Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 133: Cha cùng con (Hạ)




Ánh mặt trời chiếu rọi Ly sơn chủ phong, xuyên qua kiếm quang như cầu vồng, rơi vào trên người Thu Sơn Quân, chiếu sáng gương mặt tái nhợt của hắn, đôi mắt mắt bình tĩnh còn có thân thể nhuộm đỏ máu, rực rỡ mà máu tanh, làm người ta kinh tâm động phách.

Thủy chung không có ai nói chuyện, trên núi chỉ có một mảnh tĩnh mịch.

Vào lúc này, duy nhất có tư cách nói chuyện, chỉ có phụ tử Thu Sơn gia.

"Phụ thân, về nhà thôi, Ly sơn chuyện tình, tự chúng ta giải quyết."

Thu Sơn Quân nhìn phụ thân nói. Thanh âm của hắn rất ổn định, không có một tia run rẩy, nhưng tất cả mọi người có thể nghe được cảm xúc đau đớn bên trong. Vì cứu nhân loại người tu hành trong Chu viên, hắn đã ngủ say mấy chục ngày mới tỉnh, thương thế còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại bị lợi kiếm đâm thủng ngực, sớm đã không còn sứcchống đỡ, nếu như không phải là Bạch Thái đỡ, chỉ sợ đã sớm té xuống.

Thu Sơn Gia chủ ánh mắt từ trên thanh kiếm xuyên qua ngực hắn chuyển qua trên mặt của hắn, tâm tình thất vọng trong mắt càng ngày càng đậm, nhiều đến cực điểm chính là đạm, chính là cực hạn đạm mạc. Hắn nhìn Thu Sơn Quân nói: "Thu Sơn gia vì ngươi trả giá bao nhiêu, mới để cho ngươi có thanh danh như ngày hôm nay, kết quả ngươi lại dùng sinh tử của mình uy hiếp gia tộc, cho dù để cho gia tộc phải trả giá cực kỳ thảm thống ư?"

Thu Sơn Quân trầm mặc không nói.

Thu Sơn Gia chủ thân thể khẽ dao động.

Đạm mạc cuối cùng chỉ là biểu tượng, hắn làm sao có thể không tức giận?

"Thu Sơn gia làm sao có thể sinh ra kẻ như ngươi, nghịch tử!"

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi tới phía sau, không nhìn con của mình mình một lần nào nữa, đồng thời hô lên hai chữ.

"Động thủ!"

Nghe hai chữ này, đỉnh núi nhất thời trở nên khẩn trương.

Tất cả mọi người đều biết, hai chữ này là nói với vị cung phụng của Thu Sơn gia. Thu Sơn Quân đã trọng thương sắp chết, Thu Sơn Gia chủ vẫn không chịu dừng tay?

Mà hai vị Giới Luật đường trưởng lão vẻ mặt khẽ biến, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, Tiểu Tùng Cung cùng Trường Sinh tông Khương trưởng lão vẻ mặt lại buông lỏng rất nhiều. Mặc dù Thu Sơn Quân lựa chọn nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nhưng chỉ cần Thu Sơn gia vẫn kiên định đứng về phía họ, như vậy ít nhất cục diện trước mắt còn ở trong lòng bàn tay của bọn hắn. Vị cung phụng của Thu Sơn gia thực lực sâu không lường được, thời khắc trước đó vì ngăn cản Thu Sơn Quân rút kiếm, đã đem một thân cảnh giới đề tới đỉnh phong, lúc này nghe Thu Sơn Gia chủ ra lệnh, căn bản không cần phải điều tức nữa.

Ngay khi hai chữ động thủ của Thu Sơn Gia chủ còn quanh quẩn ở bên tai mọi người, Thu Sơn gia cung phụng đã xuất thủ!

Hắn vừa ra tay chính là Thu Sơn ấn!

Thiên nam có Thu Sơn, nằm trên bình nguyên, tựa như đại ấn. Thu Sơn ấn là một loại chưởng pháp, thi triển lạc anh rực rỡ, có thể đồng thời công kích mười mấy địch nhân, mà loại chưởng pháp này tu hành tới cảnh giới cao nhất, lại như một ngọn núi từ thiên ngoại , không ngừng va đập xuống bình nguyên, uy lực vô cùng khổng lồ!

Vị Thu Sơn gia cung phụng này, chính là cường giả duy nhất của Thu Sơn gia có thể đem Thu Sơn ấn tu hành tới chí cực trong trăm năm qua .

Sơn phong gào thét mà lên, Thu Sơn ấn phá vân mà rơi, đi tới trước động phủ của Ly sơn chủ phong.

Oanh một tiếng!

Thu Sơn gia cung phụng bàn tay cực kỳ mạnh mẽ... đánh trúng phía sau lưng hai gã Giới Luật đường trưởng lão!

Hai gã Giới Luật đường trưởng lão căn bản không hề phòng bị, chỉ cảm thấy phía sau lưng tựa như bị một ngọn núi cao đánh trúng, máu tươi từ trong môi bắn ra, làm ướt râu cùng áo như tuyết trắng!

Lúc này, Thu Sơn Gia chủ đang xoay người, tay áo phải rất tùy ý phất lên, tựa như muốn xua tan đi buồn bực, cùng với Thu Sơn Quân trái lời mang tới tức giận, ai cũng không nhận thấy, bàn tay của hắn đã lộ ra khỏi tay áo!

Ba một tiếng vang nhỏ.

Thu Sơn Gia chủ ống tay áo phất lên, bàn tay lặng lẽ không tiếng động vung ra, nhẹ nhàng rơi vào vai trái của Tiểu Tùng Cung.

Tiểu Tùng Cung phát ra một tiếng kêu to tức giận mà khiếp sợ, giơ kiếm muốn cản, nhưng làm sao kịp giơ nổi kiếm, đạo chân nguyên cường đại mà lại cực kỳ tinh khiết kia, trực tiếp chấn vỡ vai hắn, sau đó như hồng thủy tràn vào trong thức hải của hắn.

Ở trước thời khắc ngất đi, hắn mới kịp nhận ra, Thu Sơn Gia chủ lại ra tay đối với hắn!

Mà nam nhân trong truyền thuyết vô cùng bình thường, bị Thu Sơn Quân che đi tất cả hào quang, lại có thực lực kinh khủng như thế!

Sơn phong bị khí tức cuồng bạo đối chọi xé nát, gào thét không ngừng. Hai gã Giới Luật đường trưởng lão khoanh chân ngồi xuống đất, không ngừng hộc máu, ỷ vào một thân công lực thâm hậu, mới miễn cưỡng không chết . Tiểu Tùng Cung càng thê thảm, trên vai đã huyết nhục hồ, ngã vào trong ngực một gã đệ tử, sinh tử không biết.

Tiếng gió dần yên lặng, không khí một mảnh tĩnh mịch.

Không có ai có thể hiểu được chuyện gì xảy ra.

Không người nào có thể hiểu rõ, tại sao Thu Sơn Gia chủ cùng vị cung phụng kia bỗng nhiên xuất thủ với ba vị Ly sơn trưởng lão.

Chuyện biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người ứng phó không kịp, kinh ngạc im lặng.

Thu Sơn Gia chủ từ trong tay áo lấy ra khăn tay, lau máu của Tiểu Tùng Cung dính ở trên tay, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Trường Sinh tông Khương trưởng lão nhìn hắn run giọng hỏi: "Ngươi... Điên rồi?"

Thu Sơn Gia chủ nhìn hắn nói: "Trưởng lão, theo ta xuống núi được không?"

Khương trưởng lão hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, tức giận không giải thích được, nghe lời này, chuẩn bị lớn tiếng tiếp tục quát hỏi, bỗng nhiên tỉnh ra. Vô luận Thu Sơn Gia chủ muốn làm cái gì, nhưng lúc này ba tên Ly sơn trưởng lão cũng đã bị bọn hắn đánh lén, nếu như mình muốn làm gì, nói không chừng một khắc sau đối phương sẽ ra tay với mình.

Tựa như rất nhiều cường giả thiên nam, dĩ vãng Khương trưởng lão ấn tượng rất bình thường đối với vị Thu Sơn Gia chủ này, thậm chí lén giễu cợt, nghĩ thầm nếu không phải có Thu Sơn Quân, ai sẽ để ý một người vô năng như vậy. Nhưng hiện tại hắn hiểu , người này làm sao có thể là kẻ vô năng.

Mặc dù hắn vẫn không rõ tại sao Thu Sơn gia bỗng nhiên làm khó dễ, ít nhất thấy rất rõ ràng, Thu Sơn Gia chủ mạnh cỡ bao nhiêu —— phải biết rằng coi như là đánh lén, có thể hời hợt như thế, dễ dàng đem Tiểu Tùng Cung trưởng lão trực tiếp một chưởng phế bỏ, người có thực lực như vậy trên đại lục cũng không phải quá nhiều.

Huống chi, bên người Thu Sơn Gia chủ còn có vị cung phụng cảnh giới giống như trước sâu không lường được!

Khương trưởng lão suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, không nói hai lời, đi tới sơn đạo, chỉ trong mấy tức, hắn đã biến mất ở trên sơn đạo quanh co của Ly sơn, đi không chút do dự!

Đỉnh núi lúc này trở nên hỗn loạn, Ly sơn đệ tử theo Tiểu Tùng Cung ba vị trưởng lão xông vào chủ phong, bởi vì sư trưởng bị đánh lén trọng thương mà tức giận, phần nhiều lại là ngơ ngẩn luống cuống.

"Chúng ta cũng nên đi." Thu Sơn Gia chủ không để ý đến Ly sơn đệ tử bi phẫn nhìn mình chằm chằm, bình tĩnh nói.

Thu Sơn gia cung phụng đi tới bên cạnh hắn, nhận lấy khăn tay nhuốm máu hắn đưa tới nhét vào trong tay áo, sau đó cùng nhau đi tới chân núi.

Toàn bộ quá trình, Thu Sơn Gia chủ không xoay người nhìn Thu Sơn Quân một cái, cho dù lúc đi cũng không nhìn.

Gió mát doanh nhiễu, thân ảnh đã không còn.

Trên thạch bình ở đỉnh Ly sơn chủ phong, chỉ còn lại chút ít vết máu.

Thu Sơn Quân nhìn sơn đạo phương hướng, trầm mặc không nói.

Về Thu Sơn gia, hắn từ lúc còn rất nhỏ, đã có một số việc nghĩ mãi mà không rõ.

Vị lão cung phụng kia, trên thực tế là Tam thúc tổ của hắn. Thế gia môn phiệt, từ trước đến giờ đều lấy thực lực vi tôn. Hắn thủy chung không rõ, vì sao Tam thúc tổ cảnh giới đã tới Tụ Tinh cảnh đỉnh phong, không trở thành Thu Sơn Gia chủ, ngược lại là phụ thân của hắn khắp mọi mặt cũng rất bình thường trở thành Thu Sơn Gia chủ, hắn vốn tưởng rằng chuyện này liên quan tới chân long huyết mạch của mình, nhưng thời khắc trước đó, nhìn phụ thân xuất thủ, nhìn Tam thúc tổ kính cẩn mà trầm mặc từ trong tay phụ thân nhận lấy chiếc khăn tay dính máu, hắn mới chân chính hiểu rõ. Chẳng qua là, hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao phụ thân phải làm như vậy.

...

...

Một chiếc xe cao quý chí cực từ dưới chân Ly sơn đi tới Thu sơn.

Kéo xe chính là long huyết mã, trong xe có chứa giao huyết tửu, tấm thảm làm bằng lông thỏ yêu.

Ngồi trong xe tự nhiên là Thu Sơn Gia chủ cùng vị cung phụng kia.

"Chuyện mưu đoạt Ly Sơn kiếm tông, bây giờ nhìn lại, vẫn còn có chút nóng vội, lần này tổn thất sẽ có chút lớn."

Thu Sơn Gia chủ cách cửa sổ xe, nhìn Ly sơn trong mây mù như ẩn như hiện nói, tựa như lúc trước người đánh lén Tiểu Tùng Cung ở đỉnh núi cũng không phải là hắn, để cho chuyện lần này thất bại cũng không phải là hắn.

Cung phụng mỉm cười nói: "Không biết Khương trưởng lão về Trường Sinh tông sẽ nói như thế nào."

Thu Sơn Gia chủ lộ ra nụ cười giễu cợt: "Mười mấy năm trước Tô tiên sinh đã giết một lần, Trường Sinh tông cũng đã phế đi, vô luận hắn nói như thế nào, chẳng lẽ Trường Sinh tông còn dám hướng Thu Sơn ta tuyên chiến hay sao?"

Cung phụng vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hỏi: "Nhưng nương nương... Bên kia làm sao giải thích?"

Thu Sơn Gia chủ chau mày, nói: "Nương nương nhân từ, cũng không thể buộc ta giết chết con của mình... Đúng vậy, đây chính là con trai của ta, ta cũng không lợi hại giống như nương nương được."

Hắn không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, cảm khái nói: "Trải qua chuyện Chu viên, con ta lại có tiến bộ, lại có thể nghĩ ra thủ đoạn quyết tuyệt đến thế."

Dùng tánh mạng của mình uy hiếp cha mình, vô luận đánh giá như thế nào, chuyện này cũng rất quyết tuyệt.

Tựa như Thu Sơn Gia chủ ban đầu chuẩn bị dùng danh phận phụ tử áp bách Thu Sơn Quân, cũng rất quyết tuyệt.

Chẳng qua hài tử còn quyết tuyệt hơn lão tử của mình.

"Hắn tuyệt tình hơn ta, cho nên ta không thể buộc hắn giúp ta, dĩ nhiên ta không thể làm gì khác đành phải giúp hắn."

"Chẳng qua là không biết Thu Sơn hắn lúc nào có thể suy nghĩ rõ ràng điểm này."

"Không cần suy nghĩ rõ ràng, chỉ cần làm là tốt rồi, quyết tuyệt tựa như hắn, đây là khí chất cần có của người làm đại sự, mặc dù chuyện này không khỏi công bố một sự thực làm ta có chút không vui."

"Sự thực gì?"

"Ta yêu hắn hơn hắn yêu ta."

Nói xong câu đó, Thu Sơn Gia chủ an tĩnh một lát, sau đó mỉm cười lắc đầu, nói: "... Nhưng giữa phụ tử, không phải từ trước đến giờ đều như vậy hay sao?"