Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 45: Danh kiếm phong lưu




Kiếm đạo tu đương nhiên là kiếm. Kiếm dĩ nhiên cực kỳ quan trọng. Chẳng qua là... thật sự quan trọng đến vậy hay sao? Trừ chuyện ảnh hưởng tới chiến lực, chẳng lẽ thật có thể ảnh hưởng tới cảnh giới tu vi của người dùng kiếm ư?

Thanh kiếm hiện tại trong tay Tô Ly, xuất xứ từ tiệm thợ rèn trong trấn nhỏ dưới Ly sơn, do thợ rèn La Đại Căn cũng không có danh tiếng gì đích thân chế tạo, hao tổn mấy đồng tiền bạc, tốn thời gian nửa ngày, đi theo hắn đã hơn hai mươi năm. Cầm lấy thanh trường kiếm bình thường thấy thế nào đều không thể gọi là thần binh lợi khí này, hắn vẫn là người đứng đầu kiếm đạo trên thế gian, trước mũi kiếm mọi kẻ đều phải tránh lui, không lâu trước còn mới vừa chém giết một vị Ma Tướng.

Cũng chính bởi vì thanh kiếm bình thường tầm thường này của hắn, thái độ Ly Sơn kiếm tông đối với kiếm khí phản phác quy chân đã dâng lên thành phong trào, Thần Quốc Thất Luật cùng với các đệ tử trẻ tuổi khác từ lòng ngưỡng mộ đối với Tiểu sư thúc tổ, rối rít noi theo. Thu Sơn Quân rõ ràng có một thanh Long Lân Kiếm vô cùng nổi tiếng, nhưng đi lại đại lục thậm chí trong chiến đấu với Ma tộc cường giả tranh đoạt chìa khóa Chu viên, hắn chỉ dùng một thanh trường kiếm phổ thông, thanh kiếm kia giống như trước xuất xứ từ tiểu trấn phía dưới Ly sơn, giống như trước xuất xứ từ tiệm thợ rèn kia, giống như trước chỉ tốn vài đồng tiền bạc, Quan Phi Bạch cũng như thế. Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Thu Sơn Quân cùng Quan Phi Bạch ở cường giả thế hệ trẻ trên đại lục, tay cầm thanh cương kiếm tầm thường, cũng vẫn trong Thần Quốc Luật

"Hạng người có chút ngu muội ngoan cố có thể không hiểu điểm này." Hắc Bào nhẹ nhàng lau đi vài bông tuyết trên phương bàn, nhìn Tô Ly bình tĩnh nói: "Nhưng ta hiểu được, chỉ cần ngươi không tìm ra thanh kiếm kia, như vậy vô luận là thanh Sát Thu trong Hòe viện, hay là thanh kiếm tầm thường trong tay ngươi, đối với ngươi mà nói cũng không có bất kỳ khác biệt."

"Đúng vậy." Tô Ly trầm mặc một lát, nói: "Ta quả thật thiếu một thanh kiếm, ta cũng vẫn luôn tìm kiếm thanh kiếm đó."

Rất nhiều năm trước, hắn được sư phụ từ quê quán dẫn tới Ly sơn, đi qua sơn đạo dài dòng hơn mười dặm, tiến nhập sơn môn, trở thành nội môn đệ tử Ly Sơn kiếm tông, hắn dùng thời gian rất ngắn đã nắm giữ Ly Sơn kiếm tông tổng quyết, thiên phú ở trên kiếm đạo từ từ triển lộ, nhận được tất cả sư huynh sư tỷ thương yêu cùng với các sư điệt kính sợ, nhưng hắn vẫn không có kiếm của mình.

Thời điểm kiếm đường phân kiếm ở Hồng Thạch Phong, hắn không lựa chọn, thời điểm mỗi ngày luyện kiếm, thời điểm cùng các sư huynh nghĩ chiêu, hắn đều dùng một thanh kiếm gỗ. Các sư huynh hỏi hắn sao không chịu chọn kiếm, hắn nói mình không thích mấy thanh kiếm trong kiếm đường, thật ra ở trong lòng hắn còn có một câu —— những thanh kiếm này đều không thích chính mình, đều ẩn núp chính mình.

Thời gian trôi qua suốt một năm, hắn hoàn thành học tập kiếm pháp trụ cột, gần tiếp cận kiếm đạo chân nghĩa, cuối cùng đã có tư cách tiến vào đỉnh núi, đi vào động phủ của sư phụ. Sư phụ của hắn là Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông, tuyệt thế cường giả kiếm đạo mà toàn bộ đại lục công nhận. Nhưng hắn hoàn toàn không nghe sư phụ nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm thanh kiếm treo trên tường phía sau sư phụ.

Thanh kiếm kia có vỏ màu đen nhánh, không biết dùng tài liệu gì để chế tạo, kiếm ở trong vỏ, cũng không thấy hình dáng, nhưng không biết tại sao, hắn nhìn thanh kiếm kia lại cảm thấy vui mừng, cao hứng, muốn khua tay múa chân, muốn lấy nó ôm vào trong ngực, ôm nó mà ngủ, thậm chí đi tắm, làm hắn càng cao hứng chính là thanh kiếm kia ở trong vỏ phát ra tiếng nhẹ kêu dễ nghe mà nhu hòa, tựa như đáp lại sự vui mừng của hắn, đồng thời biểu đạt thiện ý của mình.

Ngay lúc đó Tô Ly tự nhiên không biết, thanh kiếm này chính là Chưởng môn bội kiếm của Ly Sơn kiếm tông, ở trong Bách Khí bảng xếp trong mười thứ hạng đầu Già Thiên danh kiếm.

Ly Sơn kiếm tông Chưởng môn có chút kinh ngạc, bội kiếm của hắn là một thanh hung kiếm tuyệt thế, sắc bén vô song, lạnh lùng chí cực, đoạn tình tuyệt tính, vì sao hôm nay lại phát ra kiếm ngân mềm nhẹ như thế, tại sao đối với tiểu nam hài này ôn nhu đến thế? Chuyện này ý vị như thế nào? Sau đó hắn nở nụ cười, bởi vì Tô Ly là đệ tử duy nhất của hắn, thanh kiếm này đương nhiên chính là muốn truyền xuống , hôm nay xem ra, người kiếm không ghét nhau, thật vô cùng tốt.

Vào ngày hôm đó, Tô Ly được sư phụ hứa hẹn tương lai sẽ truyền lại thanh kiếm này cho mình, chuyện này làm cho hắn cao hứng phi thường, cho tới khi sư phụ vì chuyện năm ngoái hắn ba mươi bảy lần không tuân theo môn quy đánh vào mông hắn, muốn hắn sao chép kiếm phổ năm trăm lần, hắn cực kỳ hiếm thấy không có cãi lại nửa lời.

Tiếp theo sau đó. . . sư phụ của hắn vào Chu viên. Sau đó, cũng không có sau đó . Sư phụ của hắn không trở lại. Thanh kiếm kia cũng không trở lại. Tô Ly ở đỉnh Ly sơn khóc ba ngày ba đêm, sau đó ngây người bảy ngày bảy đêm, mới tỉnh táo lại, một lần nữa vùi đầu vào tu hành kiếm đạo, chẳng qua lần này các sư huynh sư tỷ phát hiện, bên hông của hắn có thêm một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia xuất xứ tiểu trấn dưới chân Ly sơn, xuất xứ từ một tiệm rèn bình thường, trong tay một vị thợ rèn không nổi tiếng, cũng chính là từ tay gia gia vị thợ rèn La Đại Căn hiện tại.

Xuân đi thu đến, năm tháng dần trôi, Tô Ly kiếm đạo tiểu thành, rời Ly sơn mà tới Chu viên.

Kế tiếp mấy chục năm, cứ cách mười năm hắn sẽ vào Chu viên một lần, tự nhiên cũng đồng nghĩa, mấy chục năm này, quyền khống chế Chu viên thủy chung đều ở trong tay loài người, Ma tộc thủy chung không cách nào chạm tới, sở dĩ như vậy, cũng bởi vì hắn muốn vào Chu viên, ai có thể cướp được chìa khóa Chu viên dưới kiếm của hắn?

Hắn có hai mục đích tiến vào Chu viên, đầu tiên hắn muốn xác nhận sinh tử của Chu Độc Phu, nếu như vị dưới tinh không đệ nhất cường giả kia đã chết, tự nhiên xong hết mọi chuyện, nếu như đối phương còn sống, hắn muốn biết mình cùng đối phương chênh lệch bao nhiêu, chính mình đang tại Thông U thượng cảnh còn cần bao nhiêu thời gian mới có thể chiến thắng người này.

Tiếp theo, hắn muốn tìm ra thanh kiếm đã biến mất ở Chu viên. Có lẽ là tinh không chưa bao giờ cô phụ con người, hoặc là thanh Già Thiên danh kiếm kia cảm nhận được sự tưởng niệm của hắn, thời điểm lần cuối cùng tiến vào Chu viên, Tô Ly lại trong rừng rậm bên cạnh bờ sông, phát hiện ra nó, đồng thời thanh kiếm này đã trở thành thanh kiếm đầu tiên, cũng là thanh kiếm duy nhất được người tìm được ở Chu viên.

Nhưng kiếm ý của thanh kiếm kia đã hoàn toàn biến mất, lưu lại chỉ có thân kiếm, mặc dù chất liệu của thanh kiếm này là trân quý bảo vật khó tìm trên thế gian này, nhưng cũng đã không còn là thanh kiếm năm đó.

Danh kiếm như trước, chẳng qua phong lưu đã không còn.

Tô Ly ở bờ suối trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng mới tiếp nhận sự thật này.

Kiếm vẫn còn, kiếm ý đã mất, thì ra sư phụ... thật đã mất.

Mang theo thanh kiếm đã mất đi linh hồn, Tô Ly rời khỏi Chu viên, đi Vấn Thủy Đường gia, tìm được Đường lão thái gia năm đó thỉnh thoảng còn có thể nguyện ý tự mình xuất thủ, hi vọng hắn có thể nghĩ ra phương pháp cứu sống thanh kiếm này. Đường lão thái gia thân phận thế nào, làm sao để ý tới yêu cầu gần như ngu ngốc của một gã Nhị đại đệ tử Ly Sơn kiếm tông, để ý cũng không để ý. Tô Ly chỉ làm một việc. Hắn đứng ở trên thạch bá ẩn vào thâm sơn của Vấn Thủy Đường gia, dùng một đêm thời gian, từ Thông U thượng cảnh liên tiếp phá cảnh, đi tới Tụ Tinh cảnh đỉnh phong.

Là người giàu có nhất trên đại lục, chuyện Đường lão thái gia am hiểu nhất tình chính là nhận biết hàng hóa, hắn biết Tô Ly đang hướng chính mình biểu diễn giá trị, hắn thừa nhận Tô Ly tuyệt đối có giá trị như thế, cho nên hắn không chút do dự thay đổi chủ ý, bắt đầu thu mua tài liệu trân quý khắp nơi, cố gắng dựa theo yêu cầu của hắn đem thanh danh kiếm kia cứu sống.

Đáng tiếc chính là, cho dù là Vấn Thủy Đường gia, cũng không có cách nào làm được yêu cầu của Tô Ly.

Hồi ức đến đây chấm dứt, bởi vì chuyện đã xảy ra sau đó, cho dù là hắn từ trước đến giờ tiêu sái phóng khoáng, hoặc là nói da mặt cực dày, cũng cảm thấy có chút lúng túng.

Hắn nhìn phiến âm ảnh trong bầu trời đêm, cảm giác ý chí sâu không lường được của Ma Quân, châm chọc nghĩ tới, nếu thanh kiếm kia có thể phục hồi, lúc này được ta nắm trong tay, ngươi còn cần gì tiếc nuối?

Trong bầu trời phiến âm ảnh càng ngày càng thấp, dường như muốn cùng thảo nguyên xa xôi chạm vào nhau.

Trần Trường Sinh nắm Hoàng Chỉ tán, nhìn hình ảnh này, còn có ý tứ lạnh lùng tĩnh mịch trong ánh mắt của đám yêu thú kinh khủng trong thú triều, không biết nguyên nhân tại sao.

Hắn không biết phiến âm ảnh trong bầu trời này là hình chiếu của đại bằng. Hắn không biết, con đã đại bằng nửa bước bước vào thần thánh lĩnh vực này, là tọa kỵ của Chu Độc Phu năm đó. Hắn càng không biết đạo kiếm ý kia trở về Hoàng Chỉ tán, ý nghĩa kiếm trì lúc nào cũng có thể xuất hiện, đối với đại bằng cực kỳ đáng sợ này mà nói, là hình thức khiêu khích thế nào.

Nam Khách tóc đen xõa trên vai, bị nước mưa làm ướt nhẹp, lộ vẻ cực kỳ xốc xếch. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, hờ hững trong mắt sớm bị tức giận thay thế, lúc trước giao thủ, mặc dù cách cự ly hơn trăm trượng, đạo kiếm ý bén nhọn kia vẫn thương tổn tới nàng, nàng không rõ, vì sao đạo kiếm ý kia tiến vào Hoàng Chỉ tán lại trở nên đáng sợ như thế.

"Kiếm ý cường đại hơn nữa thì như thế nào? Ngươi không hiểu kiếm pháp, chỉ bằng kiếm ý, có thể chống đỡ bao lâu "

Nghe thanh âm của Ma tộc tiểu cô nương, Trần Trường Sinh vốn định nói gì, nhưng cuối cùng cũng không nói, hắn không có cách nào giải quyết vấn đề này, hơn nữa trên thực tế cho dù hắn giải quyết được vấn đề kiếm ý tiêu hao, cũng không có cách nào giải quyết thú triều như biển cả quanh lăng mộ.

Một tiếng thanh tiếu tức giận vang lên, thần đạo gió rét lóe sáng, làn váy ướt tung bay, nước mưa chếch đi, Nam Khách giơ kiếm chém xuống.

Hai đạo kiếm quang từ kiếm phong của Nam Thập Tự Kiếm bắn ra, tựa như hai đạo tinh hà, theo thần đạo thẳng tắp, chém về phía Trần Trường Sinh.

Trần Trường Sinh giơ Hoàng Chỉ tán đón chào, mấy trăm đạo phong kiếm nhỏ bé sinh ra ở trên mặt tán, cùng với thanh âm cắt đứt khúc khích vang lên, kiếm ý bén nhọn khó có thể tưởng tượng trực tiếp đem hai đạo tinh hà chặt đứt, sau đó trong nháy mắt cắt vỡ thành vô số mảnh nhỏ, trên thạch đài trước cửa chính lăng mộ khắp nơi đều là điểm điểm tinh quang, trôi nổi tựa như đại dương đom đóm.

Đúng lúc này, một tiếng đàn vang lên.

Mặt đất phía dưới thần đạo sớm bị mưa sa làm ướt nhẹp, lão giả kia khoanh chân ngồi trong nước mưa, đàn cổ đặt lên trên gối, hắn cúi đầu chuyên chú tấu một thủ khúc.

Lão giả là Trưởng lão Chúc Âm vu, am hiểu nhất chính là tinh thần công kích, tiếng đàn róc rách như nước không biết ẩn giấu hung hiểm cỡ nào, nước mưa từ thiên không rơi xuống, cùng ngón tay già nua của hắn cùng nhau gõ khuấy dây đàn, sau đó bị dây đàn rung động chấn thành một mảnh hơi nước, cùng với tiếng đàn hoặc dồn dập hoặc réo rắt, trong hơi nước loáng thoáng xuất hiện một chút vật thể.

Đây cũng không phải sự vật chân thật tồn tại, mà là thần niệm cường đại, tựa như sơn quỷ, tựa như vu hổ, chợt rời khỏi đàn cổ trên gối của lão giả, như cơn lốc, đi tới trên bệ đá, không có thổi tan phiến mảnh nhỏ tinh quang như đom đóm, nhưng cực kỳ quỷ bí tránh né Hoàng Chỉ tán, hóa thành mấy luồng gió lạnh, rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh.