Trạch Thiên Ký

Quyển 4 - Chương 96: Gặp lại, liễn chạy nhanh




Trước khi rời đi, nàng nói với Trần Trường Sinh: "Chuẩn bị xong sẽ lập tức hồi kinh, ta tin tưởng trên thế giới này nhất định sẽ có người có thể chữa khỏi cho ngươi."

Nắng sớm mờ mờ, đám người Cẩu Hàn Thực lần nữa đi tới trước tiểu lâu, hỏi thăm xem có thể vào thăm hỏi hay không.

Quan hệ giữa Ly Sơn kiếm tông cùng Thánh Nữ phong từ trước đến giờ rất thân cận, Thánh Nữ trước đây hiện tại đang cùng Tô Ly đi tới một thế giới khác, có thể là bởi vì duyên cớ đó, cũng có thể là nghĩ tới sắp sửa lên đường hồi kinh, Trần Trường Sinh vô cùng có khả năng cũng không có cơ hội gặp lại Cẩu Hàn Thực đám người, cho nên Từ Hữu Dung không cự tuyệt thỉnh cầu của bọn hắn.

Trần Trường Sinh tựa vào trên giường, đang đắp áo ngủ bằng gấm, nhìn Cẩu Hàn Thực ba người cười cười.

Cẩu Hàn Thực nói: "Là lúc phá cảnh có vấn đề ư?"

Trần Trường Sinh đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Quan Phi Bạch nóng nảy, nói: "Rốt cuộc là phải hay không phải?"

Trần Trường Sinh nói: "Đúng là lúc phá cảnh xảy ra chút ít vấn đề, không nghiêm trọng, chỉ là có chút phiền toái, nhưng cuối cùng, nguyên nhân không phải ở chuyện này."

Cẩu Hàn Thực hỏi: "Đó là vì sao?"

Trần Trường Sinh nhìn Quan Phi Bạch một cái, nói: "Ban đầu các ngươi đều nói mệnh của ta tốt, thật ra thì mệnh của ta thật sự không tốt, ta có bệnh."

Quan Phi Bạch tức giận nói: "Có bệnh thì chữa, cần gì giả trang đáng thương trước mặt chúng ta?"

Hiện tại tình huống cụ thể, chỉ có Thiên Cơ lão nhân cùng Từ Hữu Dung biết được, ngay cả Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ cũng không đoán được chút nào, người tu đạo tới Hàn Sơn Thiên Trì tham gia Chử Thạch đại hội, cũng cho là Trần Trường Sinh là ở thời điểm phá cảnh Tụ Tinh, gặp chút ít chuyện nhỏ, Cẩu Hàn Thực đám người cũng cho là như vậy, ai có thể ngờ đến, ai dám suy nghĩ hắn không sống được bao lâu?

Trần Trường Sinh cười cười, nói: "Có đạo lý, cho nên sau đó ta sẽ rời đi, về kinh đô để chữa bệnh."

"Sẽ có phiền toái gì không?" Cẩu Hàn Thực nhìn vào mắt của hắn hỏi.

Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Chẳng qua chính là đường xá xa một chút, làm gì có phiền toái gì."

Quan Phi Bạch cùng Lương Bán Hồ nghĩ thầm cũng đúng, mặc dù Trần Trường Sinh tuổi không lớn, lại là người thừa kế mà Quốc Giáo đã chỉ định, đương kim nam bắc hợp lưu đại sự đã thành, Đại Chu vương triều đang lúc cường thịnh, Quốc Giáo có hàng tỉ tín đồ trên thế gian này, dọc đường còn có Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi Vương hai vị cự đầu ở bên, làm sao có thể có phiền toái gì.

Đúng lúc này, có đệ tử Nam Khê trai đi vào bẩm báo, nói liễn giá đã chuẩn bị xong xuôi, Thánh Nữ hỏi thăm khi nào lên đường.

Quan Phi Bạch suy đoán một đêm, đến lúc này không thể nào nhịn được nữa, nhìn hắn hỏi: "Ngươi cùng Từ sư muội... Không, cùng Thánh Nữ rốt cuộc có quan hệ thế nào?"

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát không nói lời nào.

May đúng lúc này, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ đã thu thập xong hành lý, các đệ tử Nam Khê trai cũng tới đây đón chào, đem vấn đề này bỏ qua một bên.

Đường Tam Thập Lục chuẩn bị đi đỡ hắn, lại bị Nam Khê trai đệ tử Diệp Tiểu Liên ngăn cản.

Diệp Tiểu Liên nhìn hắn bình tĩnh mà nghiêm túc giải thích nói: "Thánh Nữ có lệnh, không có dụ, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp xúc tiểu Trần viện trưởng."

Đường Tam Thập Lục tức giận, nói: "Nếu không phải ta biết chuyện xấu của các ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ nhẫn ư?"

Diệp Tiểu Liên cũng không để ý tới chuyện xấu mà hắn nói đến tột cùng là chuyện gì, trực tiếp đi tới bên giường, cẩn thận đem Trần Trường Sinh đỡ lên, ngồi vào trong liễn.

Liễn không động, kiếm ý theo gió sớm mà tới.

Quan Bạch đứng trên thạch bình, đối với Trần Trường Sinh trong liễn nói: "Xin lỗi, kết quả như thế cũng không phải ý của ta."

Trần Trường Sinh nói: "Không liên quan tới sư huynh, tất cả hoàn toàn là vấn đề của riêng ta."

Quan Bạch nói: "Nhưng cuối cùng vì ta mà xảy ra chuyện, ngươi là tương lai của Quốc Giáo, trọng yếu gấp một vạn lần so với ta, nếu bởi vì ta, ảnh hưởng đến đại cục Nhân tộc đối kháng Ma tộc, ta thật sự muôn lần chết không chuộc nổi."

Trần Trường Sinh nói: "Nghe nói sư huynh những năm trước đây một mực là cường giả trong quân nơi phương bắc chống cự Ma tộc, đã rất kính nể, chỉ mong có cơ hội có thể cùng ngươi sóng vai chung chiến, chẳng qua là..."

Nói đến đây, tâm tình của hắn rốt cục trở nên có chút buồn bực.

Còn có rất nhiều chuyện hắn chưa làm, còn có rất nhiều địa phương chưa đi, Ma vực cánh đồng tuyết mặc dù đi qua, nhưng chưa từng làm gì được cho quân dân nơi đó.

Quan Bạch tự nhiên không rõ chân thực ý tứ trong những lời này của hắn, nói: "Thế nào cũng có cơ hội, ngày sau chúng ta gặp lại trên cánh đồng tuyết."

Trần Trường Sinh gật đầu, nói: "Gặp lại."

Cẩu Hàn Thực đám người cũng dừng cước bộ đưa tiễn, cáo biệt cùng hắn.

Trần Trường Sinh nhìn bọn hắn, ánh mắt yên tĩnh, nhưng tâm tình càng ngày càng buồn bã, nghĩ thầm thật sự có khả năng sẽ không còn được gặp lại.

Nhìn đoàn xe thấp thoáng dưới bóng thanh tùng, dần dần biến mất cuối sơn đạo, vẻ mặt Cẩu Hàn Thực trở nên ngưng trọng.

Quan Phi Bạch có chút khó hiểu, nói: "Cho dù bị thương nặng thế nào, bệnh phiền toái đến đâu, hồi kinh đô, có Giáo Hoàng đại nhân tự mình xuất thủ, tự nhiên có thể trị lành, sư huynh cần gì lo lắng?"

"Trần Trường Sinh là học trò của Thương viện trưởng, Thương viện trưởng chính là Kế đạo nhân, ta đã từng xem y thuật của hắn, có thể nói là thánh thủ, Thánh Quang thuật của Từ sư muội đã sớm tu đến chí cực, nếu như hai người bọn họ cũng trị không hết bệnh này, như vậy còn có người có thể trị được bệnh này ư? Cho dù Giáo Hoàng đại nhân thật có thể, tại sao Từ sư muội cũng muốn đi theo hắn hồi kinh đô?"

Cẩu Hàn Thực một mặt vừa nói, một mặt sắp xếp lại phân tích của mình, càng ngày càng cảm thấy không đúng, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, thậm chí có chút nghiêm trọng.

Nghe lời này, Quan Phi Bạch mới giật mình, nhìn về cuối sơn đạo, nghe tiếng chân mơ hồ còn có thể nghe được, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ? Có muốn đuổi theo hỏi hay không?"

Cẩu Hàn Thực nói: "Nếu hắn không muốn nói, cần gì đi hỏi?"

Đoàn xe nam quy đi về phía trước với tốc độ cao, trên đường không biết xô nát bao nhiêu lá xanh cùng trái cây, trên sơn đạo tràn đầy vết bánh xe cùng trái cây vỡ nát.

Trần Trường Sinh không ở trong xe của Quốc Giáo, mà trên liễn của Thánh Nữ phong, Nam Khê trai các đệ tử thị giả ở bên, tùy thời có thể tạo thành kiếm trận, tấm rèm không ngăn cách được ánh mắt nghi ngờ tò mò, nhưng kiếm của các nàng có thể ngăn cách được những ánh mắt kia quấy rầy tới người trong rèm.

Tựa như ở trong lầu ven hồ, Thánh Nữ có dụ, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiếp xúc với Trần Trường Sinh.

Theo đạo lý mà nói, mặc dù Từ Hữu Dung là Thánh Nữ phía nam, địa vị cực kỳ tôn quý cao thượng, nhưng dù sao Trần Trường Sinh cũng là Giáo Hoàng tương lai, người trong Quốc Giáo cũng không có đạo lý đồng ý an bài như thế, nhưng không biết nguyên nhân bởi vì phân hôn ước từng tồn tại, hay là phương diện Thánh Nữ phong biểu hiện quá mức cường ngạnh, cho nên Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi Vương cũng không đưa ra ý kiến phản đối.

Dĩ nhiên nguyên nhân trọng yếu nhất là Trần Trường Sinh chính mình không phản đối an bài loại này, Đường Tam Thập Lục biết nội tình tự nhiên sẽ không nói lên dị nghị, Chiết Tụ thì vẫn chưa hiểu được đầu đuôi rõ ràng.

Năm trăm dặm Hàn Sơn, ở dưới tốc độ điên cuồng của đoàn xe rất nhanh đã bị lưu tại phía sau, ra khỏi sơn môn viết ba chữ Thiên Cơ các, rất nhanh đã đi tới trong tiểu trấn dưới chân núi. Dân chúng tín đồ trên trấn như thủy triều quỳ gối hai bên con đường, thậm chí ngay cả bên trong ruộng đều có người quỳ, nhưng không cách nào để cho liễn giá của Thánh Nữ cùng Giáo Hoàng tương lai ở chỗ này dừng lại chốc lát, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy chút ít bụi mù cùng hình ảnh mơ hồ.

Cánh đồng tuyết phong tuyết cùng nghiêm hàn đã bị Hàn Sơn ngăn trở, hoang nguyên phương bắc ở thời khắc cuối hè đầu thu coi như xanh miết, ở bên cạnh có thể thấy rất nhiều trái cây mới kết điểm mạn, nhưng nếu như nhìn hướng nơi xa, màu lục đại biểu sinh mệnh sẽ tật tốc mờ nhạt, hòa với chân trời bão cát từ từ hoang vu, nhìn qua tựa như hoang nguyên chiến trường nơi Nhân tộc cùng Ma tộc giao chiến.

Tấm rèm tung bay, gió trên con đường phía trước rót vào, nhưng không thể chạm tới trên mặt, Trần Trường Sinh biết, trên tòa liễn này có trận pháp, như thế mới có thể xứng với thân phận cùng địa vị của Thánh Nữ, chẳng qua vẫn còn cảm thấy có chút vô cùng xa xỉ, muốn nói cái gì đó, lại cảm thấy không thích hợp, đợi thấy cảnh trí mênh mông phương xa, tâm tư chuyển đến chỗ khác.

Hắn nhìn hoang nguyên phảng phất ẩn giấu vô số kỵ binh, nói: "Ngày hôm qua Thiên Cơ lạnh lùng nhìn ta chết mà không cứu, như vậy... rất nhiều người trung với nương nương cũng sẽ rất mong ta chết?"

Đại Chu quân đội toàn bộ ở trong thống lĩnh của ba mươi tám vị thần tướng, mà trừ Hãn Thanh khô thủ Thiên Thư lăng, tất cả thần tướng đều giống như Tiết Tỉnh Xuyên giống như Từ Thế Tích, tuyệt đối trung thành với Thánh Hậu nương nương.

Đường từ Hàn Sơn về kinh đô vốn dài dòng, dọc đường phải đi qua rất nhiều quan ải trọng trấn, nếu như song phương thật sự vạch mặt, tùy thời có thể sẽ có quân đội đột kích, hắn muốn trở lại kinh đô cũng không phải là đơn giản như vậy.

Từ Hữu Dung thân mang thương thế, lại cơ hồ một đêm không ngủ, mỏi mệt tới cực điểm, rời khỏi Hàn Sơn một mực nhắm mắt dưỡng thần, lúc này nghe được hắn cảm khái, mở mắt hướng phương xa nhìn một cái, nói: "Vậy muốn xem Thiên Cơ có đem chuyện của ngươi báo cho kinh đô, báo cho ai, ở trước lúc chúng ta hồi kinh, tin tức này có thể truyền tới quân phủ hay không, hơn nữa ta không rõ, cho dù ngươi sống sẽ có ảnh hưởng gì đối với nương nương, sự tồn tại của ngươi vì sao có thể ảnh hưởng đến nàng."

Trần Trường Sinh nhìn chung quanh, chỉ thấy lụa mỏng bay múa, khắp nơi đều là thân ảnh của Nam Khê trai đệ tử, Đường Tam Thập Lục cùng Chiết Tụ cỡi ngựa đi phía trước hơn hai mươi trượng, Mao Thu Vũ cùng Lăng Hải Chi Vương mang theo đoàn xe của Quốc Giáo lại ở chỗ rất xa phía sau, hơn nữa trận pháp này có thể che đậy thần thức điều tra.

"Ngươi hẳn là đã từng nghe nói tin đồn nương nương nghịch thiên cải mệnh rồi." Hắn nhìn Từ Hữu Dung nói.

Từ Hữu Dung mơ hồ đoán được hắn muốn nói gì, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng những lời mê sảng của những kẻ rảnh rỗi ư?"

Trần Trường Sinh nhìn vào mắt của nàng nói: "Ta ở Lăng Yên các từng xem bút ký của Vương Chi Sách."

Đây là bí mật mà lão sư nói cho hắn, hắn cho tới bây giờ chưa nói với người khác, nhưng hắn không muốn giấu diếm Từ Hữu Dung, bởi vì trong thân thể của nàng có máu của hắn, trong thân thể của hắn hiện tại cũng có máu của nàng, nếu nói huyết thủy giao hòa, tín nhiệm lẫn nhau, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Thời gian rất lâu sau, hắn kết thúc câu chuyện của mình.

Từ Hữu Dung nhìn hắn nói: "Ngươi hiểu được ý của ta, cho dù nương nương năm đó nghịch thiên cải mệnh, cũng không thể giống như lời đồn trong dân gian được."

Thánh Hậu nương nương thật sự thống trị thế giới loài người đã vượt qua hai trăm năm, mặc dù đối với phương diện chiến tranh với Ma tộc biểu hiện không bằng nhân ý, thủ đoạn đối với người phản đối vô cùng tàn khốc, nhưng ở phương diện nội chính dân sinh biểu hiện có thể nói là hoàn mỹ, cho dù là người phản đối nàng cũng không có biện pháp làm quá nhiều văn chương ở phương diện này, nhưng cho tới hôm nay, trong ngoài triều đình đối với nàng vẫn oán khí sôi trào, nàng vẫn không có biện pháp đạt được dân chúng tầng dưới chót chân tâm kính yêu, trình độ rất lớn là bởi vì truyền thuyết tà ác vây quanh nàng, tỷ như câu chuyện nổi danh nhất kia.

Tương truyền Thánh Hậu nương nương năm đó vì nghịch thiên cải mệnh, thành nữ hoàng đế thứ nhất của thế giới loài người, dùng tất cả con của mình hiến tế tinh không, vì thành công, nàng thậm chí không tiếc đích thân bóp chết đứa con trai của mình, còn thành công gài tang vật cho Hoàng Hậu lúc đó...

"Ta cũng không cách nào tưởng tượng chuyện đáng sợ như vậy, ta cũng sẽ không dùng lời đồn đãi để chỉ trích nương nương, nhưng ngươi hẳn là rất rõ ràng, nương nương cùng tiên đế làm bạn nhiều năm, đúng là không lưu lại bất cứ một người nào nối dõi."

Trần Trường Sinh nói: "Nương nương có thể không chủ động làm ra loại chuyện ác như giết con, nhưng vô cùng có khả năng, đây chính là thiên đạo muốn nàng trả giá, hoặc là nói điều kiện tất yếu để nàng nghịch thiên cải mệnh."

Từ Hữu Dung nói: "Ngươi muốn nói điều gì?"

Trần Trường Sinh nhìn hoang nguyên xanh xanh bên cạnh, nơi xa mênh mông đại mạc, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: "Nương nương nghịch thiên cải mệnh... còn chưa thành công."

Theo lời của hắn vừa dứt, trong thiên địa bỗng nhiên trở nên âm u, không biết mây từ nơi nào bay tới che phủ mặt trời, cùng với một tiếng lôi minh, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa.