Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 94: Thiếu niên đơn giản




Lương Hồng Trang vẻ mặt khẽ run lên, đuôi lông mày thanh mảnh được tô vẽ cẩn thận vén lên phía trước——viện trưởng trẻ tuổi nhất của Quốc Giáo học viện, đối tượng mà Quốc Giáo trọng điểm bồi dưỡng, vãn bối mà Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa chủ giáo thiên vị nhất, thì ra chính là thiếu niên này —— hắn biết Trần Trường Sinh, nếu không cũng không thể đoán được, chẳng qua hắn có một chút ít chuyện, tỷ như: Trần Trường Sinh mười sáu tuổi đã bước vào Thông U thượng cảnh, ngay cả vị đường huynh vô cùng không thân cận cũng cảm thấy khó có thể tin, hắn cũng rất bội phục, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ một kiếm lúc trước của Trần Trường Sinh.

Thế nhân đều biết, thiên phú của Trần Trường Sinh là ở tu hành, là ở đọc một lượt Đạo Tàng bốn chữ này ẩn giấu nghị lực, chăm chỉ cùng với ngộ tính, nhưng huyết mạch thiên phú của hắn rất bình thường, căn bản không cách nào sánh với Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung, Lạc Lạc Điện hạ, như vậy một kiếm này của hắn làm sao có thể vượt qua ngưỡng cửa chắn giữa Thông U cảnh cùng Tụ Tinh cảnh, trực tiếp phá tinh vực của hắn?

Chẳng lẽ trước lúc hắn xuất kiếm cũng đã nhìn thấu được quần áo khiêu vũ của mình? Lương Hồng Trang nhìn về Tô Ly —— tinh vực của Tụ Tinh cảnh nhìn như hoàn mỹ, cuối cùng không phải hoàn mỹ chân chánh, nhưng cũng chỉ có đại cường giả tầng cấp như Tô Ly mới có thể khám phá ra, nhưng lúc trước Tô Ly vẫn không lên tiếng, thậm chí ánh mắt cũng vẫn rơi vào trên thân kiếm của Trần Trường Sinh, không có rơi vào trên người của mình.

"Ngươi dùng là... Rốt cuộc là loại kiếm gì?"

Lương Hồng Trang nhìn đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh, lông mày nhỏ nhắn càng nhếch cao hơn, càng phát ra yêu mỵ khó tả. Trần Trường Sinh không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, thời điểm Tô Ly dạy kiếm, nói rất rõ ràng, kiếm pháp này hẳn có thể coi là phạm trù của Tuệ Kiếm, nhưng hắn cảm thấy trong đó mơ hồ có khác biệt nào đó.

Tô Ly lúc này cũng đưa ra câu hỏi. Hắn nhìn Trần Trường Sinh, mang theo vẻ mặt không giải thích được cùng nghi ngờ hỏi: "Ngươi thật sự phỏng đoán ?"

Trần Trường Sinh gật đầu, thành thực nói: "Chính là đoán mò thôi."

Tô Ly ánh mắt hơi phát sáng, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, tiếp tục hỏi: "Xác suất?"

Trần Trường Sinh ở trong lòng tính toán một phen, có chút không xác định nói: "Bảy?"

Tô Ly thanh âm đột nhiên biến cao hơn: "Bảy thành?"

Mặc dù là hắn kiếm đạo thiên phú ngạo nhiên đương thời, cũng cảm thấy đáp án này quá mức kinh hãi thế tục, vô luận mấy trăm năm trước hắn ở Ly sơn học kiếm, hay là Thu Sơn Quân ban đầu đi theo hắn học Tuệ Kiếm, cũng không thể nào làm được chuyện này. Đây là chuyện không thể.

Đúng vậy, cho nên không thể nào phát sinh.

Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Ta nói là bảy phần trăm."

Tô Ly nghĩ thầm như thế còn không sai biệt lắm. Nhưng dù như thế, biểu hiện của Trần Trường Sinh cũng đã vượt ra khỏi suy tính của hắn, cảm khái nói: "Đủ rồi, ít nhất đã thoát khỏi phạm trù đoán mò, gần tới phỏng đoán."

Trần Trường Sinh có chút mơ hồ, hỏi: "Đoán mò cùng phỏng đoán có điểm gì bất đồng?"

Tô Ly nói: "Phỏng đoán cần có chỗ dựa, đoán mò chính là làm bừa, dĩ nhiên bất đồng."

Trần Trường Sinh nghĩ tới cảm giác trước khi xuất kiếm, bỗng nhiên có chút không rõ ràng lắm, mình rốt cuộc là phỏng đoán hay là đoán mò.

Một kiếm này của hắn phần nhiều cũng không phải là tính toán, mà là trực giác.

Trực giác, thường thường chính là phản ứng sinh ra tương tự bản năng sau khi tính toán phân tích quá nhiều.

Hắn mơ hồ cảm giác một kiếm kia, phá giải Lương Hồng Trang vũ y, cùng Tuệ Kiếm mà Tô Ly dạy hắn có chút khác biệt rất nhỏ, nhưng không biết loại khác biệt này rốt cuộc là gì.

Lương Hồng Trang đứng cách hơn mười trượng, nhìn hai người nói chuyện với nhau, bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo tàn trang tràn đầy giễu cợt: "Câu chuyện hàn huyên này đã đủ chưa?”

Tô Ly nhìn hắn nói: "Ngươi muốn hàn huyên ư? Vậy thì lên đi."

Lương Hồng Trang ngơ ngẩn, không ngờ mình nghe được câu trả lời như vậy, trầm mặc một chút, nhưng lại thật sự gia nhập trận hàn huyên này.

Bởi vì hắn có mấy lời muốn nói, sẽ nói với Trần Trường Sinh, về phần Tô Ly, hắn không có chuyện gì để nói .

Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở phía bắc Thiên Lương quận? Tại sao lại đi cùng với tên ma đầu này? Tại sao muốn giúp hắn?"

Tô Ly mà Trần Trường Sinh ở kinh đô nghe được cùng với trong ấn tượng đại đa số thời điểm chính là hình tượng Ly sơn Tiểu sư thúc thế ngoại cao nhân, lần này đồng hành vạn dặm, hắn phát hiện loại ấn tượng này cũng không chính xác, hoặc có thể nói không đủ để hình dung, bản thân Tô Ly cũng thừa nhận đã giết rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người trực tiếp chỉ trích Tô Ly là ma đầu như thế.

"Bao nhiêu người bị hắn giết ngươi có biết không? Kiếm của hắn bị huyết tẩy qua bao nhiêu lần, mới sắc bén như thế, ngươi biết không?" Lương Hồng Trang nhìn Trần Trường Sinh trào phúng nói: "Người giết nhiều người đến vậy, sớm nên chết đi, nhưng kết quả hắn vẫn không chết, thiên đạo tuần hoàn, báo ứng chỉ đến chậm mà thôi, đến hôm nay, hắn cuối cùng phải nghênh đón tử vong, nhưng ngươi lại bảo vệ cho hắn?"

Trần Trường Sinh không nói gì, bởi vì không biết nên nói điều gì.

Lương Hồng Trang đưa tay sửa sang lại quần áo khiêu vũ, lần nữa đi tới, nói: "Hắn là Nam nhân, ngươi là Chu nhân, Chu nhân bị hắn giết nhiều như vậy, ngươi có đạo lý gì để giúp hắn?"

Chuyện này nhìn như không phải vấn đề, trên thực tế cẩn thận suy nghĩ, đúng là một vấn đề.

Ở trên cánh đồng tuyết, Trần Trường Sinh cõng Tô Ly chạy trốn, có thể nói là báo ân cứu mệnh của hắn, hơn nữa cũng chỉ có Tô Ly mới có thể giúp hắn trở về, nhưng hiện tại, đã qua vạn dặm cánh đồng tuyết, ân cứu mạng dù nhiều tới đâu cũng đã báo xong. Hiện tại đã trở lại Đại Chu cảnh nội, hắn hoàn toàn có thể an toàn rời đi —— Ly sơn bởi vì Tô Ly mà mạnh mẽ, người trong Quốc Giáo lại là bởi vì Quốc Giáo mà mạnh mẽ, hiện tại Tô Ly như hùng sư gặp nạn, mà chỉ cần Quốc Giáo còn không bị tiêu diệt, lấy thân phận Quốc Giáo học viện viện trưởng của Trần Trường Sinh, lấy trong truyền thuyết Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa chủ giáo thưởng thức đối với hắn, ai dám như thế nào đối với hắn? Chỉ cần hắn nguyện ý rời đi, vô luận Tiết Hà, Lương Hồng Trang hay các cường giả sau này sẽ tới, cũng sẽ tận tình đưa hắn về kinh.

Vô luận từ góc độ nào đánh giá, hắn cũng không có đạo lý tiếp tục đứng ở bên người Tô Ly.

Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly một cái.

Tô Ly thần tình lạnh nhạt, không nói gì, bởi vì đây cũng là vấn đề hắn muốn hiểu rõ, chẳng qua hắn không hỏi, Trần Trường Sinh tự nhiên cũng không nói.

Hiện tại Lương Hồng Trang đã hỏi, hắn muốn nghe xem đáp án của Trần Trường Sinh đến tột cùng là cái gì.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Ta từ Chu viên không biết tại sao lại đến trước Tuyết Lão thành."

Lương Hồng Trang khẽ nhíu mày, không ngờ lại là như thế.

"Thời điểm ở trong Chu viên, ta nghĩ mình phải chết, sau khi ta rời đi Chu viên, thấy Tuyết Lão thành, cũng cho là mình sẽ chết, sau đó... Tô Ly tiền bối đã cứu ta, hơn nữa ta nghĩ tiền bối bị Ma tộc bày ra trận địa vây giết, hoặc là cùng âm mưu mà ta gặp phải ở Chu viên cũng có quan hệ, được rồi... Thật ra không phức tạp như thế... Đạo lý thật ra rất đơn giản, tiền bối đã cứu ta, ta tự nhiên không thể chứng kiến hắn chết đi." Trần Trường Sinh nhìn Lương Hồng Trang thật tình giải thích.

Tô Ly nói: "Vạn dặm cánh đồng tuyết cùng đao của Tiết Hà, mạng của ngươi cũng đã được trả sạch rồi."

"Tiền bối, không thể nào tính như thế được, nói đúng ra, tánh mạng chuyện này không có cách nào tính được ." Trần Trường Sinh minh xác tâm ý của mình, câu văn cũng trở nên lưu loát: "Đối với ngài mà nói, chẳng qua chỉ cứu ta một mạng, nhưng đối với ta mà nói, mạng này chính là tất cả của ta."

Tô Ly cùng Lương Hồng Trang đã hiểu được ý tứ của những lời này, chẳng qua là sống nhiều năm ở trong thế giới tu hành, cả người đều phủ bụi, rất khó tiếp nhận loại đạo lý này.

Tô Ly lắc đầu nói: "Ta cho rằng ngươi đã không còn nợ ta cái gì."

Trần Trường Sinh nói: "Ta không cho là như vậy."

Tô Ly giật mình. Hắn biết rõ, Trần Trường Sinh không phải người hâm mộ của mình, cũng không có hứng thú tương đầu gì với mình, càng chưa nói tới cái gì bạn vong niên, cho nên mới tò mò tại sao Trần Trường Sinh vẫn không rời đi, đến giờ này khắc này, mới biết được, thì ra cũng là bởi vì một cái đạo lý đơn giản như vậy, dĩ nhiên, người có thể kiên trì loại đạo lý này, thật sự không đơn giản.

"Một mạng trong mắt người ngoài, trên thực tế là tất cả của ngươi... Vậy ngươi chuẩn bị trả lại ta như thế nào? Chẳng lẽ ngươi định cả đời canh giữ ở bên cạnh ta, làm trâu làm ngựa cho ta?"

Tô Ly nhìn hắn châm chọc nói, nhưng ánh mắt có chút ôn hòa .

Trần Trường Sinh hơi quẫn nói: "Cũng không cần như thế đi?"

Tô Ly nở nụ cười, Lương Hồng Trang cũng nở nụ cười, một người vui mừng, một người cười nhạo, ý tứ riêng mình bất đồng.

"Cho dù thật sự tính toán, cứu nhau một lần có thể xí xóa, ta cũng không cho rằng mình đã trả hết nợ."

Trần Trường Sinh nhìn Lương Hồng Trang nói: "Ta muốn trả lại ân cứu mạng, cho nên ta muốn xác nhận tiền bối thật sự an toàn, tánh mạng không ngại, mới có thể rời đi, tựa như một bệnh nhân hấp hối ở trong nước, ngươi đem hắn từ trong sông cứu lên, nhưng không để ý tới hắn hấp hối sắp chết, cứ như vậy rời đi, làm sao có thể coi như ngươi đã cứu hắn chứ?"

Lương Hồng Trang suy nghĩ một chút, nói: "Có đạo lý."

Trần Trường Sinh nói: "Đa tạ... các hạ đã hiểu."

Nhìn dung nhan xinh đẹp như nữ tử của Lương Hồng Trang, quần áo khiêu vũ màu hồng, hắn thật không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào.

Lương Hồng Trang nhìn hắn bình tĩnh nói: "Ta muốn báo thù giết cha, có phải cũng rất có đạo lý hay không?"

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, gật đầu.

Thù giết cha mấy chữ này, là đạo lý không ai có thể cãi lại, là đạo lý cao nhất.

"Ngươi đã kiên trì muốn cứu hắn, ta chỉ có thể giết ngươi."

Lương Hồng Trang nói: "Sau đó nếu Giáo Hoàng đại nhân giáng tội, cùng lắm là chết, ngươi biết ta sẽ không sợ chứ."

Trần Trường Sinh biết đối với người đến báo thù mà nói, một khi quyết định, uy nghiêm của Quốc Giáo cũng không thể thay đổi tâm ý của bọn hắn, nói: "Đã hiểu."

Lương Hồng Trang khí tức càng ngày càng bén nhọn, quần áo khiêu vũ không còn dây lụa nhẹ nhàng phất phới giữa sơn phong, tinh vực càng thêm ổn định cường đại hơn lúc trước.

Hắn nhìn Trần Trường Sinh mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi còn có lời cuối cùng gì muốn nói?"

Trần Trường Sinh thành khẩn nói: "Kính xin các hạ hạ thủ lưu tình."