Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 69: Ngươi làm sao trốn được?




Có chút khó nhọc mở mắt ra, nhìn thấy Đường Tam Thập Lục vẻ mặt lo lắng, Trần Trường Sinh không cảm thấy bất ngờ, nhưng khi hắn thấy Chiết Tụ thần sắc từ trước đến giờ hờ hững lại cũng có mấy phần quan tâm, khó tránh khỏi có chút giật mình, sau đó có vọng động muốn bật cười.

Hắn bị thương không nhẹ, thức hải chấn động, cho nên mới hôn mê.

Không phải bởi vì thời điểm vận dụng Thiên Lý Nữu, cùng thiên thạch đại trận bao phủ Hàn sơn đụng phải mà sinh ra thương thế, chỉ là bởi vì một chỉ xa xa của Ma Quân.

Lúc ấy Ma Quân ở bên khe suối, cách cự ly rất xa, hướng hắn điểm một chỉ.

Hắn dùng Hoàng Chỉ tán chặn được đạo khí tức kia, nhưng không cách nào ngăn cách uy lực kinh khủng ẩn chứa trong khí tức ấy.

"Nhanh như vậy đã tỉnh sao?"

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn tỉnh lại, rất giật mình, vội vàng đi lên đỡ hắn.

Chiết Tụ nói: "Tỉnh được cũng thật là vui vẻ."

Trần Trường Sinh ngồi dựa vào đầu giường, nhìn hai người nói: "Tại sao ở trên mặt các ngươi không hề có cảm xúc kích động?"

Chiết Tụ không để ý tới hắn, Đường Tam Thập Lục hồi đáp: "Thiên Cơ lão nhân tự mình đến xem ngươi, xác nhận ngươi không có chuyện gì, vậy chúng ta có gì mà lo lắng."

Trần Trường Sinh nghĩ tới thời khắc mới vừa tỉnh lại, hai người vẻ mặt lo lắng, trong lòng biết rõ bọn họ chẳng qua không muốn thừa nhận, cũng không nói toạc ra, nói: "Thiên Cơ lão nhân xác định ta không sao, chẳng lẽ ta thật sự không có chuyện gì ư? Các ngươi hẳn phải mời Mao viện trưởng tới xem một chút."

Hiện tại Mao Thu Vũ là đại chủ giáo Anh Hoa điện, nhưng bọn hắn vẫn quen xưng hắn là viện trưởng.

Đường Tam Thập Lục nói: "Thiên Cơ lão nhân, trên tính tinh thần, dưới xem sông núi, chưa từng tính sai, nói ngươi không có chuyện gì, dĩ nhiên là không có chuyện gì."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Vậy hắn có tính được những chuyện chúng ta vừa gặp phải hay không?"

Theo những lời này, trong phòng trở nên an tĩnh dị thường, chỉ có thể ngầm nghe được thanh âm xôn xao từ rất xa.

An tĩnh cùng trầm mặc, bởi vì bọn hắn đều cảm giác được chuyện đã xảy ra sau khi vào Hàn sơn có rất nhiều mùi vị âm mưu, mà chủ yếu hơn còn bởi vì bọn hắn đang nhớ lại vị trung niên thư sinh kia.

Hình ảnh trung niên thư sinh kia ở bên khe suối chắp tay nhìn rừng hồng , để lại cho bọn hắn ấn tượng quá mức khắc sâu.

Bọn họ biết, cả đời có thể rất khó quên được hình ảnh kia.

Không biết qua thời gian bao lâu, Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh thấp giọng hỏi: "Xác nhận... Là vị kia ư?"

Trần Trường Sinh không nói gì, chậm chạp gật gật đầu.

Đường Tam Thập Lục cúi đầu nâng trán, hoàn toàn không nói ra lời.

Hắn là Vấn Thủy Đường gia độc tôn, ngay cả Thiên Hải gia cũng không kiêng kỵ, thật có thể nói là không sợ trời không sợ đất, ở cửa Quốc Giáo học viện tại kinh đô phát sinh rất nhiều câu chuyện đã chứng minh được điểm này, nhưng nghĩ tới thân phận của vị trung niên thư sinh kia, chính hắn cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng.

"Lúc còn rất nhỏ, ta có một mơ ước."

Một giọng nói phá vỡ không khí có chút trầm thấp trong phòng.

Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đồng thời nhìn qua.

Chiết Tụ nhìn hai người mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: "Chính là giết chết hắn."

Trần Trường Sinh khiếp sợ im lặng, từ nhỏ đã lập chí giết chết Ma Quân, điều này thật sự là...

"Cường đại." Đường Tam Thập Lục nhìn hắn tâm phục khẩu phục nói: "Ngươi quá cường đại."

"Nhưng... đây chẳng qua là mơ ước."

Chiết Tụ nghĩ tới hình ảnh mình nhìn thấy trên sơn đạo vài ngày trước, sắc mặt có chút tái nhợt, nói: "Ta chưa từng tưởng tượng, có thể tận mắt nhìn thấy hắn."

Đường Tam Thập Lục nghe vậy có chút căm tức, phất phất tay tỏ vẻ khinh thường, sau đó nhìn về Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi làm sao mà sống được?"

Đây là chuyện mà cả tòa Hàn sơn, thậm chí là toàn bộ thế giới hiện tại muốn biết nhất, cũng là mấu chốt nhất, khó hiểu nhất của toàn bộ câu chuyện. Ma Quân không tiếc bị Thiên Cơ lão nhân dùng Hàn sơn thiên thạch đại trận tạm thời vây khốn, cũng muốn giết chết Trần Trường Sinh, vậy hắn làm sao mà sống được?

Bằng thực lực thiên phú pháp khí hay là ý chí?

Không, đó là Ma Quân.

Trần Trường Sinh cho dù ưu tú thế nào trên những phương diện này, cũng không thể dựa vào những thứ này mà sống sót được.

Nghe được câu hỏi của Đường Tam Thập Lục, Chiết Tụ không tỏ vẻ gì, chẳng qua dời hai bước tới bên giường, rất rõ ràng cũng cảm thấy rất hứng thú đối với đáp án này.

Trần Trường Sinh không trả lời câu hỏi này ngay, mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Đường Tam Thập Lục một chút.

Đường Tam Thập Lục hiểu ý, đi tới cửa tra xét một phen, sau đó từ trong ngực lấy ra pháp khí, khí tức nhàn nhạt sinh ra ngăn cách mọi khả năng nghe lén.

"Ta... gặp được một người." Trần Trường Sinh vẫn do dự một lát, nói: "Người kia có thể là Vương đại nhân."

Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra khiếp sợ trong mắt của nhau.

Nhất là tâm chí kiên nghị như Lang tộc thiếu niên Chiết Tụ, trừ cái tên như Ma Quân sẽ làm hắn tâm tình có chút thất khống ra, còn có thể là ai?

Vương đại nhân... Trên thế giới này có rất nhiều người họ Vương, làm quan cũng rất nhiều, người được gọi là Vương đại nhân cũng rất nhiều. Nhưng ngàn năm nay, chỉ có một người không cần thêm bất kỳ tiền tố cùng đã nói rõ, trực tiếp lấy Vương đại nhân để xưng danh, có thể để cho tất cả mọi người trên thế gian biết là ai.

Người đó gọi là Vương Chi Sách.

Trong phòng lần nữa trở nên vô cùng an tĩnh, hơn nữa lần này kéo dài thời gian dài hơn.

Không biết qua bao lâu, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

Đường Tam Thập Lục cảm khái nói: "Vương đại nhân... Quả nhiên không chết."

Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không kinh hãi ư?"

Đường Tam Thập Lục căm tức nói: "Ta cùng Chiết Tụ vừa rồi y như con chim cút, ngươi còn muốn chúng ta giật mình làm sao đây?"

"Nhưng là... Ngươi vừa nói quả nhiên... Chẳng lẽ rất nhiều người cũng đã đoán được Vương đại nhân không chết?"

"Dĩ nhiên, thế gian vẫn truyền lưu lời đồn như vậy, nói Vương đại nhân còn sống, chẳng qua là ẩn cư tị thế."

"Nhưng thời điểm ta đọc Đạo Tàng xem sách sử, viết rất rõ ràng, Vương đại nhân thần hồn đã sớm trở về Tinh hải."

"Sách sử mà có thể tin, nữ nhân đều có thể làm Hoàng Đế."

"Thiên Hải nương nương..."

"Đây là ví dụ... Tóm lại, đây vốn là một trong hai bí ẩn lớn, rất nhiều người vẫn đều đang phỏng đoán ."

"Hai bí ẩn lớn?" Trần Trường Sinh không giải thích được hỏi.

Đường Tam Thập Lục giải thích nói: "Chính là kết cục cuối cùng của Chu Độc Phu cùng Vương đại nhân."

Trần Trường Sinh nghĩ tới tòa hắc diệu thạch quan trống trơn trong Chu lăng, có chút hiểu được nói: "Bởi vì không ai phát hiện hài cốt của bọn họ ư?"

Đường Tam Thập Lục nói: "Chính xác hơn là, căn bản cũng không có người biết bọn họ có chết hay không... Năm đó vô luận Thái Tông Bệ Hạ, hay là Lăng Yên các chút ít truyền kỳ, thời điểm cuối cùng trở về Tinh hải, cũng có rất nhiều người nhìn tận mắt, chỉ có hai vị này là ngoại lệ."

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, dùng giọng nói vô cùng xác định nói: "Như vậy, hiện tại có ít nhất có một bí ẩn đã được giải khai ."

Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ lần nữa liếc mắt nhìn nhau, có chút không xác định hỏi: "Ngươi xác nhận chứ?"

Phải biết rằng đây cũng không phải chuyện nhỏ bình thường, một khi tin tức Vương Chi Sách còn sống lưu truyền đi, chắc chắn sẽ khiếp sợ toàn bộ đại lục.

Trần Trường Sinh gật đầu, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến một việc, vẻ mặt khẽ biến.