Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 119: Chỗ sâu nhất trong bóng đêm có một giọng nói (Thượng)




Trần Trường Sinh mang theo một thân tinh quang đi về phía phiến huyết hải tàn phá.

Xuyên qua áo, tựa như mấy trăm viên tinh thần như ẩn như hiện.

Chu Thông gục trong phế tích nơi đình viện, càng không ngừng nôn ra máu, đã không cách nào đứng lên nữa.

Từ bắt đầu khai chiến, Trình Tuấn đã trốn vào trong bóng tối, nhưng lúc này, cả đình viện đã bị phá hủy, tự nhiên cũng không còn nơi trốn, lộ ra thân hình của hắn.

Là người duy nhất tận mắt chứng kiến cuộc chiến này, đề kỵ thủ lĩnh của Đại Chu triều đã ngẩn ngơ thời gian rất lâu.

Trần Trường Sinh lại thắng? Một thiếu niên trọng thương chưa lành, lại trong chiến đấu chính diện đánh bại Tụ Tinh đỉnh phong Chu Thông đại nhân ư!

Trong trận chiến này, Trần Trường Sinh biểu hiện lực chiến đấu, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn, không, hẳn là vượt khỏi tưởng tượng của toàn bộ thế giới.

Lúc này, Trần Trường Sinh chạy tới trước phế tích, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp ngã.

Ở trong trận chiến liều mạng này, hắn đạt được thắng lợi cuối cùng, cũng theo đó trả giá khó có thể tưởng tượng, chân nguyên trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn. Đáng sợ hơn chính là, trả giá để mạnh mẽ phá cảnh Tụ Tinh, để cho kinh mạch trong cơ thể lần nữa gãy lìa, máu tươi ẩn chứa vô hạn sinh mệnh lực lượng cùng hung hiểm , đang thẩm thấu trong lục phủ ngũ tạng của hắn.

Trong mắt Trình Tuấn bỗng nhiên hiện lên vẻ tàn khốc.

Trần Trường Sinh trong trận chiến này đã biểu hiện thực lực khó có thể tưởng tượng, đến hiện tại hắn cũng không hiểu được rõ ràng, cuối cùng ánh đao kinh diễm mà dữ dằn đến tột cùng là gì, nhưng rất rõ ràng, Trần Trường Sinh hiện tại đã sắp không chịu nổi, hẳn là không có năng lực tiếp tục chiến đấu, cho nên hắn muốn tranh thủ một phen.

Tay phải của hắn nhắc tới trong gió đêm, đưa tới bờ thắt lưng, tùy thời có thể lấy ra pháp khí, chuẩn bị tiến hành đánh lén.

Vừa lúc đó, Trần Trường Sinh quay đầu nhìn hắn một cái.

Ánh mắt rơi xuống, thần thức rơi xuống, tâm ý khẽ động.

Phía trên bầu trời phế tích đình viện vang lên vô số kiếm rít thê lương, ngay sau đó, vô số đạo kiếm quang từ trên trời rơi xuống.

Lúc trước mấy ngàn đạo kiếm quang rời vỏ phá huỷ huyết hải tinh vực của Chu Thông, theo ý niệm của Trần Trường Sinh trở lại nhân gian.

Kiếm ý lành lạnh bao phủ khắp nơi, kiếm rít không âm thanh, vang lên theo chính là thanh âm xuyên thấu, tựa như miếng vải bị đâm.

Trình Tuấn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy lồng ngực của mình xuất hiện một lỗ máu.

Ngay sau đó, càng nhiều kiếm quang xuyên tới thân thể của hắn.

Trên người của hắn xuất hiện càng ngày càng nhiều lỗ máu.

Mấy ngàn đạo kiếm quang, mấy ngàn lỗ máu, là dày đặc như vậy, thế cho nên cuối cùng trên thân thể của hắn chi chít khắp nơi đều là vết rách, khắp nơi đều đang tóe máu.

Bởi vì kiếm động quá nhiều, máu trong nháy mắt đã chảy sạch sẽ, ánh đèn u ám phía sau đình viện từ trong động xuyên thấu mà qua , thân thể của hắn nhìn qua tựa như một cái đèn tạo hình rất khác biệt.

Trình Tuấn ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn Trần Trường Sinh một cái, sau đó thân thể chợt rời rạc, biến thành một bãi thịt nát trên mặt đất, chỉ có đỉnh đầu còn bảo tồn tương đối hoàn hảo.

Mấy ngàn kiếm quang xuyên qua thân thể của hắn, ở đình viện quét ngang một vòng, sau đó trở về vỏ kiếm của Trần Trường Sinh.

Hai gốc hải đường, theo gió đêm nhẹ phẩy, biến thành đầy đất vụn gỗ cùng vụn lá, mấy chục trạch viện lấy đình viện làm trung tâm, đều bị chém thành phế tích.

Tựa như Trình Tuấn khiếp sợ không giải thích được, Trần Trường Sinh cho dù mạnh mẽ phá cảnh vào Tụ Tinh, theo đạo lý mà nói, cũng không thể có khả năng chiến thắng đại cường giả như Chu Thông.

Nhưng trên thực tế chưa từng có ai gặp qua thực lực chân thật của hắn, không có ai biết nếu như hắn toàn lực thi triển, sẽ mạnh như thế nào.

Từ Hữu Dung nắm được đại khái, nhưng cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Chu Thông chỉ biết là hắn có rất nhiều danh kiếm, hắn đi theo Tô Ly học kiếm, nhưng không biết hắn còn luyện qua đao ý của Vương Phá, càng không biết hắn học Lưỡng Đoạn đao quyết của Chu Độc Phu, biết hắn mang theo Quốc Giáo thần trượng, nhưng không biết trong ngực có một phong thơ Tô Ly lưu lại, trên cổ tay còn có năm tấm thiên thư bia.

Tối nay cuộc chiến này là lần đầu tiên Trần Trường Sinh hoàn toàn biểu diễn thực lực của mình.

Không, cho dù đến cuối cùng, hắn cũng không thi triển toàn bộ thủ đoạn, bởi vì không cần thiết.

Trần Trường Sinh lợi dụng Chu Thông biết mình có gì, không biết mình có gì, hoàn mỹ thiết kế chiến cuộc tối nay, đạt được thắng lợi cuối cùng.

Ban đầu từ cánh đồng tuyết vạn dặm nam quy, trên đường Tô Ly đã dạy hắn rất nhiều thứ, hành quân đánh giặc, mưu lược bố trí, toàn bộ cũng được hắn dùng ở tối nay.

Đây mới thực sự là Tuệ Kiếm, từ bắt đầu đến kết thúc, toàn bộ chi tiết đều ở trong lòng bàn tay của hắn.

Dĩ nhiên, cuối cùng hắn có thể thắng được Chu Thông, mấu chốt nhất vẫn là một đao cuối cùng kia.

Một đao kia hắn dùng đao pháp của Chu Độc Phu, nhưng mượn lại là đao ý của Vương Phá.

Đao ý của Vương Phá là ở một chữ Trực (thẳng).

Trực trong đan đao trực nhập (không vòng vo).

Con người nên trải qua cuộc đời của mình thế nào, Trần Trường Sinh không biết, nhưng hắn biết trước khi chết, chuyện mình muốn làm nhất là gì, đó chính là giết Chu Thông.

Cho nên hắn đi tới Bắc Binh Mã Ti hồ đồng, nói thẳng, muốn giết Chu Thông, là có thể giết Chu Thông.

Nhìn Chu Thông nằm trong vũng máu ở phế tích, Trần Trường Sinh giờ khắc này không suy nghĩ tới danh thần đại tướng, dân chúng vô tội chết thảm trong Chu ngục, không nghĩ Chiết Tụ từng tại nơi này gặp phải hành hạ đáng sợ cỡ nào, hắn không nghĩ gì cả, buông tay để thái đao rơi trên mặt đất, tại trong gió đêm cầm Vô Cấu kiếm, đi tới phía trước.

Chỉ cần đi hai bước về phía trước, kiếm rơi, Chu Thông sẽ chết.

Đối với chuyện này, hắn không có chút do dự, không có bất kỳ đồng tình đối với ác nhân, càng sẽ không thay ác nhân đưa ra giải thích hoặc tế văn.

Nhưng mà... hắn chợt phát hiện chính mình không cách nào đi tới.

Sắc mặt của hắn trở nên dị thường tái nhợt.

Hắn lúc này, tựa như một hài tử bệnh lâu chưa lành.

Gió đêm ở trong phế tích đình viện nhẹ nhàng thổi qua, vô luận kiếm quang hay là huyết hải cũng đã tan biến, trong gió nhẹ mơ hồ có pháp lý quy tắc nào đó hiện ra, ngăn cản cước bộ của hắn.

Đó là pháp lý quy tắc hắn bây giờ không cách nào đột phá, là tồn tại vượt qua phạm trù hắn hiểu được, lại là trải qua hắn giống như đã từng quen biết.

Hắn nhìn chỗ sâu nhất của bóng đêm, muốn nhìn đến thứ gì, cuối cùng không thấy gì cả, sau đó nghe được một thanh âm như gió đêm nhẹ phẩy, là nơi xa côn trùng buồn bã kêu vang, là tiếng xé gió, là tiếng chân như sấm trên đường truyền đến, là thanh âm cao thủ thổ khí, là thanh âm chiến đấu, là thanh âm máu tươi phun tung toé.

Đình viện trở về an tĩnh chỉ chốc lát, bóng đêm đã bị bóng đêm càng sâu hơn xé rách, hơn mười tên thích khách sát thủ của Thanh Lại ty, hóa thành hơn mười đạo hắc quang, đi tới nơi này, không còn kịp bởi vì chuyện đã xảy ra mà khiếp sợ, trước tiên bảo vệ trước người Chu Thông, đồng thời mấy tên thích khách khí tức âm hàn hướng Trần Trường Sinh lướt tới.

Trần Trường Sinh biết tối nay hẳn là không thể giết chết Chu Thông .

Sự thật này làm cho tay hắn nắm vỏ kiếm trở nên có chút hàn lãnh, thân thể cũng theo đó hàn lạnh lên, hắn không để ý đến này mấy tên Thanh Lại ty thích khách lao đến chỗ mình, mà tiếp tục nhìn về chỗ sâu trong bóng đêm, hi vọng đối phương có thể hiện thân giải thích mấy câu, nhưng bóng đêm vẫn như trước, chỉ là hơi thở của hắn dần dần trở nên dồn dập.

Chỉ có người thân cận nhất với hắn mới biết được, điều này đại biểu hắn hiện tại tức giận phi thường.

Người kia ẩn nặc ở trong bóng đêm, cũng có thể rất rõ điểm này.

Thanh Lại ty thích khách mặc áo đen tựa như trong một phần của bóng đêm, lặng lẽ không tiếng động đi tới trước người Trần Trường Sinh, không chút do dự nhấc lên dao găm nhuộm độc, hướng hắn đâm tới.

Chân nguyên của Trần Trường Sinh lúc này đã tiêu hao hầu như không còn, nội thương đang phát tác, nhưng theo đạo lý mà nói, hẳn là còn năng lực chiến đấu, ít nhất sẽ không bị mấy tên thích khách này giết chết.

Nhưng hắn không động, chẳng qua là nhìn chỗ sâu trong bóng đêm, mắt hơi cụp xuống, che giấu thất vọng cùng nhàn nhạt bi thương ở bên trong .

Sưu sưu sưu sưu! Hơn mười tiếng xé gió dày đặc vang lên, đình viện phế tích u ám, xuất hiện rất nhiều vệt sáng rực rỡ.

Vệt sáng đều là tên nỏ mang theo thần thánh lực lượng, đến từ thần nỏ của Quốc Giáo kỵ binh.

Mấy tên thích khách áo đen kêu rên liên tục , liều mạng né tránh, lại như cũ không cách nào thoát khỏi phiến mưa nỏ này, bị bắn trúng, sau đó bị hóa thành mấy đạo khói xanh.

Tiếng bước chân dày đặc mà vội vàng vang lên, thanh âm mạnh mẽ phá cửa vang lên, thanh âm đạp vỡ mái ngói vang lên. Hơn một trăm tên Quốc Giáo kỵ binh đến từ Ly cung , chẳng biết lúc nào buông tha tọa kỵ, từ đường lớn vượt tường mà tới, dùng thời gian ngắn nhất, hoàn thành vây quanh tòa đình viện này, đồng thời đem Trần Trường Sinh nghiêm mật bảo hộ ở phía sau.

Đang ở Quốc Giáo kỵ binh xông vào Thanh Lại ty nha môn đồng thời, chỗ cao trên bầu trời đêm bỗng nhiên dấy lên một vệt lửa!

Tiết Tỉnh Xuyên đã tới!

Tay hắn cầm thiết thương, đứng ở trước người đám người Chu Thông, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trần Trường Sinh trong vòng vây của Quốc Giáo kỵ binh, sau đó giơ lên tay phải.

Theo động tác của hắn, trong bóng đêm phía sau đình viện phế tích, xuất hiện rất nhiều thân ảnh Vũ Lâm quân sĩ.

Quân sĩ cũng cầm cung nỏ, tên nỏ phiếm phong mang u ám mà kinh khủng.

Một mảnh tĩnh mịch, song phương giằng co như vậy, không có ai nói chuyện, cũng không có ai dám dẫn đầu động tên nỏ, tất cả mọi người nhìn tay phải của Tiết Tỉnh Xuyên .

Mọi người biết, sau đó tay phải của hắn nhất định sẽ rơi xuống , chẳng qua không biết là sẽ bằng phẳng rơi xuống, hay là dùng sức vung xuống, đại biểu hai loại ý chí hoàn toàn bất đồng.

Cũng đồng nghĩa, kinh đô tối nay, Đại Chu vương triều sau này, sẽ theo đó tiến vào hai loại cục diện hoàn toàn bất đồng.

"Đến đây chấm dứt thôi." Một giọng già nua vang lên ở phía sau đám người.

Cây hải đường đã biến thành mảnh vụn, ốc trạch đã biến thành phế tích, chỉ còn lại có cổng vòm đá thông ngoại giới còn có chút sót lại.

Mao Thu Vũ cùng một vị đạo cô mặc giáo bào, từ cổng vòm không trọn vẹn đi đến.

Tiết Tỉnh Xuyên híp mắt, nhận ra đạo cô mặc giáo bào kia, chính là thánh dụ đại chủ giáo thường trú phía nam của Ly cung Án Lâm, nhưng chẳng biết lúc nào đã trở về kinh đô.

Quốc Giáo lục cự đầu, đã có hai người xuất hiện tại nơi này.

Trong tay Mao Thu Vũ còn cầm lấy một cây pháp xử hào quang ẩn hiện, đó là trọng bảo của Ly cung.

"Trần Trường Sinh mưu sát đại thần triều đình, chẳng lẽ Ly cung muốn triều đình coi như chuyện này không phát sinh ư?"

Tiết Tỉnh Xuyên không xoay người đi xem, cũng biết thảm trạng hiện tại sinh tử không biết của Chu Thông.

Hắn nói những lời này, cũng không phải bởi vì hắn là bằng hữu chân chính duy nhất của Chu Thông trên thế giới này, mà bởi vì hắn là Đại Chu thần tướng, hắn đại biểu cho ý chí của Thánh Hậu nương nương.

Mao Thu Vũ đi tới trước người Trần Trường Sinh, nhìn hắn bình tĩnh nói: "Chu Thông đại nhân những năm qua mưu sát nhiều triều đình đại thần như vậy, triều đình vẫn coi như không phát sinh, Trần viện trưởng thân là Giáo Hoàng Bệ Hạ đời sau, thỉnh thoảng làm một lần như vậy, tính là cái gì?"