Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 51: Phong ba thu nhận học sinh (4)




Biệt Thiên Tâm có chút bất ngờ, không nghĩ tới Đường Tam Thập Lục lại thẳng thắn thừa nhận như thế, châm chọc nói: "Mặc dù tác phong làm việc của ngươi không làm cho ta thích, nhưng vẫn coi như thẳng thắn."

Sau đó hắn nhìn về các học sinh kia tự tiếu phi tiếu nói: "Các ngươi cũng nghe được chứ."

Những học sinh trẻ tuổi nhất thời luống cuống, có chút học sinh chuẩn bị dự thi nhưng chưa kịp nộp đơn thừa dịp không ai chú ý, vội vã rời khỏi đám người, các học sinh đã nộp đơn xong thì sắc mặt tái nhợt, rất hối hận, có thiếu niên có chút khẩn trương nhìn Trần Trường Sinh, lắp ba lắp bắp nói: "Ngài... Người xem... Ta vừa rồi đã nộp đơn... Có thể rút lại hay không?"

"Dĩ nhiên có thể rút." Đường Tam Thập Lục nghe được thanh âm của thiếu niên kia, không có quay đầu đi, mà tiếp tục quan sát ánh mắt Biệt Thiên Tâm, nói: "Nhưng mà, người rút đơn lúc này, sẽ không còn cơ hội tiến vào Quốc Giáo học viện nữa."

Sau đó hắn nhướng lông mày, cười nói: "Mà phàm là học sinh Quốc Giáo học viện ta, ta lấy nhân cách của Giáo Hoàng đại nhân để thề, bọn họ tuyệt sẽ không vì nghênh đón chư viện khiêu chiến mà chịu bất kỳ ảnh hưởng."

Nghe lời này, mấy học sinh tuổi trẻ đang chuẩn bị đi lấy lại đơn của mình nhất thời dừng lại bên bàn, Quốc Giáo học viện lại dùng danh nghĩa của Giáo Hoàng Bệ Hạ để thề? Hơn nữa biểu hiện của người này thoải mái như thế, chẳng lẽ nói, chuyện cũng không như người kia nói?

Biệt Thiên Tâm cười lạnh nói: "Đao kiếm không có mắt, ngươi làm sao dám bảo đảm chứ? Hay nói ngươi lại định giở trò khôn vặt gì?"

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn châm chọc: "Loại người không có đại trí tuệ như ngươi, tự nhiên dễ dàng đem mọi chuyện nghĩ thành khôn vặt."

Nếu quả thật chính là khôn vặt, như vậy lúc trước trước mặt mọi người nói Quốc Giáo học viện thu nhận học sinh là có tư tâm, hắn hoàn toàn có thể phủ nhận như chém đinh chặt sắt, về phần lừa gạt để các học sinh này tiến vào Quốc Giáo học viện, kế tiếp phát sinh chuyện gì, hoàn toàn có thể nói sau, nhưng hắn không làm vậy, mà ở ngay trước mặt của mọi người thừa nhận Quốc Giáo học viện chiêu tân sinh, đương nhiên muốn đại biểu Quốc Giáo học viện tham gia chư viện luyện tập võ nghệ.

Đối mặt công kích rất khó giải thích như vậy, thẳng thắn thường thường chính là vũ khí có lực lượng nhất, đây chính là quân tử đại trí tuệ.

Sự thật chứng minh, rất nhiều người nguyện ý tiếp nhận loại thẳng thắn này, có chút học sinh trẻ tuổi trải qua mấy phen suy nghĩ, vẫn là từ Trần Trường Sinh nơi đó thu hồi đơn gia nhập, nhưng càng nhiều học sinh lại là tin vào hứa hẹn của Đường Tam Thập Lục, hoặc là nói không dám chất vấn nhân cách của Giáo Hoàng Bệ Hạ, mặc dù có chút bất an, nhưng vẫn tiếp tục hoàn thành thủ tục ghi danh, ngay sau đó, có không ít người đi tới, gia nhập đội ngũ dự thi Quốc Giáo học viện .

Phát hiện lời của mình không có tạo thành quá nhiều tác dụng, sắc mặt Biệt Thiên Tâm trở nên có chút âm trầm, ngược lại nhìn về Trần Trường Sinh khinh miệt nói: "Nếu như bọn họ sau này không bị lừa gạt, vậy thì cần cảm tạ lời của ta lúc trước, mà ta nghĩ, các ngươi lúc hẳn là rất tức giận, bị ta vạch trần dụng tâm hiểm ác, sau này muốn lợi dụng những học sinh này, sợ rằng muốn phiền toái hơn."

Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục liếc mắt nhìn nhau, thật sự có tức giận.

Quốc Giáo học viện chiêu tân, dĩ nhiên cùng áp lực Thiên Hải gia tạo ra có liên quan, nhưng bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc lợi dụng các học sinh đến từ chư châu quận thậm chí là hương dã này.

Rõ ràng không có tâm tư xấu xa, lại bị người khác chụp mũ như thế, quả thật vô cùng uất ức.

Mà phàm là loại ngôn luận không cần chứng minh thực tế, chỉ cần đẩy người ta vào chỗ xấu xa, cũng không dễ biện bác, cũng làm người ta tức giận nhất.

"Ta biết lúc này các ngươi rất tức giận, nhưng... Các ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi vì các ngươi không phải đối thủ của ta, cho dù lang tể tử nằm ở Quốc Giáo học viện kia, ban đầu cũng chỉ là bại tướng dưới tay của ta mà thôi." Biệt Thiên Tâm nhìn Trần Trường Sinh vẻ mặt hờ hững hỏi: "Ngươi thì sao? Chuẩn bị lúc nào thua ta đây?"

"Không hổ là Biệt Thiên Tâm tính toán tường tận lòng người."

Đường Tam Thập Lục đi tới trước người Trần Trường Sinh, nhìn hắn hỏi: "Ta rất muốn biết, ngươi có thể tính tới kế tiếp ta sẽ làm gì hay không?"

Biệt Thiên Tâm khẽ nhíu mày, có hứng thú nhìn hắn nói: "Ngươi muốn đánh một trận với ta?"

"Ta đánh không lại ngươi." Đường Tam Thập Lục rất thành thực nói.

Biệt Thiên Tâm cảm thấy tâm tình rất khoái trá, cười nói: "Vậy nghĩ đến ngươi đại khái cũng chỉ có thể giễu cợt ta mấy câu, nói chút ít lời uất ức mà thôi."

Đường Tam Thập Lục lắc đầu nói: "Ta chưa bao giờ làm loại chuyện này."

Biệt Thiên Tâm lông mày nhướng cao hơn chút ít, bởi vì hắn quả thật cảm thấy rất hứng thú, rất muốn biết, đối mặt tình huống như thế, thiếu niên này có thể ứng đối như thế nào.

Đường Tam Thập Lục tiến tới trước người của hắn, nhìn hắn rất chân thành nói: "Thao nhĩ mụ bức (Từ này bậy quá nên để nguyên, đại ý như đụ má mày)."

Thanh âm của hắn rất nhẹ, hơn nữa lúc này hiện trường có chút huyên náo, cho nên trừ hắn cùng Trần Trường Sinh ra, chỉ có bản thân Biệt Thiên Tâm có thể nghe rõ.

Biệt Thiên Tâm cho rằng mình không nghe rõ ràng, lông mày càng cao hơn nữa, có chút không giải thích được hỏi: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói... thao nhĩ mụ bức."

Lần này thanh âm của hắn lớn hơn, cho nên có nhiều người nghe được bốn chữ này.

Tiếng nghị luận huyên náo biến mất trong nháy mắt, trước cửa Quốc Giáo học viện trở nên vô cùng an tĩnh, tất cả mọi người nhìn về hắn.

Nhất là các quản sự còn có Thiên Hải gia cao thủ dưới mái che, bọn họ biết thân phận lai lịch của Biệt Thiên Tâm, ánh mắt nhìn Đường Tam Thập Lục càng khiếp sợ tới cực điểm.

Biệt Thiên Tâm sắc mặt càng khó coi tới cực điểm, ánh mắt chợt thô bạo, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn thật tình hỏi: "Không phải là tính toán tường tận lòng người sao? Vậy ngươi có tính ra ta sẽ nói lời này hay không?"

Biệt Thiên Tâm con ngươi hơi co lại, có sát ý sinh ra, thanh âm từ trong kẽ răng rít ra, vô cùng hàn lãnh: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Tai ngươi bị điếc hay sao?" Đường Tam Thập Lục tựa như có chút bất ngờ, nhìn hắn nói: "Lần này ngươi nhất định phải nghe rõ ràng, THAO, NHĨ, MỤ, BỨC."

Trước cửa Quốc Giáo học viện yên lặng như tờ.

Biệt Thiên Tâm giận dữ, ngược lại cười, mỉa mai trên khóe môi toàn bộ biến thành hàn lãnh: "Thì ra ngươi đang muốn chết."

Trần Trường Sinh đi tới trước người Đường Tam Thập Lục, chặn lại tầm mắt của Biệt Thiên Tâm.

Hắn không thích Đường Tam Thập Lục chửi bậy, nhưng nghĩ tới ngữ điệu làm người ta ghét cay ghét đắng của người này lúc trước, không thể không thừa nhận chỉ có ứng đối như Đường Tam Thập Lục mới có tác dụng, nếu nói nhất lực hàng thập hội, ô ngôn phá tuệ tâm, chính là như thế. Hơn nữa Đường Tam Thập Lục thay Quốc Giáo học viện cùng hắn ra mặt, như vậy vô luận nói như thế nào không được, thậm chí cho dù là sai , sẽ rước lấy đại phiền toái cho Quốc Giáo học viện, hắn cũng phải cùng Đường Tam Thập Lục đứng chung một chỗ. Chẳng qua là hắn không có cách nào nói ra những lời dơ bẩn như thế, chẳng qua là bình tĩnh nói: "Lời của hắn cũng là thái độ của ta."

Như vậy, đây chính là thái độ của Quốc Giáo học viện.

Biệt Thiên Tâm tỉnh táo lại, nhưng trở nên càng thêm nguy hiểm, tựa như có một đạo kiếm ý hàn lãnh, sắp sửa phá quần áo lao ra.

Trần Trường Sinh tựa như ngày đó thấy được Quan Bạch ở bên đường, trong mắt xẹt qua một đạo kiếm ý, có chút cảm giác phong mang bức người.

"Thì ra các ngươi đều muốn chết." Biệt Thiên Tâm nhìn hắn bình tĩnh mà nghiêm túc nói.

"Ta không muốn chết." Trần Trường Sinh nói: "Nếu như không phải là ngươi tới trêu chọc chúng ta trước, cục diện cũng sẽ không khó coi như hiện tại."

Biệt Thiên Tâm nhìn Đường Tam Thập Lục, tự tiếu phi tiếu hỏi: "Trước lúc ngươi nói ra bốn chữ về, chẳng lẽ không có nghe qua, mẹ ta là ai ư?"

Nếu là người bình thường, trước đó không biết lai lịch của Biệt Thiên Tâm, nghe được câu này, nhất định sẽ đi hỏi thăm bối cảnh của hắn, nếu như biết lai lịch của hắn, ai dám nói ra những lời thô tục liên quan tới cha mẹ hắn chứ?

Nhưng mà, Đường Tam Thập Lục vốn không phải là người bình thường, trào phúng nói: "Bát Phương Phong Vũ thì to lắm sao?"