mặt hồ, nàng kia hơi thanh tỉnh một chút, ý sợ hãi vơi đi, cũng biết Trần Trường Sinh không có ác ý, biết hắn là tới cứu mình, vì thế liền thẹn thùng điểu chỉnh tư thế một chút.

Hai tay nàng vòng quanh cổ của Trần Trường Sinh, khẽ nghiêng mặt.

Vì thế mặt hai người liền dán vào nhau.

Cho dù ở trong hồ nước hơi lạnh, Trần Trường Sinh cũng có thể cảm giác được bờ môi nàng phun ra hơi thở ấm áp, có thể cảm nhận được thân thể của nàng phát ra khí nóng.

Chiết Tụ bơi sau lưng Trần Trường Sinh, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nữ tử kia, lúc trước chỉ liếc mắt một cái hắn liền thấy rõ, kí hiệu trên đai lưng của cô gái này hẳn là đệ tử của Đông Phương mỗ đã ẩn thế.

Nhưng cũng không nói lên cái gì, hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, không biết là muốn thấy cái gì.

Sau khi rời khỏi hồ nước, đi tới mạt hồ, nữ tử kia nắm cả cổ của Trần Trường Sinh, nhìn Chiết Tụ phía sau, ánh mắt không hề bối rối, cũng không có dị sắc.

Loại bình tĩnh này có vấn đề.

Ngay sau đó, sâu trong ánh mắt của nàng, Chiết Tụ thấy được một chút ý cười.

Cô nương, vì sao ngươi lại cười?

Chiết Tụ muốn hỏi nàng, nhưng không hỏi cũng không kịp hỏi.

Hai tay của nàng kia nắm cả cổ Trần Trường Sinh, ngón tay rất tự nhiên đặt dưới vành tai của hắn.

Nơi đó có mạch máu trọng yếu nhất, cũng có kinh mạch nối thẳng tới Thức Hải.