Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 90: Nhanh hơn, cứng hơn, mạnh hơn




Cánh tay khô gầy mang theo thân thể của Thiên Hải Thắng Tuyết, bỗng nhiên rời khỏi lưng ngựa, hướng chỗ sâu trong bách hoa hạng lướt đi, thế nhanh như mưa tên, nước mưa bị đánh tan, trên mặt đá xanh xuất hiện một đạo dấu vết rõ ràng, trong nháy mắt đi tới bên ngoài hơn mười trượng, sau đó mới hiện ra thân ảnh.

Đây là một lão giả cao gầy, mặc một bộ quần áo ở nhà rất tầm thường, hai vai khá cao, nhìn rất có phong cách cổ, nhưng lại có một cỗ mùi vị thiết huyết cực kỳ rõ nét, Thiên Hải Thắng Tuyết dưới bàn tay khô gầy của hắn, giống như một đứa bé.

Chút ít chỗ trống trong màn mưa phá tan phía trước, cuối cùng dừng lại trước mặt con chiến mã, một đạo thân ảnh xuất hiện, cho đến lúc này, mưa ở trên trời mới tiếp tục rơi xuống, những giọt mưa đứt gãy mới một lần nữa nối liền, màn mưa mới trở lại bình thường.

Từ những hình ảnh này, có thể suy tính ra tốc độ của đạo thân ảnh kia nhanh đến mức nào.

Đó là một trung niên nam tử vô cùng bình thường , áo tơ trên người vẽ đầy hình đồng tiền, trên ngón tay có mấy chiếc nhẫn vàng, cả người phiếm kim quang cùng mùi vị hơi tiền, nhìn qua giống như là phú ông hoặc là nhà giàu mới nổi thường gặp nơi hương trấn, chỉ nhìn bề ngoài, ai có thể nghĩ đến hắn chính là chủ nhân của nắm đấm kia, đột nhiên xuất hiện ở bên trong thần vũ, trong nháy mắt đánh bay hơn mười kỵ sĩ, một quyền dễ dàng phá vỡ thiết thương của Thiên Hải Thắng Tuyết, làm cho tên lão giả cao gầy kia bị buộc phải hiện thân.

Hắn chính là Kim trường sử trong Bách Thảo Viên, đêm trước mới ở Vị Ương cung biểu lộ thân phận . . . Kim Ngọc Luật.

Lão nhân cao gầy nhìn Kim Ngọc Luật, lông mi trắng tựa như bay lên, hạt mưa chạm đến trên người chợt bắn ra, lộ vẻ rất ngưng trọng, đôi môi khẽ nhếch lên đang chuẩn bị nói chuyện.

Kim Ngọc Luật hiện thân, Đường Tam Thập Lục xác nhận Quốc Giáo học viện hôm nay khẳng định không có chuyện gì, đang cảm thấy vui mừng, nhưng thấy lão nhân cao gầy kia chuẩn bị nói chuyện, la lớn: "Đánh rồi hãy nói."

Những lời này tự nhiên là nói với Kim Ngọc Luật. Lấy bối phận và số tuổi của Đường Tam Thập Lục , đối với vị nhân vật truyện kỳ như thế hô hét, là chuyện không lễ phép chút nào, nhưng Kim Ngọc Luật không có biểu lộ mất tự nhiên, nói: "Nói có lý."

Vừa dứt lời, thân ảnh của Kim Ngọc Luật lại biến mất bên trong thần vũ.

Giọt nước trên mặt đá xanh đột nhiên lay động, trên vách tường của bách hoa hạng xuất hiện dấu chân, màn mưa dày đặc xuất hiện mấy chục chỗ trống không, chẳng qua là qua trong giây lát, hắn đã đến bên ngoài hơn mười trượng!

Mọi người thấy cảnh này rung động mà im lặng, nghĩ thầm thế gian làm sao có thể có thân pháp nhanh như vậy?

Lão nhân cao gầy híp hai mắt lại, như kiếm rời khỏi vỏ, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, là lão nhân năm đó đã tham gia trận chiến tranh kia, hắn dĩ nhiên biết Kim Ngọc Luật đáng sợ cỡ nào, nhất là tốc độ của đối phương, cho nên hắn không chút do dự sử dụng thủ đoạn mạnh nhất.

Hắn nhấc lên hai bàn tay khô gầy đẩy về phía trước ra, một đạo khí tức lạnh lẽo mà cường đại trong nháy mắt bao phủ bách hoa hạng, mưa thu từ thiên không rơi xuống trở nên chậm xuống, trong quá trình rơi xuống mặt ngoài giọt mưa như phủ một lớp băng sương, rơi vào trên mặt đá xanh phát ra tiếng vang ba ba, giống như trân châu rơi vỡ!

Màn mưa biến thành màn băng, màn mưa dày đặc chính là đạo đạo phòng ngự! Thân ảnh của Kim Ngọc Luật xuất hiện tại ngoài mấy trượng trước người lão giả cao gầy, mấy chục viên nước mưa bị đóng băng bị hắn đánh bay, vỡ nát bay ra, bên trên vách tường trong hạng xuất hiện hắc động sâu không thấy đáy!

Tại thời khắc thân ảnh vừa xuất hiện, hai tay của Kim Ngọc Luật đã phá tay áo mà lên, hắn quan sát tên lão giả cao gầy bị băng sương phong trụ phía sau màn mưa, hai mắt híp lại, con ngươi trong mắt cũng híp lên, mơ hồ phát ra hắc quang hàn lãnh, cực kỳ đáng sợ.

Sát sát sát sát! Vô số tiếng ma sát rất nhỏ vang lên, màn mưa trong bách hoa hạng , không biết xuất hiện bao nhiêu ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, ánh sáng mang theo độ cong, chợt ẩn chợt hiện, sắc bén chí cực, nếu có người có thể thấy rõ ràng, hẳn là sẽ liên tưởng đến vết cào của yêu thú.

Tên lão nhân cao gầy dùng chân nguyên vô cùng thâm hậu tạo ra phòng ngự cường đại , màn mưa bị ngưng kết thành băng, quả thật cũng có thể giảm bớt tốc độ khủng khiếp của Kim Ngọc Luật, nhưng hắn không cách nào làm hạ thấp nổi tốc độ phất tay của Kim Ngọc Luật, mà phòng ngự cường đại hơn nữa cũng không cách nào chống nổi tiến công vĩnh viễn liên miên.

Chẳng qua trong nháy mắt, giọt nước trong màn mưa chỉ có mấy viên rơi xuống đất, Kim Ngọc Luật đã hướng màn mưa huy động mấy trăm lần vung tay. Dĩ nhiên, vô luận là Đường Tam Thập Lục hay là Trần Trường Sinh hoặc là kỵ sĩ đang nằm trong vũng nước, căn bản đều không thể nhìn thấy những hình ảnh này, đây mới thực sự là cường giả.

Mấy tiếng tê tê vang lên, màn mưa dày đặc bị xé rách, nước mưa khẽ run run, thân ảnh Kim Ngọc Luật nhẹ huyễn, đi tới trước mặt lão giả cao gầy, một quyền oanh tới. Lão nhân cao gầy quát một tiếng hung dữ, song chưởng khô gầy như đao chém tới, mạnh mẽ cản xuống!

Nhất thanh muộn hưởng, vô số khí lãng nhấc lên, chấn cho nước mưa bay loạn đầy trời, tường viện bên hạng vang lên rắc rắc phần phật xuất hiện mấy đạo vết nứt.

Thiên Hải Thắng Tuyết được lão nhân cao gầy bảo hộ phía sau, không bị trực tiếp công kích, cũng cảm thấy tâm thần chao đảo, muộn hanh nhất thanh, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tên lão nhân cao gầy kia đứng mũi chịu sào, lực lượng kinh khủng trên nắm tay của Kim Ngọc Luật cũng là bị hắn đón đỡ, mặt sắc càng thêm tái nhợt, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi, hai chân khẽ run.

Kim Ngọc Luật mặt không chút thay đổi nhìn hắn, không có tiếp tục ra tay, mà đem hai tay thu vào trong tay áo, xoay người đi về phía Quốc Giáo học viện.

Tư thế bước đi cùng cảnh tượng cho tay vào trong tay áo của hắn, nhìn không giống như một phú ông hoặc nhà giàu mới nổi nữa, mà giống với một lão nông.

Trận chiến đấu giữa các cường giả này bắt đầu vô cùng nhanh, kết thúc càng nhanh hơn, so với tưởng tượng cảu tất cả những người đứng xem còn nhanh hơn, bởi vì Kim Ngọc Luật quá nhanh, nhanh đến kinh thế hãi tục, thậm chí muốn vượt qua loài chim nổi danh về tốc độ, ở toàn bộ đại lục, chỉ sợ cũng có thể đứng hàng cao nhất!

"Lão nông nhà người không ở sườn núi phía đông làm ruộng, tại sao lại ở chỗ này!"

Lão nhân cao gầy nhìn bóng lưng khẽ câu lũ của Kim Ngọc Luật, lớn tiếng quát lên.

Đánh xong thì có thể nói chuyện, hơn nữa dù sao cũng là người quen cũ rất nhiều năm trước đã biết nhau, Kim Ngọc Luật không có xoay người, tiếp tục chắp tay áo đi về phía trước, nói: "Phí Điển, ngươi không ở phương bắc quét tuyết, tại sao lại ở chỗ này?"

Nghe cái tên Phí Điển, Đường Tam Thập Lục khẽ biến sắc, trên đường phố mơ hồ có tiếng xôn xao.

Tên lão nhân cao gầy kia hẳn là Phí Điển!

Phí Điển là một trong những thần tướng có bối phận lớn nhất, đồng thời thực lực mạnh nhất của Đại Chu, là lão tướng năm đó đã tham gia Ma tộc chiến tranh, chiến công vô cùng hiển hách, danh tiếng thật lớn, mặc dù là Ngự Thiên thần tướng Tiết Tỉnh Xuyên hiện tại chói sáng, gặp hắn cũng muốn chấp lễ.

Ai có thể nghĩ đến, đại nhân vật như vậy, sáng sớm lại xuất hiện ngoài Quốc Giáo học viện, âm thầm thay Thiên Hải Thắng Tuyết áp trận.

Hơn không người nào có thể nghĩ đến, cường giả như vậy, lại có thể thua trong tay tên trung niên nam tử kia.

Đại Chu quân dân đều biết, Phí Điển tu hành Hàn Ưng Quyết, hành công phi thường nhanh nhẹn, mà trung niên nam tử kia so với hắn lại nhanh hơn mạnh hơn.

Trong ngõ những người không biết thân phận của trung niên nam tử này đều rung động im lặng, nghĩ thầm người này đến cùng là ai?

Trần Trường Sinh đám người tự nhiên không nghĩ như vậy.

"Chuyện cách nhiều năm như vậy, Kim Ngọc Luật ngươi vẫn chỉ biết bằng khí lực cùng tốc độ kiếm cơm."

Phí Điển nhìn bóng lưng của hắn châm trọc nói.

Nghe lời này, đám người trong ngõ biết được thân phận của Kim Ngọc Luật, lại rung động im lặng.

Đêm trước sau Thanh Đằng yến, rất nhiều người mới biết được, thì ra Kim Ngọc Luật theo Lạc Lạc Điện hạ đang cư ngụ ở kinh đô, vị Yêu tộc kiêu tướng mà Thái Tông Bệ Hạ cũng hết sức thưởng thức này, sau mấy trăm năm, sớm đã trở thành truyền kỳ sống, nếu là hắn, như vậy kết cục cuộc chiến đấu này tự nhiên không tính là ngoài ý muốn.

Phí Điển dù nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn hắn.

Tốc độ của Kim Ngọc Luật, ở toàn bộ đại lục có thể xếp vào năm hạng đầu.

Nghe Phí Điển nói, Kim Ngọc Luật vẫn không xoay người, nói: "Bảy trăm năm trước, ngươi cũng nói những lời này, bảy trăm năm sau, ngươi vẫn nói những lời này. . . Ngươi am hiểu nhất đúng là khí lực và tốc độ, nhưng mọi thứ đều không bằng ta, vậy thì có biện pháp gì?"

Thế gia đệ tử chân chính có tiền đồ, đều sẽ có cường giả trông nom, bảo đảm hắn có thể bình an trưởng thành , từ thiên tài trẻ tuổi biến thành cường giả chân chính, tỷ như Đường Tam Thập Lục từ Vấn Thủy đi tới kinh đô, Trang phó viện trưởng chịu trách nhiệm chăm lo cho hắn, cho nên trong nhà hắn mới không phái người tới, chẳng qua trong nhà hắn khẳng định không ngờ tới, hắn sẽ rời khỏi Thiên Đạo viện.

Ba trăm năm , Phí Điển vẫn giao hảo với Thiên Hải gia, chịu trách nhiệm đóng ở Bắc cương Ủng Tuyết quan, Thiên Hải gia đem Thiên Hải Thắng Tuyết phái đến Ủng Tuyết quan tôi luyện, Phí Điển liền đảm đương cả người chăm lo cho hắn, lúc ở Ủng Tuyết quan như thế, sau này trở lại kinh đô vẫn như thế.

Thiên Hải Thắng Tuyết sáng nay tới Quốc Giáo học viện lập uy, Phí Điển không nói gì, nhưng âm thầm đi theo, bởi vì hắn biết chuyện này không đơn giản như người này nghĩ, quả nhiên không sai, ba tên học sinh của Quốc Giáo học viện rất không tầm thường, cuối cùng lại có Kim Ngọc Luật xuất hiện!

"Nếu như ta nhớ không nhầm, hiện tại ngươi phải ở Ly cung phụ viện."

Phí Điển nhận lấy khăn tay Thiên Hải Thắng Tuyết đưa tới, lau sạch máu tươi trên khóe môi .

Kim Ngọc Luật lúc này đã tới cửa Quốc Giáo học viện, nhận lấy khăn tay Trần Trường Sinh đưa tới, lau sạch nước mưa trên mặt, xoay người lại, nhìn bên kia nói: "Tại sao ta nhất định phải ở Ly cung phụ viện?"

"Lạc Lạc Điện hạ tạm thời ở trong Ly cung phụ viện, đây là ý của Giáo Hoàng đại nhân, cũng là ý tứ của nương nương."

Phí Điển qua màn mưa chừng mười trượng, nhìn hắn híp mắt nói.

Kim Ngọc Luật cười cười, hỏi: "Chuyện này liên quan gì tới ta?"

Phí Điển khẽ cau mày, nói: "Ngươi hẳn rất rõ ràng, Bạch Đế Bệ Hạ đem Điện hạ giao cho nương nương chăm sóc, nương nương nói chẳng khác gì Bạch Đế Bệ Hạ nói, cho nên ngay cả Lạc Lạc Điện hạ đều phải nghe lời, ngươi thân là thần tử, chẳng lẽ muốn kháng cự ý chỉ của Bạch Đế Bệ Hạ?"

"Ý chỉ của Bạch Đế. . . Mấy trăm năm trước ta cũng đã không nghe rồi, ta nhớ lúc ấy ngươi cũng ở hiện trường, chẳng lẽ đã quên sao?"

Kim Ngọc Luật đột nhiên thu liễm nụ cười, mặt không chút thay đổi nói: "Từ khi Bệ Hạ ban ra cái loạn mệnh kia, ta đã không còn là thần tử của Bệ Hạ, Bệ Hạ nói, đối với ta mà nói không có bất kỳ hiệu lực gì, Điện hạ muốn nghe Thánh Hậu nương nương nói, bởi vì nương nương là trưởng bối, bởi vì Bạch Đế có lệnh, ta không cần nghe lời của Thánh Hậu nương nương, bởi vì ta không phải Chu nhân, nương nương cũng không phải trưởng bối của ta, hơn nữa Bạch Đế hiện tại không có cách nào ra lệnh cho ta."

"Ta là trường sử của Điện hạ, ta chỉ nghe lời của Điện hạ."

"Điện hạ muốn ta tới Quốc Giáo học viện xem một chút, ta liền đến xem một chút."

"Có vấn đề gì?"

Phí Điển nhìn hắn, tâm tình có chút phức tạp. Hắn biết Kim Ngọc Luật nhắc tới Bạch Đế loạn mệnh, chỉ chính là chuyện Ly sơn đệ tử mất kỳ nên chém, lúc ấy chuyện đó ở trong quân gây ra hỗn loạn cực gay gắt, chia làm hai phái, suýt nữa dao động liên minh giữa loài người và Yêu tộc.

Hắn thở dài, nói: "Mấy trăm năm thời gian đã qua, tính tình của ngươi vẫn cứng như thế, khí thế vẫn mạnh như vậy."

Kim Ngọc Luật mặt không chút thay đổi nói: "Năm đó ta chịu trách nhiệm quân pháp, giết vô số người, ta không nghe lời của Bạch Đế, Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không có biện pháp bắt ta, tại sao? Bởi vì ta không sai, thế thì tại sao ta lại phải không cứng rắn? Tại sao khí thế phải không mạnh?"

Bách hoa hạng hoàn toàn an tĩnh, chỉ có thanh âm nước mưa rơi vào trên đá xanh.

Vô luận mười mấy người trước cửa Quốc Giáo học viện viện, hay là nhiều người hơn núp sâu trong bách hoa hạng, cũng không người nào nói chuyện.​